Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 2: Tóc Đỏ
Dưới ánh trăng sáng tỏ ngày trăng tròn, mái tóc đỏ xoăn lọn sóng của cô nhóc ánh lên rực rỡ như một đốm lửa tàn. Và đôi mắt của con bé, đôi mắt tối tăm, trống rỗng, đen lay láy của con bé cứ thế mở trân trân như đang xoáy sâu vào cái dạ dày nhộn nhạo của Mad.
Trong tình thế bốn mắt nhìn nhau như lúc này, có lẽ điều tồi tệ nhất chính là mọi bí mật của Mad dường như đã bị cô nhóc kia nhìn thấu. Tất nhiên là bao gồm cả chuyến đi săn lúc nãy.
"Ngài là quỷ?" Con bé lên tiếng, giọng nói the thé của nó đánh bật đi không gian thinh lặng đang bao trùm.
C·hết tiệt. Nó đã ngồi đó bao lâu rồi vậy?
"Ta không thích danh xưng đó." Mad bình tĩnh đáp, cố giấu đi vẻ bối rối của mình. Từ bao giờ mà gã lại bất cẩn vậy chứ? Đáng lý ra gã phải khảo sát bãi săn trước mới phải.
Con bé vẫn ngồi đó, đôi mắt to tròn, đen lay láy, chiếm gần phân nửa khuôn mặt gầy guộc của nó vẫn tiếp tục nhìn Mad chòng chọc. Thú thật, Mad thấy có hơi rợn.
"Vậy… Ngài quái vật?" Sau một hồi làm thinh, con bé hỏi.
Không có tiếng trả lời. Nói sao nhỉ? Mad không ghét cái tên này lắm. Và con bé cũng chẳng tỏ ra chút gì gọi là sợ sệt.
"Ngài sẽ ăn thịt tôi sao?"
"Ta không nghĩ mình thích ăn thịt người." Mad thở dài, một tiếng thở dài bất mãn. Gã chưa bao giờ thích trẻ con.
"Ngài ăn thịt đồng loại? Tại sao vậy?" Con bé vẫn hỏi, không chớp mắt lấy một lần.
Mad rời mắt khỏi cặp hố đen đang chực chờ bóc trần mình. Cũng vẫn chẳng khá khẩm hơn là bao, con bé kia vẫn ngồi đó, nhìn gã chằm chằm.
"Có lẽ là vì nó hợp khẩu vị của ta. Vả lại nó cũng dễ tiêu hóa nữa." Mad nhún vai, tay mân mê phần tay cầm của thanh kiếm sắt gã dắt trên lưng.
Gã tự hỏi hành động này có giống như đang uy h·iếp không nhỉ? Nếu có thì mong cô nhóc kia biết điều mà ngậm miệng lại, gã không thích phải động tay với trẻ con. Nhưng mà gã có thể mong gì ở một đứa con nít nữa chứ? Bản tính của chúng vốn dĩ là tò mò mà. Có điều, hình như cô nhóc này không biết sợ là gì hay sao ấy, dù cho có là người trưởng thành đi nữa thì chưa chắc đã đủ bình tĩnh để chấp vấn một con… quái vậy là Mad như vậy.
"Ý ngài là thịt đồng loại lôi cuốn ngài hơn sao?" Con bé hỏi, thêm một câu hỏi thừa thãi nữa.
Mad chẳng buồn trả lời, gã đã quá chán ngán chuyện này rồi. Bây giờ gã có hai lựa chọn, một là yên lặng đi khỏi đây và hành xử như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hai là phải tìm cách bịt miệng con bé kia để nó không rêu rao chuyện gã muốn giấu khắp nơi. Nhìn cách hành xử của con bé thì chắc gã sẽ có thể tự tin chọn vế thứ nhất.
"Thôi đi…" Mad quyết định cắt đứt cuộc trò chuyện nhưng gã chẳng thể hoàn thành dự tính đó khi con bé vẫn chưa có ý định ngậm miệng.
"Ngài làm tôi nhớ đến một chuyện. Ngày còn nhỏ tôi bị ngã, thật không may là chỗ tôi tiếp đất có một mảnh thuỷ tinh, bắp chân tôi bị nó quẹt phải, để lại một vết rạch dài và lẻo đi cả một mẩu thịt to bằng ngón tay cái. Tôi cứ thế ngồi yên tại chỗ, nhìn chăm chăm vào mẩu thịt rớm máu nằm trên mặt đất. Rồi tiếp theo ngài biết tôi đã làm gì không?"
Mad liếc mắt đến chỗ con nhỏ để mắt gã bắt gặp mắt nó. Nó không có chút gì gọi là hào hứng khi gã tỏ ra quan tâm đến câu chuyện.
"Tôi nhặt mẩu thịt đó lên và ăn nó." Không đợi Mad đáp lại, con bé tự đưa ra câu trả lời.
"Vị của máu tươi và mùi tanh nồng tràn ngập trên đầu lưỡi như đang kích thích tôi thử nhai mẩu thịt ấy... Sau đó tôi phun nó ra. Có vẻ như tôi không hợp với thịt người."
Mad thoáng chốc đơ người ra, đôi chân mày sắc bén bất giác cau lại. Con bé này dị thật. Nhưng chẳng hiểu sao gã lại cảm thấy câu chuyện rất cuốn hút. Giống như là chất giọng mơ màng đầy lười biếng của con nhỏ đã thôi miên gã vậy.
"Có vẻ như khẩu vị của chúng ta không giống nhau." Mad nhún vai, lần nữa dứt mắt ra khỏi vòng vây của sắc đen sâu thăm thẳm phía đối diện.
"Có lẽ vậy." Cô nhóc bắt chước nhún vai theo, duy chỉ có ánh nhìn là vẫn không tha cho gương mặt tối sầm của người kia.
"Tán nhảm thế đủ rồi, nhóc nên về nhà đi." Mad đuổi.
"Không thể. Tôi không còn nhà để quay về nữa."
Lại một đứa trẻ mồ côi? Một đứa trẻ không nơi nương tựa, khốn đốn và đáng thương. Thật điển hình.
"Vậy thì đến cô nhi viện đi."
"Cũng không được. Người trong làng đã đuổi tôi đi, họ bảo tôi là phù thuỷ bởi vì màu tóc của tôi." Con bé không chịu buông tha. Nó hạ giọng đầy rầu rĩ, lần đầu tiên trong suốt cuộc trò chuyện.
"Thật nhảm nhí, tóc đỏ không phải là dấu hiệu của phù thuỷ." Mad xỉ vả mức độ đần độn của lời buộc tội. Không biết mấy mẩu chuyện phiếm kiểu đó đã biến tướng tới đâu rồi.
"Tôi cũng đã nói vậy rồi nhưng họ không chịu nghe, bọn họ thật thiển cận."
"Ta không có hứng thú để nghe chuyện đời bi thảm của nhóc. Một đứa con nít thì không nên lang thang trong rừng, vậy thôi."
"Mười bốn." Con bé thốt ra một câu ngắn gọn. Lời nói không đầu không đuôi ấy khiến Mad phải lên giọng hỏi lại.
"Hả?"
"Tôi mười bốn tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa." Con bé bày ra vẻ mặt có vẻ như là kiên định nhất của nó. Trong mắt Mad, nó trông còn ngu ngốc hơi bình thường gấp bội.
Ra vậy. Đúng là một ý nghĩ tức cười.
"Mười bốn thì vẫn là con nít ranh mà thôi, ta không muốn bị dây vào lũ con nít."
"Vậy là ngài sẽ không cho tôi theo?" Con bé bình tĩnh đến phát sợ, nó học đâu ra kiểu tự tiện đó vậy không biết.
"Ta có đề cập đến vụ này hả?"
Mad bắt đầu cau có, gã nói bằng giọng bực bội và lại lần nữa xua đuổi thứ phiền phức kia đi. Lần này gã mạnh bạo hơn.
"Biến đi nhóc con."
Cô nhóc ắt hẳn đã nghe ra chuyển biến trong giọng điệu của Mad, nó thôi không mở to đôi mắt sáng quắc như cú vọ của nó để chòng chọc gã nữa mà thay vào đó là một ánh nhìn thơ ngây phù hợp với một 'đứa trẻ' hơn.
"Vậy… Ngài có thể dẫn tôi đến một ngôi làng khác không? Ở đó chắc sẽ không có ai biết chuyện của tôi để mà dị nghị."
"Thôi xin xỏ chút lòng tốt từ ta đi. Ta không phải người tốt." Mad chán nản đảo mắt.
Đó là sự thật, Mad không phải người tốt cũng chẳng phải người hùng, gã lại càng không có sở thích đi làm từ thiện hay là giúp đỡ những người yếu thế. Chỉ có kẻ điên mới đi làm những việc vô bổ đó thôi.
"Nhưng cũng không phải người xấu." Cô nhóc đâm xuyên tâm Mad với một nhận định tưởng chừng như rất ngây ngô.
"Ngài đừng lo, tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện hôm nay đâu. Mà đúng hơn thì tôi có thấy được gì đâu, tôi đã đi lạc và b·ất t·ỉnh trong rừng lúc nào không hay mà." Dường như con bé sợ Mad sẽ vì muốn giữ bí mật mà không giúp mình nên ra sức cam đoan, thậm chí là giả ngô nữa.
Thật đấy, trẻ con dạo này đứa nào cũng miệng lưỡi sắc sảo như thế sao?
C·hết tiệt, nó nói đúng. Mad tự hỏi có phải con bé có năng lực nhìn thấu tâm can không, bởi dường như gã chẳng thể giấu bất cứ thứ gì khỏi nó.
Đúng là không thể nào ưa con nít được. Bọn chúng là loài sinh vật tham lam, ích kỷ và cực kỳ phiền phức. Mad nghĩ tốt nhất là mình nên ném cục nợ này đi càng sớm càng tốt. Thế là gã gật đầu.