Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3: Phiền Phức

Chương 3: Phiền Phức


Bảy lãnh địa, bảy chủng tộc, bảy phận sự, không ai phiền nhiễu gì ai. Đó là chuyện xưa lắc rồi. Giờ đây bảy lãnh địa chỉ còn là cái danh, tuy rằng vẫn đó những đường biên giới được vẽ trơ trơ trên bản đồ nhưng hầu hết tất cả các lãnh địa đều đã hoặc đang dần trở thành nơi ở của con người. Loài người tham lam, đúng với đại tội được gắn liền với sự hình thành của bọn họ. Nếu xưa kia tộc quỷ là chủng tộc nhận được nhiều thù ghét nhất thì nay ngôi vương đó đã thuộc về tộc người. Sẽ là không ngoa nếu nói lòng tham của con người là vô đáy.

Mad nhìn một đoàn người thân mặc giáp sắt, nét mặt bặm trợn đang theo hàng dài lấn chiếm cả lòng lề đường. Trên tay bọn họ là những chiếc lồng sắt to bằng cả một thùng rượu, bên trong những chiếc lồng chỗ kín chỗ hở đó, một hoặc một vài luồng sáng mờ ảo mạnh mẽ xông ra từ những khe hở. Ánh sáng kia đặc trưng đến nỗi chỉ cần một cái liếc mắt, Mad cũng đoán ra đó là gì. Tinh linh.

Tinh linh hay còn được gọi là người tí hon là một chủng tộc nhỏ bé và nhút nhát. Chúng sống trong những thung lũng yên bình, nổi tiếng nhất có thể kể đến thung lũng Eve, lãnh địa Sloth bất khả x·âm p·hạm. Tinh linh có khả năng trị thương và là một dược phẩm thượng hạng, một số thông tin còn cho rằng nếu ai uống máu của vua tinh linh thì kẻ đó sẽ có thể trường sinh bất tử. Trong số các chủng tộc, con người là loài vô năng và có tuổi thọ ngắn nhất. Để trốn tránh thực tại tàn khốc đó, bọn họ thường xuyên 'vay mượn' chút phép màu từ những chủng tộc khác, ví dụ như tinh linh.

Thật đáng khinh. Mad không biết mình đang nhằm đến thứ gì nữa. Sự tàn bạo của loài người hay vẻ nhu nhược của đám tinh linh yếu đuối? Tóm lại, gã thấy thương hại cho những kẻ không thể tự dựa vào mình để sống.

Theo quán tính, Mad liếc mắt ra sau hàng người. Ở đằng xa là thung lũng tinh linh, có vẻ như bọn người kia vừa từ đó trở về sau một cuộc càn quét. Nom chừng thì đó là một vụ bội thu.

"Tránh ra, con nhãi."

Đôi con ngươi xanh sẫm màu của Mad rời khỏi chân trời đằng xa để chuyển đến nơi tiếng quát tháo vừa phát ra. Gã tặc lưỡi khi nhận thấy linh cảm của mình đã đúng. Con nhóc mà gã 'nhặt' được ngày hôm qua vừa gây ra chuyện.

Con bé tóc đỏ lướt êm như ru về phía xe ngựa chứa hàng, nó ngó vào một trong những cái lồng sắt, mắt mở to, nhìn đầy chăm chú, tự nhiên như thể đây là đồ nhà mình. Chính vẻ tự tiện của nó đã đánh động đến một tên lính và khiến hắn cáu bẩn quát tháo.

Mad thở dài, không thể nào không tỏ vẻ mệt mỏi. Rốt cuộc thì tại sao gã lại vướng vào rắc rối này vậy chứ?

"Biến đi hoặc là tao sẽ đập gãy chân mày." Tên lính kia tiếp tục xua đuổi, hắn bực tức khi con bé kia chẳng chút nhúc nhích như thể nó không xem những lời cảnh báo của hắn ra gì.

Ngó chừng chuyện đang dần rối rắm thêm, những tên lính khác cũng đã chú ý tới vị khách không mời bên kia mà tụ tập lại. Không thể để chuyện trở nên phức tạp hơn nữa, Mad buộc phải ra mặt.

"Nhóc có thôi chạy linh tinh không hả?" Mad đến bên mái đầu màu đỏ, giở giọng lè nhè như một ông cụ già.

Đợi đến khi tất cả các ánh nhìn xung quanh đều đã hướng về phía mình thì gã mới ngẩng mặt lên, bày ra vẻ mặt bất ngờ giả tạo.

"Con bé này làm phiền tới mấy người à?" Mad hỏi, bàn tay to lớn của gã đặt trên đỉnh đầu của cô nhóc bên cạnh.

Mad buông lỏng cơ mặt, biểu cảm thoải mái và hoàn toàn 'vô hại'. Tuy rằng Mad rất gọn gàng, quá gọn gàng là đằng khác, nhưng dáng vẻ phong trần, bụi bặm đã thấm nhuần vào gã nhờ vào chuỗi ngày rong ruổi khắp nơi; cộng thêm những đường nét sắc sảo, hung tợn cùng cái chau mày cau có của gã lúc này đã khiến gã trong mắt những tên lính chẳng khác gì một kẻ khó nhằn. Đáng ngờ, nhưng khó nhằn.

"Không..." Tên lính lắp bắp, hơi lui về sau để nhìn lên được đến đỉnh đầu của người kia. Phải công nhận là hình thể của gã thật sự rất chuẩn.

Sau khi nhớ ra ngoài mình ra thì còn có một đoàn người đằng sau nữa thì tên lính mới tự tin lấy lại dáng vẻ ngông cuồng ban đầu.

"Ngươi dẫn nó biến đi đi." Hắn phẩy tay, quay lưng về phía hai người kia.

Mad nhướng mày. Không thể phủ nhận rằng có một khuôn mặt khó ở cũng là một lợi thế.

Gã kéo con nhóc ra khỏi nơi thị phi đằng đó, điệu bộ khó chịu thấy rõ.

"Nhóc con…" Mad nói, nhưng không có cơ hội nói hết câu.

"Kei. Tên tôi là Kei." Giọng con bé lí nhí, phải lắng tai thì Mad mới nghe được.

"Được rồi." Gã lầm bầm. Nói tiếp: "Kei. Nhóc nên nhớ là nhóc đang đi nhờ lộ trình của ta. Ta rất ghét những kẻ phiền phức vậy nên nếu nhóc không muốn bị bỏ lại thì lo mà tránh xa mấy rắc rối không đáng có ra."

"Rắc rối không đáng có? Vậy còn rắc rối không tránh khỏi thì sao?" Kei hỏi. Nếu như đôi mắt to tròn của con bé không trong veo và ngơ ngác như một con nai con mới lọt lòng như thế kia thì Mad đã nghĩ rằng con bé đang nói mỉa, hoặc tệ hơn là đang thách thức gã.

"Nhóc không có cơ hội vướng vào đống hổ lốn đó đâu. Đầu giờ chiều nay là chúng ta sẽ tới được ngôi làng gần đây nhất, đến lúc đó ta đã có thể thoát khỏi nhóc rồi." Mad lạnh lùng như đang phủi sạch lớp bụi bẩn trên gấu áo, gã quay lưng đi.

Mad lầm bầm, thầm chửi rủa cái lòng tốt đáng nguyền rủa của mình. Không thể tin được là gã đã đồng ý một đề nghị phiền phức của một con nhỏ phiền phức. Đáng lý ra lúc đó gã phải từ chối mới đúng. Bỏ đi, giờ đây gã cũng đâu thể rút lui được, tốt nhất là làm cho xong.

"Ngài quái vật." Kei gọi.

Mad không trả lời nhưng con bé biết gã đang lắng nghe nên không ngập ngừng mà hỏi tiếp.

"Tại sao con người lại phải xâm lược? Họ không thấy c·hiến t·ranh là vô nghĩa sao?"

"Hỏi hay đấy nhóc nhưng ta cũng không biết đáp án đâu." Mad nhún vai, gã cũng đã từng thường xuyên tự hỏi mình câu hỏi tương tự nhưng rồi việc đó đã chấm dứt được một thời gian. Đơn giản là gã không quan tâm.

Mad nghe bên tai tiếng "ồ" của Kei, khớp cổ gã bất giác quay lại đằng sau.

"Nhóc trầm trồ cái gì?"

"Không có gì. Tôi cứ nghĩ ngài sẽ bảo ngài không quan tâm chứ." Kei mơ màng, đôi mắt trống rỗng dán hờ hững trên tấm lưng rộng của người đi trước.

Mad nhướng mày công nhận, đầu gã hơi lắc lư qua lại.

"Ta cũng tính nói vậy đấy." Gã nói, rồi lại bổ sung thêm: "Nhưng thật ra, ta sẽ nói là ta không phải là bọn chúng nên sẽ không tài nào hiểu được trong mấy bộ não lợn đó nghĩ cái gì."

Kei cười khúc khích. Con bé im bặt khi thoáng thấy ánh nhìn của người kia lướt tới mình.

"Sao cũng được." Mad lại nhún vai.

Cả hai đi thêm một đoạn dài nữa, những ngôi nhà đầu tiên bên rìa ngôi làng mới bắt đầu hiện ra trước mắt họ.

"Ta phải ghé vào đây chút đã." Mad hất mặt về phía một ngôi nhà, gã không đợi Kei đáp lại gì mà ngay lập tức bước vào trong.

Đó là một cửa tiệm trông dị hợm và lạc quẻ như thể nó bị dịch chuyển từ chiều không gian kì cà kì cục đến đây. Vì Mad không cấm đoán Kei nên con bé cũng bước vào ngay sau đó. Đến tận khi một chân con bé đã vượt qua ngưỡng cửa của cửa tiệm thì nó mới nhìn thấy tấm biển bị bụi và mạng nhện giăng kín. Con bé nheo mắt lại, cố để đọc hàng chữ trên đó. Cuối cùng thì nó cũng đánh vần được cái từ kì lạ đó "Tiệm Quỷ Quyệt".

Chương 3: Phiền Phức