Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 21: Máu Và Mưa

Chương 21: Máu Và Mưa


Cái se lạnh của buổi chiều muộn càng cô đọng và hiu quạnh hơn khi cơn mưa rào ngoài kia biến tướng thành một cơn mưa nặng hạt. Hơi đất bốc lên, hòa mình vào hương ẩm mốc của những vách tường gỗ, nồng đậm trong không khí một cái mùi hăng hắc làm cay xè cuống họng.

Mad không phải kiểu người lãng mạn hay ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ vào những buổi chiều buồn, nhưng lúc này đây gã đang dõi theo cơn mưa ngoài kia, và nó cũng không chán như gã tưởng. Những giọt nước có to có nhỏ rơi đầy trên nền đất, lũ lượt kéo nhau đi đâu đó khi đất mẹ đã chán ngấy nước mưa. Đục ngầu và không ngừng cuộn sóng, mưa cuốn trôi đi mùi tanh tưởi và những ồn ã nhưng chẳng thể xoá sạch vẻ xấu xí của nơi này.

"Mad đang cau có kìa." Kei ngồi gục đầu, hai tay ôm gối. Con bé ấm áp trong tấm áo choàng của Mad, chỉ chừa ra ngoài một góc mặt bị mớ hỗn độn mà con bé gọi là tóc bao phủ gần phân nửa. Một sự bảo bọc tuyệt đối.

"Hả?" Mad dứt mắt ra khỏi cái hố sâu hoắm đang tu ừng ực từng dòng nước mưa để chuyển ánh nhìn đến cặp lỗ sâu đen ngòm của người kia. Kei hôm nay trông còn chán chường hơn thường ngày gấp bội.

"Chân mày của Mad đang cau lại, vậy là có chuyện đang làm Mad bực mình?" Kei không nhìn vào mắt Mad, nó ném ánh nhìn lên vầng trán nhăn nhúm và điểm giao nhau giữa hai hàng chân mày, gần như là vậy, của gã.

Con bé láo lếu hơn từ lúc Mad khẳng định sẽ không đem nó bỏ bừa đâu đó, khiến cho đôi khi Mad quên mất rằng nó đã từng rất ít nói. Ít nhất thì sự láo toét đó vẫn còn nằm trong phạm vi cho phép.

"Nhóc học đâu ra kiểu nói đó vậy?" Mad rầm rì, đảo mắt liếc vội ra ngoài ô cửa. Gã không trả lời Kei, mà gã cũng chẳng biết đó có phải một câu hỏi không nữa.

Mưa vẫn ngày một nặng hạt và không có dấu hiệu tạnh, tuy còn sớm nhưng trời đã tối sầm. Đằng xa, đã có vài ô cửa sáng đèn. Những ánh đèn hiu hắt hình vuông, hình chữ nhật, thi thoảng là hình một chấm tròn nhỏ trên bức tường gỗ, lấp lánh trong màn đêm tối.

Kei nghiêng đầu, lắc lư theo chiều đảo điên lập lòe của vệt sáng. Những ánh nến ngoài kia khiến con bé liên tưởng đến những viên ngọc quý, mờ ảo nằm ở xa tầm với.

"Thứ bị mất là vật gì?" Con bé hỏi, một câu hỏi bất chợt, chẳng chỉ đích danh ai hay cái gì.

"Ta không biết." Mad trả lời, ánh nhìn vẫn không rời khỏi ô cửa sổ.

"Chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây bao lâu?"

"Ta không biết."

Cuộc hội thoại ngắn giữa Mad và Kei kết thúc cũng là lúc tiếng mưa nhấn chìm mọi thứ vào thinh lặng. Mad trầm tư, như mọi khi, trong vô vàn suy nghĩ của chính mình.

Làng Gras không phải một nơi thích hợp để dừng chân chứ đừng nói là ở lại, đặc biệt là khi Mad còn mang theo Kei bên mình. Binh lính không nói chính xác thứ tên quý tộc kia đã đánh mất là gì nhưng có vẻ như nó rất quan trọng, mới ra thông báo vào lúc sáng mà đầu giờ chiều thì mọi đường lui ra khỏi làng đều đã bị phong tỏa. Kì lạ là tuy rất gắt gao trong việc biệt lập ngôi làng nhưng công tác và nhân sự tìm kiếm lại rất hời hợt. Dường như họ vừa muốn nghiêm trọng hóa vấn đề nhưng đồng thời cũng không muốn làm rùm beng chuyện lên. Một động thái quá thất thường.

Một thứ quý giá b·ị đ·ánh cắp, ngôi làng t·ội p·hạm và k·ẻ t·rộm chưa lộ mặt. Còn gì có thể rắc rối hơn được nữa không?

[Đúng là phiền phức.] Mad vuốt tóc, vung mạnh tay một cái như cách để giải tỏa cơn giận.

"Đi ăn thôi." Gã đứng dậy, đỉnh tóc dựng ngược chạm trần nhà.

Trong cảnh bị bao vây bắt nhốt mà những con chim trong lồng Gras không biểu hiện chút khó khăn gì. Chúng vẫn vô tư ăn uống, lấp đầy cái bụng của mình bằng rượu và những món ăn xúc phạm vị giác của tay chủ quán. Những trận tranh cãi vẫn diễn ra sôi nổi như thường, vẫn theo quy tắc c·hết dẫm là kẻ to mồm hơn sẽ là người chiến thắng. Chỉ có đôi ba lữ khách như Mad mới thể hiện sự sốt sắng, mất kiên nhẫn qua nét mặt và động tác đặt mạnh ly bia xuống bàn.

"Mad không ăn sao?" Kei nhìn theo cô ả bồi bàn vừa đỏng đảnh bỏ đi sau khi bị Mad từ chối dịch vụ đặc biệt, hôm nay là một người khác, không phải Belle.

Kei tự hỏi Mad có ăn gì không nhỉ, ngoài thịt quỷ ra ấy? Dường như con bé chưa thấy gã bỏ miệng bất cứ thứ gì dù là món nhắm cho cốc bia lạt vị của mình.

"Không, ta không đói." Mad đặt cốc bia xuống, lưng ngả ra sau thành ghế. Gã lắng tai, cho phép những âm thanh xô bồ xung quanh lọt vào tai mình.

Những cuộc tranh luận từ mọi ngóc ngách trong quán rượu chủ yếu là bàn về vấn đề nổi cộm ngày hôm nay, món đồ bị mất của tay quý tộc bí ẩn. Bọn say xỉn trong quán đùa giỡn nhau rằng phải mau chóng trả lại món báu vật kia trước khi bị tóm rồi cười phá lên như thể chuyện đùa của mình hài hước lắm.

Mad không tự cho mình giỏi nhìn mặt người nhưng theo phán đoán của gã thì không ai trong quán rượu lúc này có liên can tới vụ t·rộm c·ắp đó cả, có lẽ vậy. Những tên này quá to mồm, chúng là kiểu sẽ oang oang khắp các ngõ ngách về thành tích đáng tự hào của mình.

[Sao cũng được.] Mad nghĩ, dù sao thì chuyện này cũng không liên quan gì đến gã. Thay vì mãi để tâm đến nó, chi bằng gã dành sự chú ý đó cho thứ khác thì hơn.

"Nhóc tìm cái gì vậy?" Mad nhìn Kei qua miệng cốc bia đã cạn, không tài nào xác định được những điểm đặt mắt vội vàng của con bé để mà nhìn theo. Thức ăn đã dọn lên nhưng Kei chưa chạm tay vào cái muỗng trầy trụa bên cạnh dĩa, con bé còn không có vẻ như là đã nhận thấy điều đó.

"Drake đâu nhỉ?" Kei đã ngó qua quán vài lần nhưng không hề tìm gặp được Drake, con bé sợ mình bỏ qua mất mặt cậu ta nên cứ phải dừng mắt lại tại những khuôn mặt tương tự, không nhiều người thấy thoải mái về việc này.

"Ta không quan tâm." Mad nhún vai, kề môi lên vành cốc bia nhẹ hều để rồi nhận ra nó đã cạn khô. Gã gọi thêm một cốc khác, không mấy thoải mái khi nhận được sự phục vụ ngay sau đó.

Tuy nói là vậy nhưng Mad vẫn kín đáo đưa mắt tìm kiếm dù kết quả nhận được chẳng khác Kei là bao. Drake là một con Rồng, loài vật không mấy thân thiện với con người. Nếu cứ chạy long nhong với cặp sừng đó thì sớm muộn gì cậu ta cũng bị tóm cổ. Với khả năng của một con Rồng thì hẳn là cậu ta không dễ bị trấn áp nhưng cuộc truy đuổi đó chắc chắn sẽ gây ra một vụ náo động lớn.

Tiếng muỗng dĩa leng keng bên phía Kei dừng lại chỉ sau vài lần quơ, con bé đơ người ra, biểu cảm hóng hớt như đang dò thám chuyện gì. Ngay khi Mad để ý thấy và định hỏi xem thì con bé đã ngẩng đầu lên nhìn gã.

"Mad có ngửi thấy mùi máu không?"

"Mùi máu?" Mad nhăn mặt, hít vào một hơi sâu để kiểm chứng giúp Kei. Đúng là có mùi máu tanh thật. Không nồng đậm nhưng đủ để người không nhạy với mùi hương ngửi ra.

Lúc này ngoài trời đang mưa rất lớn, vậy mà mùi máu tanh nồng có thể đánh bật không khí ẩm thấp để tràn vào khoang phổi thì hẳn dòng máu đó rất tanh, hoặc là có số lượng rất lớn.

Cánh cửa chẳng bao giờ khóa bỗng bật mở, âm thanh bản lề lay lắc mạnh đến mức tất cả các ánh nhìn đều không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía cửa. Một nhóm đàn ông bước vào.

Chương 21: Máu Và Mưa