Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 22: Hai Bóng Người

Chương 22: Hai Bóng Người


Nhóm người tiến vào quán là một nhóm ba người đàn ông ăn bận nhếch nhác, bùn lầy từ gót giày của họ dây đầy ra nền nhà vốn cũng không sạch sẽ gì. Mad nghe tay chủ quán kêu lên một tiếng vụn vỡ, âm điệu cay cú nhưng lập tức im bặt khi bắt gặp cái liếc mắt sắc lẹm của một trong ba người đàn ông. Tên chủ quán là một người thức thời, ông ta đủ n·hạy c·ảm để ngửi ra được sát khí và cả mùi máu tươi trên người bọn họ.

Hoà cùng với nước mưa và những giọt bùn lầy sền sệt, từng giọt chất lỏng đỏ nhạt màu nhỏ lóc tóc xuống, đọng lại thành một vũng hỗn độn trên nền. Vệt bẩn kéo dài từ cửa chính đến quầy rượu, theo gót ba cái bóng ướt sũng nhơ nhớp.

Vậy ra mùi máu mà Mad và Kei đã ngửi thấy là từ nhóm người này. Đó là máu động vật hay là…

"Ở đây có một con bé được quá này. Bao nhiêu?" Một trong ba tên đàn ông tách ra khỏi bầy, hắn nhìn xuống Kei, hành xử như thể con bé là một thứ rẻ tiền mà hắn có thể tiện tay mua ngoài đường.

Mad ném cốc bia vừa nhấp được một ngụm của mình vào gã đàn ông, trúng ngay đầu. Bia tràn lan trên đỉnh đầu hắn, góp phần vào cơ thể vốn đã ướt sũng của hắn. Hắn không nhúc nhích gì trong vài giây rồi chậm rãi xoay cái cổ cứng đờ về phía Mad, hệt như một con rối bị cứng khớp cổ. Dựa theo biểu cảm thì hắn có lẽ đã tức điên lên rồi, chẳng sao cả, Mad không ngán đánh nhau.

"Thôi đi Bernie." Một tên khác bất thình lình xen vào giữa, cắt ngang ánh nhìn tóe lửa của Mad và đồng bọn hắn.

Có vẻ như tên mới xuất hiện này là kẻ cầm đầu, phong thái của hắn rất khác, khiến Mad phải để ý tới ngay khi vừa bước qua cánh cửa, và tên Bernie vâng lời hắn như một lẽ hiển nhiên.

Hắn, Sigurd, theo lời những tên khác là vậy, là kẻ khó xơi nhất trong đám. Tạm thời, Mad có thể bỏ qua hiện thực đẫm máu tại quán rượu khi mà hắn đã kéo đàn em của mình vào một góc bàn. Nhưng điều đó không có nghĩa là gã sẽ được buông lỏng cảnh giác, đặc biệt là khi vừa đón nhận một ánh nhìn ẩn ý từ hắn. Bọn chúng không có ý định dễ dàng bỏ qua đâu.

"Họ cũng là lính đánh thuê sao?"

Kei nhìn thấy những thanh kiếm sắc bén nằm gọn trong cái vỏ bọc cũ kỹ dắt bên hông, đeo trên lưng của nhóm người đó. Màu da rám nắng và khuôn mặt xếch sẹo của họ có vẻ là kết quả từ những ngày lông bông cà bất cà bơ bên ngoài. Chẳng hiểu sao nhưng thay vì sợ hãi, con bé cảm thấy tò mò hơn. Câu chuyện của họ là gì nhỉ? Con bé tự hỏi như vậy đấy.

"Ta không nghĩ vậy đâu." Mad không liếc mắt nhìn cái góc bàn tối tăm bên đó khi dò đoán, gã không muốn cái nhìn hết sức bình thường của mình biến thành nguồn cơn của một vụ ẩ·u đ·ả không đáng có. Biết sao được, thái độ của gã chẳng khi nào là tốt cả.

Đúng là cách ăn bận lẫn ngoại hình của bọn chúng đều rất bụi bặm và trải đời nhưng đó không phải phong thái của những kẻ làm tất cả vì tiền. Đặc biệt là tên Sigurd kia, ở hắn có gì đó rất khác, hào quang mà hắn toả ra không giống với bất cứ ai Mad từng gặp. Nói sao nhỉ? Từ thích hợp nhất mà Mad có thể nghĩ ra để miêu tả hắn là… Vua chăng?

[Đúng là điên mà.] Mad đảo mắt, tự cho mình là điên khùng trong tâm trí. Gã liếc mắt tới quầy rượu, bỏ ý định gọi thêm một cốc bia bù vào cốc mà gã vừa ném đi, nhiêu đó là đã đủ cho hôm nay rồi.

"Nếu cứ ở đây mãi như thế này thì làm sao Mad đi săn được, lỡ đâu Mad bị đói thì sao?" Kei nhớ đến thực phẩm đặc biệt của Mad khi nhìn vào cái dĩa trống của mình, thầm tiếc nuối vì gã đã không gói ghém đống thịt quỷ mới săn vào sáng hôm trước theo. Con bé sợ gã sẽ đói.

"Ta tự có cách của ta. Vả lại ta cũng không nghĩ mình sẽ ở đây lâu đâu, nhóc sắp được thoát khỏi ta rồi đấy." Mad trấn an, có lẽ vậy, gã kéo ghế đứng dậy, không để ý đến nét mặt trầm buồn của người đối diện.

Từ lúc trở về phòng, Mad và Kei không nói gì với nhau nữa. Dù cho cơn mưa bên ngoài đã tạnh được một lúc, tiếng mưa dồn dập và hơi lạnh ẩm ướt đã không còn làm phiền đến họ nữa nhưng cả hai vẫn giữ im lặng, như thể sự thinh lặng đã hoá thành dây gai, quấn quanh cổ họ. Cho đến khi những tiếng thở mộng mị của Kei vang lên đều đều thì Mad mới rục rịch.

Mad lẻn ra ngoài bằng đường cửa sổ, nhanh lẹ và gọn ghẽ như một kẻ có nghề. Gã không mấy bất ngờ với những ánh lửa bập bùng thắp sáng khu trại lính chặn ở đường lớn dẫn ra khỏi làng, bọn họ còn cử người tuần tra cả những con đường đầy cỏ cây vắng người qua lại. Xem ra bọn họ nói không ngoa về tầm quan trọng của món báu vật chút nào.

Chỉ với một cú nhảy xa, Mad phóng vọt vào cánh rừng thưa bên rìa làng. Gã chạy nhanh và êm ru như một cơn gió, hoàn toàn không để lại chút dấu vết gì để binh lính phát hiện hay lần theo. Một gã thợ săn lẫn kẻ trốn chạy lành nghề.

Mad không đói, ít nhất là vào lúc này, gã chỉ muốn có chuyện để làm, ở một nơi chưa bao giờ là phong cách của gã.

Khi đã vào đủ sâu trong rừng, Mad dừng lại để vểnh tai lên nghe ngóng. Gã không chắc trong đây có quỷ, cũng như bất cứ con vật gì. Dù sao thì cũng không quan trọng lắm, coi đây là đi dạo buổi đêm cũng được.

Cơn mưa lúc chiều làm mặt đất và những ngọn cỏ ướt át đến khó chịu. Mad cảm nhận chân mình nặng hơn sau từng bước, chắc là bùn đất đã đóng cục ở đế giày rồi. Có lẽ đi dạo ở đây là một lựa chọn không mấy khôn ngoan. Ấy thế mà không phải chỉ có Mad là mắc phải sai lầm này.

Ngoài Mad ra còn có người khác ở đây, hai người.

Vừa thoáng thấy bóng người lập lòe dưới ánh trăng non, Mad đã ngay lập tức theo bản năng mà nấp đi. Sau khi chắc mẩm mình chưa bị phát hiện thì gã mới ló đầu ra để xem xét tình hình, tò mò không biết tên ngốc kia là ai.

Là tên Sigurd lúc tối, chắc vậy. Mad có thể nhận ra hắn chỉ dựa vào một góc mặt sáng mờ. Hắn đang nói chuyện với ai đó, trời quá tối nên dù đã cố hết sức nhưng Mad vẫn không nhìn rõ được khuôn mặt của người đó. Nom theo dáng người và trang phục thì đó có lẽ là một người phụ nữ.

Mad không muốn nhiều chuyện nhưng cái cách hai người họ đứng bên nhau làm gã hết tò mò rồi đến hoài nghi, cả địa điểm trò chuyện quá là đặc biệt này nữa. Vả lại, bây giờ gã đâu còn đường lui. Mad lặng lẽ nấp sau gốc cây, lắng tai nghe ngóng chút thông tin có lẽ là sẽ hữu ích.

Hoàn toàn không thể nghe ra cuộc hội thoại mờ ám kia là về vấn đề gì. Ở khoảng cách quá xa như này thì lọt vào tai Mad chỉ toàn những câu từ lấp lửng không rõ nghĩa kèm tiếng gió rít qua những kẽ lá.

Để bắt sóng tốt hơn, Mad đánh liều tiến lại gần hơn một chút. Gã cẩn thận nhìn trước ngó sau, lựa đường di chuyển sao cho lặng lẽ nhất. Dù đã cẩn thận đến thế nhưng Mad vẫn không thể tránh khỏi tai mắt của Sigurd, bằng một cách nào đó, hắn phát hiện ra có người đang nghe lén.

Một hòn đá bay thẳng về phía Mad, lún sâu vào gốc cây nơi gã lẩn trốn. Sigurd đã ném nó?

Chương 22: Hai Bóng Người