Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 23: Món Hàng Bị Mất
Một khoảng lặng trôi qua, không có bất cứ âm thanh nào ngoài tiếng gió xào xạc. Mad đã rút lại bàn chân thò ra khỏi gốc cây của mình gần như là ngay lúc hòn đá bay đến, gã băn khoăn không biết Sigurd đã nhìn thấy nó chưa.
"Chắc chỉ là một con cú hay gì đó thôi." Sigurd nói lớn, giống như là cố ý để Mad nghe thấy. Rõ ràng hắn không thật sự xem Mad là một con cú nhỏ vô hại.
Người phụ nữ kia không thốt ra lời nào cả, cô ả lẳng lặng nấp sau lưng Sigurd, quắc cặp mắt sáng nhìn ngó dè chừng. Mad nghe bên tai tiếng hai người họ rầm rì vài ba câu ngắn ngủn, sau đó cả hai đi mất.
Thật đáng ngờ. Quá đáng ngờ là đằng khác.
Mad tiếp tục nép sau gốc cây trong vài giây, triệt để lẩn trốn ánh nhìn thăm dò từ xa phóng lại của Sigurd. Gã biết hắn vẫn chưa chịu từ bỏ 'con cú' này đâu. Quả là một kẻ đa nghi khó dò.
Nhắc lại lần nữa, Mad không thích nhiều chuyện. Gã chỉ đang tự hỏi… Bỏ đi, gã có thể lừa ai được chứ. Có lẽ bản tính tò mò của Kei đã lan qua gã rồi.
Và Mad bám theo họ.
Rời khỏi cánh rừng, trở về ngôi làng đã bị bóng đêm nuốt chửng. Mad theo gót Sigurd, thầm tặc lưỡi cáu bẩn vì đã để mất dấu người phụ nữ. Gã thậm chí còn không nhận ra bọn họ đã tách nhau ra từ lúc nào.
Lính canh ở khắp mọi nơi, hầu như trên mọi nẻo đường đều có một vài người mặc giáp cầm đuốc đi qua lại. Mad lần theo cái bóng xiêu vẹo của Sigurd, lẻn vào từng con hẻm mà hắn đã nuốt chửng lấy hắn.
Sau một đoạn đường không ngắn cũng chẳng dài, Mad mất dấu cả Sigurd.
"Cái quái gì vậy chứ." Gã tức tối đến chửi thành tiếng, ló đầu ra khỏi con hẻm hẹp nằm giữa hai ngôi nhà đá cũ.
Hoàn toàn không thấy bóng dáng của Sigurd đâu, giống như hắn đã bốc hơi rồi vậy. Mới đây Mad còn đang thấy hắn ở đầu bên kia mà.
Chỉ còn những đốm lửa xa bập bùng trong đáy mắt Mad khi ánh trăng bị mây mờ che khuất. Gã thở hắt ra, ôm nỗi thất vọng tháo lui vào con hẻm. Cùng lúc đó có hai tên lính đi tới, tay cầm đuốc lướt qua đầu hẻm bên kia, nơi chỉ cách Mad vài bước chân và một khúc cua.
Ánh sáng mờ nhạt của ngọn đuốc xa rọi lên một góc người Mad, biến gã thành một cái bóng méo mó bám dính vách tường. Gã ép mình xa khỏi hai tên lính nhất có thể, im lặng hóng hớt trước khi ra quyết định rời đi. Chắc là bọn chúng sẽ trao đổi với nhau vài chuyện.
Hai tên lính đó không rời đi ngay, chúng nép mình ở đầu hẻm, lén lút châm nhau vài ba điếu thuốc vội vã. Chúng rầm rì một số lời phàn nàn về chất lượng của chỗ thuốc, bình luận về hương vị của những điếu thuốc ngấm nước mưa. Mad không có hứng thú nghe những lời phê bình vô bổ đó, nếu không phải vì cuộc trao đổi tiếp theo đây thì gã đã biến khỏi đây rồi.
"Mày nói xem tại sao chúng ta phải thức đêm thức hôm để đi tuần ở cái làng khỉ ho cò gáy này?" Một trong hai tên, tạm gọi là lính thứ nhất, chuyển chủ đề, giọng điệu thể hiện rõ sự chán nản, hơn cả khi nói về điếu thuốc ướt nhẹp.
"Vì cấp trên nói thế chứ sao." Tên kia, lính hai, trả lời. Cũng như không.
"Phiền c·hết được. Làm thì nhiều mà lương thưởng thì vẫn có bấy nhiêu đồng, còn không đủ cho một ván bài của tao nữa."
"Bớt càm ràm đi, mày tưởng tao thích cái trò tuần tra này lắm hả? Hi vọng là mau mau tìm được cái thứ kia sớm, tao không muốn tốn thời gian cho ba cái việc không đâu này."
"Mà cái thứ cần phải tìm là gì vậy? Quan trọng lắm à? Tao còn không được phổ biến xem nó là gì nữa."
Nghe đến đây, tai của Mad tự động rướn về phía luồng âm thanh, như thể gã tin rằng cách đó giúp mình nghe được rõ hơn. Một vài giây trôi qua mà chưa có câu trả lời, nếu không có ánh lửa bập bùng đầu hẻm thì Mad đã tưởng bọn họ đã quay về vị trí rồi. Khói thuốc trắng đục một lần nữa theo gió thổi khắp con hẻm. Có lẽ là sau khi rít một hơi, một điếu thuốc, dài thì lính hai mới trả lời
"Có gì đâu. Tao nghe là con gái của Lãnh chúa Beli bỏ nhà đi bụi, đã vậy còn đến đâu không đến mà chạy đến ngay cái làng t·ội p·hạm này mới chịu."
"Vậy là tao phải làm việc quần quật cả ngày lẫn đêm chỉ vì một con ả tiểu thư đỏng đảnh thôi hả? Tên Lãnh chúa Beli đó cũng quan tâm con cái ghê cơ."
"Ai bảo vậy? Ông ta con cái cả đống, có khi ổng còn không nhớ được tên đứa con gái mà ổng đang tìm nữa là. Vấn đề đau đầu ở đây là cô tiểu thư này đã được đính hôn với một tên Lãnh chúa vùng nào đó từ trước, mấy ngày nữa là chuẩn bị tổ chức lễ cưới rồi."
Thấy đồng nghiệp của mình gật đầu vội vàng nhưng nét mặt lại nông cạn đến gần như là ngu đần, tên lính hai vừa nói một hơi dài lại phải giải thích thêm.
"Ở cái làng t·ội p·hạm này thì hở một chút là hãm h·iếp với buôn người, quay qua quay lại thì cô tiểu thư đó đã tan nát rồi. Món hàng bị người khác dùng qua thì đâu còn giá trị nữa, là lính quèn như tao còn thấy khó chịu chứ nói gì đến đối tượng trao đổi lại là tên Lãnh chúa d·â·m d·ụ·c có tiếng."
Đến lúc này tiếng à khai mở mới được thốt ra, tên lính thứ nhất gật gù hưởng ứng, mím môi đăm chiêu. Như vừa nhớ ra gì đó, hắn chồm đến lính hai như sợ b·ị c·ướp lời.
"Nếu là con của Lãnh chúa Beli thì tao có biết đến một người, nghe đồn là rất đẹp. Cô ta tên gì nhỉ?" Trí nhớ chưa kịp chạy theo cơ thể hấp tấp nên hắn phải ậm ừ vài tiến rồi mới đưa ra được cái tên chính xác: "Tao nhớ rồi, là Natasha."
Mad gần như đã hiểu ra mọi chuyện, đúng là sự việc thật sự rất rắc rối. Một cô tiểu thư bỏ nhà ra đi vì không muốn bị ép kết hôn, binh lính ở khắp mọi nơi để lùng sục cho ra món hàng bị mất, mối quan hệ trao đổi lợi ích giữa hai vị Lãnh chúa, và Sigurd…
Sigurd… Hắn thì có liên quan gì? Phải không?
Không phải vì định kiến và ấn tượng xấu mà Mad đem lòng nghi ngờ Sigurd, hắn thật sự có quá nhiều điểm đáng ngờ. Còn người phụ nữ kia, cái người mà hắn vừa gặp lúc nãy liệu cũng có liên can tới không? Hay là…
Mad bị tiếng động bên kia đầu hẻm làm cho bừng tỉnh, gã nép người vào tường, giống như là muốn hòa làm một với nó. Những tiếng rầm rầm mà Mad nghe được dường như là tiếng dậm chân, có vẻ như hai tên lính kia đang dập tàn thuốc trước khi b·ị b·ắt quả tang.
Đúng như Mad nghĩ, mùi thuốc nồng tắt ngúm cũng là lúc ánh đuốc xa dần. Hai tên lính đang trở về vị trí. Đây là cơ hội để gã lẻn đi.
Mad không trở về phòng trọ ngay, gã sẽ không lãng phí một đêm biến động như thế. Gã bám theo hai tên lính, được một đoạn thì chuyển hướng. Ở khu nhà thổ có rất nhiều binh lính, bọn họ mặc thường phục nhưng Mad vẫn nhìn ra được cái vẻ ngạo mạn và chán ghét hiện rõ trên mặt họ, đó chắc chắn là binh lính. Có vẻ như vì nghi ngờ cô tiểu thư kia đang b·ị b·ắt nhốt tại nhà thổ nên binh lính mới phải cải trang thành khách để vào 'lựa hàng'. Cũng thông minh đấy, vì không muốn làm to chuyện mà bọn họ nghĩ ra đủ trò.
Mad ngó vào một trong những khu nhà, rồi lại thinh lặng rời mắt khi tên lính trẻ trong đó chán nản đi ra. Thi thoảng có một vài tên không kháng cự lại nỗi cám dỗ thì có vào mà không có ra. Ngu ngốc thật.
Mad quay ngoắt lại về phía sau, nơi vừa phát ra tiếng sột soạt. Gã không chút sợ hãi tiến thẳng về phía đó, vạch đám cỏ đang che giấu bí mật ra. Là Drake.