Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 25: Người Đứng Sau

Chương 25: Người Đứng Sau


Sigurd dẫn theo Bernie đi xuống quán rượu từ cầu thang, vậy ra bọn họ cũng ở trọ ở đây.

"Anh ta không phải k·ẻ t·rộm." Sigurd khẳng định lại lần nữa, hắn mặt đối mặt với Mad, giống như xung quanh hoàn toàn không có ai khác ngoài họ. Mắt hắn trông thật kì lạ, giống như mắt rắn vậy.

"Tại sao tao phải tin mày? Mày cùng một giuộc với tên này đúng không?" Robert tức tối khi bị vụt mất vai diễn chính, hắn chỉ trỏ, kết tội và đánh đồng.

Sự xuất hiện của Sigurd không thay đổi được gì nhiều ngoài châm thêm hoài nghi vào đầu Mad. Tại sao hắn lại đứng ra nói đỡ cho gã?

Câu hỏi của Mad hiện rõ trên gương mặt nhăn nhó của gã, dễ dàng để Sigurd đọc được. Gã thấy hắn nhìn mình cười cười, cái vẻ mặt bí hiểm kì quặc. Nhưng có vẻ như hắn không có ý xấu, chắc vậy.

Binh lính tất nhiên không tin lời Sigurd, trông hắn cũng đáng ngờ đâu khác gì Mad. Vả lại, lời của tên Robert đã chọt trúng chỗ đau của họ, khiến họ hoài nghi và lo sợ. Có khi nào đó là người họ cần tìm không? Họ nhìn nhau, đồng loạt gật gù sau khi chốt quyết định.

"Bọn ta sẽ lên soát phòng, đề nghị ngươi hợp tác." Một tên lính đứng ra nói, dùng quyền hành của người thi hành công vụ để ép buộc Mad.

Cứ loằng xà quầng như thế này không phải cách hay, chi bằng cho bọn họ soát một lần luôn rồi thôi. Rồi Mad gật đầu. Khó hiểu là không chỉ có mỗi binh lính, cả Sigurd và đồng đội của hắn cũng lên theo, đứng chật ních cả dãy hành lang hẹp.

Bọn binh lính đập cửa đùng đùng, tấm bản lề giật nảy theo sau mỗi cú đập. Mãi mà vẫn chưa thấy bên trong có động tĩnh gì, bọn chúng bắt đầu sốt ruột. Một trong số chúng quay qua nhìn Mad, và gã biết mình phải ra mặt.

"Kei, là ta đây, mở cửa đi." Mad gõ cửa, tự cảm thấy khó hiểu trước cái nhếch mép đắc ý của mình. Chẳng là, Kei biết nghe lời hơn gã nghĩ, có lẽ là vì gã đã nhắc đi nhắc lại việc khóa chặt cửa quá nhiều lần.

Tâm trạng đang nằm ở ngưỡng không đến nỗi tệ của Mad bị kéo xuống nhanh như một tảng đá trên đà lăn xuống dốc. Kei vẫn chưa mở cửa, Mad thậm chí còn không nghe được tiếng động của con bé bên trong.

"Này, ngươi…" Tên lính dẫn đầu, Marco thì phải, Mad không buồn nhớ tên hắn, lên tiếng. Hắn giơ tay định chộp lấy vai Mad nhưng không kịp thực hiện điều đó.

"Lùi lại." Mad rầm rì trong miệng, không quan tâm xem có ai nghe thấy và làm theo lời mình nói không, gã không có thời gian.

Cánh cửa đập xuống sàn, bản lề leng keng rơi xuống theo sau. Mad đã dùng sức hơi quá, gã đã đạp bay cánh cửa phòng trọ rồi tàn nhẫn dẫm đạp lên nó lúc xông vào phòng.

Căn phòng trống trơn, cửa sổ mở toang. Và Kei bốc hơi đâu mất, một lần nữa.

Mad quay ra sau, ánh mắt của gã len lỏi qua lớp người đông để phóng tới Drake. Gã cũng không hiểu tại sao mình lại nhìn cậu ta nữa, thói quen chăng?

"Đừng có nhìn ta kiểu đó." Drake lắc đầu, cậu ta có làm gì đâu chứ, cái ánh mắt đó là sao?

Không có bất kỳ một dấu vết gì của Kei ngoại trừ đống áo khoác mà con bé dùng làm chăn nhàu nhĩ trên giường. Cửa khóa trái, cửa sổ mở, chắc chắn là con bé đã bị bắt đi, giống lần trước. Có điều, kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c lần này có thể không vô hại như lần trước đâu.

"Cô gái đi cùng với ngươi đâu? Ngươi giấu cô ta ở đâu rồi?" Marco chấp vấn, nghe kỹ thì giống tra khảo hơn.

Vô hình trung, đám binh lính mặc định rằng Mad đang giấu giếm gì đó, dù chúng còn không chắc liệu đó có là cô tiểu thư mà bọn chúng cần tìm không. Kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, lời nói chẳng còn hiệu lực vào lúc này nữa.

"Tôi nghĩ chúng ta nên chạy thì hơn." Sigurd nói bên tai Mad. Hắn ở đó từ bao giờ vậy?

Hết chuyện này đến chuyện khác diễn ra khiến Mad loạn cả lên, khả năng phán đoán và phòng bị của gã không biết đã giảm đến mức nào rồi. Tạm gác việc đó qua bên, Sigurd nói đúng. Binh lính đã dồn Mad và những người mà chúng nghĩ là đồng bọn của gã vào góc phòng, không có ý định nghe họ giải thích hay chống cự.

Trao đổi ánh mắt với nhau một hồi, Mad và tụi Sigurd nhảy ra khỏi cửa sổ rồi chạy tuốt vào trong rừng.

"Đứng lại đó."

Mad nghe thấy đám binh lính gào hét đằng sau, thầm cười khinh thường vì chúng không dám nhảy xuống theo. Nhưng theo trong tình trạng này thì người gặp bất lợi là gã, một lượng lớn binh lính sẽ kéo tới nhanh thôi.

Sigurd dẫn đầu đám người chạy loạn, hắn dẫn bọn họ lao như bay xuyên qua những ngôi nhà san sát nhau, khéo léo cắt đuôi những tên lính quèn không biết xác định phương hướng. Mad không biết tại sao mình lại tin tưởng tên đáng ngờ này nhưng gã thấy không có vấn đề gì với nó. Đó là cho đến khi hắn dẫn gã vào một căn hầm tối tăm nào đó.

"Đây là đâu?" Mad không bước xuống sâu hơn, gã chẳng dại gì mà tự chui đầu vào rọ.

Nơi đây quá đáng ngờ, nó tránh xa tầm mắt của tất cả mọi người và xấu xí như một căn hầm tự làm. Giống như đây là nơi những kẻ xấu che giấu tội lỗi của chúng vậy. Chẳng hiểu sao gã lại chịu chui xuống đây nữa.

"Căn cứ bí mật của chúng ta?" Sigurd bông đùa, tự nhiên đi lanh quanh căn hầm chật hẹp.

Mad dán mắt vào từng chuyển động dù là nhỏ nhất của Sigurd, toan sẽ rời khỏi đây ngay khi hắn có hành động gì bất thường. Gã rất chăm chú cho đến khi bị xao nhãng bởi Drake. Cậu ta hét ầm lên và chạy toáng loạn với một con nhện bám trên đỉnh đầu.

Mad nhìn theo Drake trong giây lát rồi bị cuốn vào một cái bóng nhỏ thó đang di chuyển về phía giữa hầm.

"Kei?" Gã lầm bầm, nheo mắt hoài nghi.

Ánh sáng dưới căn hầm này không tốt nhưng đủ để nhìn được rõ mọi thứ trong tầm nhìn gần. Không thể nhầm lẫn được, mái tóc đỏ nổi bật đó chính là Kei.

"Mad." Kei chạy về phía Mad, chẳng kiên dè ôm gã một cái.

"Sao nhóc lại ở đây?" Mad bỏ qua hành động hơi quá thân mật của Kei, dành sự chú ý hiếm hoi của mình cho cái tên lúc nãy đã dẫn con bé ra và nụ cười nửa mùa của Sigurd.

Nếu gã nhớ không nhầm thì tên kia là một trong hai kẻ đã đi cùng Sigurd. Hắn là kẻ đã bắt con bé?

"Xin lỗi nhé, đây là cách bần hàn nhất của bọn tôi đấy." Sigurd thật sự hối lỗi, tuy rằng hắn không cúi đầu hay biểu thị những hành động tạ lỗi tương tự.

Chuyện gì đây? Đầu tiên là b·ắ·t· ·c·ó·c Kei, đổ tội trạng lên đầu Mad và kéo gã đến nơi này. Sigurd đang toan tính gì?

"Ngươi muốn gì ở ta?" Mad hỏi, thẳng thắn không chút vòng vo.

"Tôi tưởng anh biết rồi, anh đã theo dõi tôi cơ mà." Sigurd cũng vào thẳng vấn đề, hắn nối tiếp ánh nhìn của Mad, không chút trốn tránh.

Vậy là hắn đã biết? Nhưng vẫn giả vờ như không? Tên này đúng là khó đoán, hơn cả những gì hắn thể hiện ra.

"Tôi đùa thôi, đừng nghiêm trọng như vậy chứ." Sigurd cười phụt ra thành tiếng, sau khi bị cái nhíu mày của Mad làm chột dạ, hắn nói tiếp: "Tôi không phải người đứng sau tất cả chuyện này đâu. Dù anh có tin hay không nhưng tôi cũng là một người bị hại."

"Vậy ai là kẻ chủ mưu?" Mad hỏi, bán tín bán nghi lời Sigurd nói.

"Tôi nghĩ là anh biết cô ấy đấy." Sigurd chẳng thèm ngẫm nghĩ.

"Đừng nấp nữa Belle, đến lúc ra mặt rồi." Hắn gọi lớn.

Belle? Nếu là Belle thì Mad chỉ biết có một Belle duy nhất thôi.

Chương 25: Người Đứng Sau