Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 26: Quyền Lực

Chương 26: Quyền Lực


Belle mặc áo khoác có mũ trùm, ả chỉ lộ mặt sau khi Sigurd hối thúc. Điều đầu tiên khiến Mad nghiêm túc suy nghĩ là rốt cuộc căn hầm này có bao nhiêu góc khuất vậy? Cứ lần lượt từng người từng người xuất hiện như thể diễn viên kịch trên sân khấu.

"Tôi cần mọi người giúp." Belle nói, sắc mặt đanh lại đầy nghiêm nghị.

Cô ả dẫn cả bọn đến một căn phòng nằm sâu trong hầm, cánh cửa gỗ được sơn màu đồng nhất với những vách tường đất, nếu không rà soát kỹ thì có thể sẽ bỏ qua nó. Ả mở khóa, bỏ vào trong căn phòng với cánh cửa vẫn mở toang.

Bên trong là một người phụ nữ ngó chừng cũng chỉ lớn hơn Kei một, hai tuổi. Cô ta ngồi co ro trong góc phòng, đờ đẫn và vô hồn, giống như một con búp bê bị đứt dây. Belle sà xuống bên cạnh cô ta, cẩn thận sửa lại cổ áo xộc xệch.

"Đây là Serena, thứ mà binh lính đang tìm kiếm. Tôi muốn nhờ mọi người giúp cô ấy trốn thoát." Belle đứng dậy, thái độ giống ra lệnh hơn là nhờ vả.

Vậy ra chính Belle là k·ẻ t·rộm, ả ta là người đã giúp cô tiểu thư Serena này trốn thoát. Sigurd, Mad, căn hầm này… Tất cả đều là những vai diễn trong vở kịch mà ả ta biên soạn? Thật tức cười.

"Tại sao? Chẳng có lý do gì để tôi phải giúp cô cả." Mad nhướng mày, thẳng thừng từ chối. Gã quay lưng, kéo theo Kei tìm đường rời khỏi căn hầm.

Nơi này sặc mùi đất cát và ẩm thấp, nó khiến gã phát ớn lên được.

"Có đấy. Giờ anh đã trở thành chủ mưu của vụ này rồi, anh không rút được đâu." Belle không chặn đường Mad, ả nói vọng theo sau. Ả tự tin rằng mình sẽ giữ chân được gã, và sự tự tin đó không phải là không có cơ sở.

Ngoài kia binh lính đã dàn trải khắp ngôi làng nhỏ này để truy tìm Mad, bây giờ mà gã ló đầu ra là bị tóm ngay. Không phải là gã không thoát được nhưng hậu quả dây dưa theo sau không đáng để gã phải đánh liều như thế. Tham gia vào thương vụ mờ ám này chắc cũng chẳng khá khẩm hơn gì. Đúng là đau đầu.

"C·hết tiệt thật, con ả đó." Mad chửi rủa. Nhưng đối tượng bị mắng đã không còn ở đây để nghe nữa, ả đã đi đâu mất.

Căn hầm lúc này chỉ còn lại Mad và nhóm Sigurd, sáu người. À không, nếu tính cả cô tiểu thư trong căn phòng nhỏ đằng kia là bảy người tất cả. Khá là chật chội, đặc biệt là khi bọn họ phải ngồi quây quần một xó để ngó chừng, đề phòng nhau.

"Đáng lý ra tôi nên theo Mad xuống quán rượu." Kei nói, giọng con bé còn nhỏ hơn cả tiếng thở phì phò của Fallon, một trong hai tên thuộc hạ của Sigurd.

"Đúng vậy đấy, nhóc đáng lý ra nên nhấc đít lên và đi theo ta. Đúng là ta chẳng thể rời mắt khỏi nhóc lấy một giây." Mad không có ý đổ lỗi hay trút giận lên đầu Kei, gã chỉ đang bực mình. Thái độ của gã quả thật rất đáng sợ, nó khiến Kei hơi rụt người lại vì tội lỗi.

Thật bức bối. Mad muốn nổi điên lên được. Gã cáu tiết, hơi thở nặng nề, máu nóng lên như vừa uống cả một vại bia. Nếu không kiềm chế lại, con quỷ trong gã sẽ thoát ra ngoài mất.

Bất giác, Mad liếc mắt sang bên, tới nơi có một ánh mắt đang chòng chọc gã, đúng hơn là người bên cạnh gã. Tên Bernie đã dòm ngó Kei từ lúc cả bọn bình tĩnh ngồi xuống với nhau, con bé cũng đã nhận ra điều đó và tỏ ra không thoải mái chút nào. Nếu nhớ không nhầm thì hắn cũng chính là kẻ đã q·uấy r·ối con bé ở quán rượu. Thật kinh tởm.

"Ngươi nhìn cái đ·é·o gì?" Mad hỏi, gần giống gây sự hơn. sẵn có sự bực tức trong người, âm điệu của gã khó chịu và như sẵn sàng bộc phát bất cứ lúc nào.

Thấy tình hình có vẻ không ổn, Sigurd phải đứng ra để giải vây.

"Tên Bernie này không có ý gì đâu, hắn thích những thứ dễ thương và hay quá khích trước chúng. Lần trước cũng chỉ là hiểu lầm thôi, chỉ tại hắn không biết lựa lời mà nói và khống chế cơ mặt của mình." Sigurd giải thích, bắt ép Bernie phải cúi đầu tạ lỗi. Nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì, vốn dĩ vấn đề cũng không xuất phát từ Bernie hay sở thích dị hợm của hắn.

"Tôi không cần biết mấy người thích gì hay có mục đích gì. Tôi sẽ không tham gia vào vụ này, vậy thôi." Mad đang bực mình, gã không rảnh rang để chơi trò anh hùng, vậy đấy.

Không gian chìm vào lặng thinh, mọi người không đưa mắt nhìn nhau thì cũng thừ người trong thế giới của riêng mình. Người duy nhất vẫn giữ được sự tự nhiên ồn ào trong bọn chắc chỉ có mỗi Drake, người đang bận rộn với những con nhện đu ngược mình trên trần nhà.

"Gớm c·hết đi được." Cậu ta mếu máo, nhìn ngó xung quanh xem thử có con quái vật nhền nhện nào nằm trong phạm vi hoảng loạn của mình không.

"Drake sợ nhện à?" Kei, người ngồi gần Drake bị cậu ta xem là phao cứu sinh. Nếu có con nhện nào lảng vảng gần đây, con bé sẽ là người bắt nó.

"Không. Sợ gì mà sợ. Ta chỉ thấy chúng thật gớm ghiếc thôi." Lông lá và nhiều chân lắm mắt, nhìn thấy chúng là Drake lại nổi da gà.

Đám sinh vật lắm chân ấy không phải là thứ duy nhất Drake để tâm tới, có một thứ còn dễ nhìn ra hơn cả lũ nhện. Ánh mắt của Sigurd không chòng chọc nhưng cũng chẳng kín đáo, có lẽ hắn không có ý định che giấu sự hứng thú của mình với Drake.

"Cậu Drake, thứ lỗi cho tôi hỏi thẳng, cậu là Rồng đúng chứ?" Hắn hỏi, nụ cười vô hại hạ thấp cảnh giác của Drake.

"Ngươi nhìn ra ánh hào quang của ta à? Cũng được đấy chứ." Drake tự đắc, mặt hất cao song song với trần nhà.

Sigurd để cho cậu ta cười thêm chút nữa, tranh thủ ngắm nghía cặp sừng mới nhú trên đỉnh đầu cậu ta. Quả nhiên là không phải.

"Tôi cũng đang tìm một con Rồng, một người bạn cũ tên Faniel. Cậu biết nó chứ?" Sigurd hỏi, chuyển hướng mắt xuống đôi con ngươi xám ngắt của Drake.

Nụ cười trên môi Drake tắt ngúm, cậu ta nhìn Sigurd, ánh nhìn trầm tĩnh hiếm thấy.

"Không. Ta không biết." Cậu ta trả lời, nghiêm túc, rồi nhanh chóng quay mặt đi để cắt đứt câu chuyện.

Cuộc hội thoại nhỏ giữa hai người đằng kia đã đánh động tới Mad, gã cũng tham gia vào nó, dưới sự chào đón của Sigurd.

"Mấy người là người từ đâu đến vậy?" Mad hỏi Sigurd, người lắm miệng nhất trong nhóm ba người.

"Một vương quốc nằm ở phía Tây." Fallon là người trả lời, giọng hắn trầm và khó nghe như sắp tắt tiếng.

Mad thấy Sigurd ra hiệu cho Fallon ngừng nói, có lẽ là cổ họng hắn có vấn đề thật. Vương quốc phía Tây, có bao nhiêu vương quốc ở phía tây chứ? Nhiều khi Mad thấy việc phân chia quốc gia này rắc rối đến ngu ngốc. Và gã không phải là kẻ duy nhất nghĩ vậy.

"Những tộc khác chỉ có một vị vua, loài người thì khác, họ phân chia đất đai và mỗi vùng đất lại có những vị vua khác nhau. Tại sao lại như vậy?" Sigurd

Kei nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn Sigurd khi hắn liếc mắt tới chỗ mình. Con bé cũng muốn biết lý do tại sao.

"Bởi vì con người ai cũng ham muốn quyền lực. Họ khẩn cầu c·hiến t·ranh và g·iết chóc, chỉ để thỏa mãn khát vọng thống trị ."

Đúng vậy. Sigurd biết rõ mặt tối của vương quyền. Nó rất xấu xí.

"Một vị vua đúng nghĩa đâu thể chỉ dùng quyền lực và nỗi sợ để cai trị, còn có nhiều điều quan trọng hơn mà." Kei không hoàn toàn hài lòng với câu trả lời Sigurd, nó đúng nhưng không phải là điều con bé muốn nghe.

Nụ cười trở lại trên môi Sigurd, hắn nhìn Kei, hào hứng hỏi: "Nhóc nói thử xem còn có gì quan trọng hơn quyền lực?"

"Niềm tin chăng? Kẻ nắm giữ lòng tin của mọi người chính là kẻ có được trái tim của họ. Gánh nặng của lòng tin nặng nề hơn quyền lực nhiều, cả động lực cũng vậy."

Chỉ thấy Sigurd bật cười.

Chương 26: Quyền Lực