Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 29: Bắt Gặp

Chương 29: Bắt Gặp


Ánh đuốc chói sáng khiến Mad phải nheo mắt lại dù cho gã đang đứng quay lưng lại với nó. Gã nghiêng đầu, tránh ngọn lửa từ tay tên lính dẫn đầu. Dư vị của nụ hôn nồng nặc mùi khói thuốc vẫn ám trên đầu lưỡi gã, có lẽ là do Belle đã nhập tâm hơi quá.

"Các ngươi làm gì ở đây?" Tên lính hỏi, Mad nghe những người xung quanh gọi hắn là Steve hay gì đó gần giống vậy.

"Trao đổi mua bán. Chúng tôi tiền trao cháo múc, không phạm pháp hay có tranh cãi gì cần các vị giải quyết đâu." Belle vẫn nói chuyện bằng kiểu cợt nhả bông đùa, cái chất giọng uốn éo của ả dễ dàng bị tên Steve nhận ra là giọng của nữ.

Hắn ngó Belle từ trên xuống dưới, soi đuốc lại gần ả hơn để soi xét tường tận. Đúng là phụ nữ. Nom theo cử chỉ, điệu bộ thì là một ả điếm.

"Cô là nữ? Tại sao lại mặc đồ nam?" Steve hỏi, khuôn mặt vẫn nhăn nhúm như tấm vải bị vò nát.

"Theo yêu cầu của khách hàng thôi. Anh ta nói như thế này kích thích hơn." Belle liếc mắt nhìn Mad, cái nhếch mép của ả biến thành một nụ cười khúc khích khi thoáng thấy sắc mặt tối sầm của gã.

Mad cảm nhận được những ánh nhìn xa lánh đang chòng chọc tấm lưng mình, chúng nhìn gã như thể gã là một thứ gì đó dị hợm lắm. Phiền phức thật, nhưng còn đỡ hơn b·ị b·ắt.

"Ngươi, quay mặt lại đây." Steve gạt đi những tiểu tiết, hắn không quên nhiệm vụ của mình.

Nội trong ngày hôm nay, binh lính đã dò xét hết tất cả các ngôi nhà, khu ổ chuột, lùng sục cả trong rừng và vùng quanh làng. Dù đã làm đến mức đó nhưng họ vẫn không thấy chút tung tích của cô tiểu thư Serena hay đám b·ắt c·óc, giống như bọn chúng đã bốc hơi hay độn thổ rồi vậy.

"Nghe ta nói không? Quay mặt lại." Hắn nhắc lại lần nữa, người căng lên vì căng thẳng.

Mad cũng đã chán đứng yên như pho tượng, gã quay mặt lại, chậm rãi như đang trong một dòng thời gian riêng. Nhìn lũ lính kia kìa, Mad có thể thấy rõ bọn chúng vừa rung lên sợ hãi. Xem ra tài hóa trang của Kei rất được đây.

Vì Mad là n·ghi c·an, đối tượng bị truy bắt thứ hai, chỉ sau Serena, nên gã chắc chắn sẽ bị nhớ mặt. Những gì gã cần sẽ là một lớp cải trang hoàn hảo. Kei đã xung phong đảm nhận việc đó, con bé đã tranh thủ đắp lên mặt gã một lớp bột vẽ trong lúc gã ngủ.

Kei vẽ lên mặt Mad một vết sẹo dài từ thái dương xuống đến tận xương hàm, đi qua cả mắt trái. Nó xấu tệ, đây là một lời khen. Khi con bé nói mình biết vẽ, gã đã hơi nghi ngờ, nhưng thành quả tốt hơn gã tưởng, đến mức gã suýt tin rằng mặt mình thật sự có sẹo. Không phải là con bé đã rạch mặt gã đấy chứ?

"Mặt ngươi bị làm sao vậy?" Steve hỏi, mắt không rời khỏi vết sẹo xấu xí trên mặt người đối diện. Hắn sẽ không phản đối rằng nó thật kinh khủng.

"Vật nhau với gấu." Mad chỉ đáp lại một câu ngắn gọn.

Cái bộ mặt nghiêm túc đến kỳ quặc của Mad làm Belle được một trận cười, gã thú vị hơn cả những gì ả biết. Tên lính kia thì không thấy vậy, hắn nhăn mặt, tỏ rõ thái độ ghét bỏ.

"Làm sao? Sẹo thì có vấn đề gì?" Mad nhìn xuống hàng chân mày nhíu chặt của tên lính, dùng hình thể to lớn sẵn có để trấn áp hắn. Gã hiên ngang, nói: "Nó có nghĩa là ta đã không trốn chạy, vậy thì chẳng việc gì ta phải thấy xấu hổ vì nó cả."

Nụ cười trên môi Belle lại càng sâu thêm. Đúng là gã thật sự rất thú vị.

Steve dứt mắt ra khỏi cái nhìn áp đảo của kẻ trước mặt, hắn ho hắng giọng, lãng qua chuyện khác. Sau khi lần mò tìm trong túi áo, hắn giơ bản phác thảo n·ghi p·hạm lên, đặt bên cạnh mặt Mad trong tầm mắt. So sánh hai khuôn mặt thì có vài nét giống nhau nhưng tại những điểm cần lưu ý như mắt hay môi thì vết mực lại loang lổ khó thấy, tay hoạ sĩ vẽ ra bức này đúng là hàng dỏm.

[Chắc là không phải đâu, hắn có sẹo mà.] Steve thầm nghĩ rồi phẩy tay.

"Các ngươi đi được rồi. Đề nghị các ngươi không lang thang ngoài đường nữa, nếu để b·ị b·ắt gặp lần nữa thì các ngươi sẽ b·ị b·ắt." Hắn nói.

Con hẻm lại trở về với sự thanh vắng khi tên Steve dẫn những tên lính khác kéo đi. Trước khi đi, chúng không quên đuổi Mad và Belle cuốn xéo khỏi đây.

"Lắm chuyện." Belle đảo mắt, thái độ quay đi.

"Chúng không cho bất cứ ai rời khỏi làng luôn hả?" Mad ngó theo ánh đuốc dập dờn, những cái bóng méo mó bên dưới đã nhỏ bằng đám côn trùng nhỏ.

"Chúng sợ để xổng mất n·ghi p·hạm đấy."

"Vậy thì tra mặt rồi xác định là được mà. Đẩy hết tất cả những tên không liên quan đi rồi hẵng tìm kiếm không phải dễ hơn sao?" Mad đã tự hỏi điều này từ lúc bàn tính kế hoạch, chẳng biết là do gã suy nghĩ quá nông cạn hay là chính phe kia mới lạ người ngu ngốc nữa.

Belle nhún vai, ả cũng không biết nhưng ả chẳng quan tâm. Đưa Serena thoát khỏi đây là điều duy nhất ả nhắm tới vào lúc này. Chuyện này sẽ khó khăn đây.

"Giờ lại phải chạy tiếp hả?" Mad giống đang tự hỏi chính mình hơn, gã cũng biết câu trả lời rồi mà.

"Không lẽ anh muốn quay về thật? Nếu là vậy thì tôi không ngại về nhà với anh đâu." Belle nháy mắt, cánh môi nhạt màu vì không son phấn của ả vẫn giữ cái kiểu cười cợt nhả đó.

Xem cái thái độ đó kìa. Sao gã lại đồng ý giúp ả không biết.

"Anh nhìn cái gì?" Từ người chọc ghẹo, Belle đột nhiên trở nên lúng túng trước ánh nhìn của Mad.

Mắt gã vừa liếc đến môi ả, vô tình thôi, nhưng chẳng hiểu sao nó lại khiến ả nhớ tới nụ hôn lúc nãy. Belle đã rồi cái thời thiếu nữ ngại ngùng, nhưng vẫn còn chút gì đó đang âm ỉ cháy trong ả và nó cứ thế ỉ ôi dù cho Mad có tạt vào đó một xô nước lạnh.

"Cô nghiêm túc một chút đi được không?" Gã hỏi, giọng điệu khó ở.

Belle ngây ra một khắc, cái thái độ khó chịu này của Mad ả không phải là mới thấy lần đầu nhưng không tài nào làm quen được. Gã vẫn luôn cau có như vậy sao? Hay là chỉ thể hiện sự miễn cưỡng đó với một ả điếm như ả?

Ả gật gù, rồi nhướng mày, lãng đi.

Cả hai quay lại với đường chạy của mình, nâng cao cảnh giác để không b·ị b·ắt gặp lần nữa. Serena cần thoát khỏi đây, Mad cũng vậy, và gã cũng sẽ kéo Belle và đám người kia rời khỏi nơi này. Về cơ bản thì nhóm gã đang rất thuận lợi, các nhóm khác hiện chắc cũng không gặp khó khăn gì. Hoặc là không.

"Nép vào." Mad lôi Belle, làm lưng ả đập vào tường. Gã không có thời gian để xin lỗi hay chí ít là buông tay ả ra, khung cảnh hỗn loạn trên con đường lớn làm gã ái ngại.

Binh lính chạy thành hai hàng trên phố, nhiều và vội vàng như đang dàn trận. Bọn họ đang đổi ca tập thể hay là đuổi bắt ai đó? Mad nghiêng về vế thứ hai hơn.

"Tìm được rồi sao…"

"Phải người cần tìm không..."

"Còn tên đi cùng thì sao…"

Gã nghe thấy bọn chúng bàn tán với nhau xen kẽ trong những tiếng hành quân dồn dập.

"Có ai bị phát hiện rồi sao?" Belle lo lắng, hết sức lo lắng. Dù biết là ích kỷ nhưng ả mong đó không phải là Serena.

"Chắc vậy." Mad đáp lại ngắn gọn.

Gã ló mặt ra khỏi bức tường, ngó theo những khúc cua mà đám lính khuất bóng sau. Không biết có phải gã lo xa hay không nhưng gã không thể phớt lờ cơn nhộn nhạo nơi dạ dày. Đằng đó là hướng chạy của Sigurd và Kei.

Chương 29: Bắt Gặp