Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 28: Bắt Đầu Cuộc Chạy
Bóng tối nhỏ giọt như nọc độc đen, l·ây l·an trong không khí và len lỏi trên từng con phố. Đêm tối ở làng Gras chưa bao giờ là tĩnh lặng cả, đêm nay cũng không ngoại lệ.
Mad ló đầu ra khỏi cửa hầm, dù cho căn hầm này được xây ở tận rìa làng, nằm trong góc khuất ít người qua lại nhưng gã vẫn cẩn thận nhìn trước ngó sau để chắc rằng không một ai lảng vảng quanh đây.
"Ở đây không có tên lính nào cả nhưng cách đây vài ngôi nhà thì có, bọn chúng đang hành quân cả đoàn ở đó." Gã thoái lui lại vào trong hầm, ban phát cho những cặp mắt đói khát đang hướng tới mình vài cái liếc qua.
"Được rồi…" Belle rầm rì, ả gật gù, giống như đang tự trấn an mình.
Sẽ là nói dối nếu nói Belle hoàn toàn tin tưởng vào thành công mỹ mãn của cuộc trốn chạy này. Nếu theo đúng như kế hoạch, thậm chí còn chẳng phải một kế hoạch đúng nghĩa, cả bọn sẽ an toàn rời khỏi đây. Hi vọng, à không, cầu Chúa là họ sẽ thoát được.
"Sẽ ổn thôi mà." Kei nắm lấy tay Belle, ngước cặp mắt đen lay láy lên nhìn ả.
Con bé trông thật lôi thôi trong bộ trang phục nam giới rộng thùng thình. Belle chỉ tìm được nhiêu đó thôi. Cổ tay con bé nhỏ xíu, cả bàn tay cũng vậy, nhưng nó chắc chắn và đáng tin đến lạ thường.
Ả chưa bao giờ yêu cái vẻ biết tuốt của Kei đến thế.
"Chỉnh tề lại đi các quý cô, chúng ta sắp phải lên đường rồi." Sigurd nói chuyện như ông chủ một gánh xiếc, hắn chép miệng, lia mắt quanh một vòng rồi dừng lại trên người Mad.
"Đến lúc rồi." Hai người gật đầu với nhau.
Belle theo lời Sigurd sửa sang lại cho bản thân và cho cô em gái, cả hai cũng cải trang bằng trang phục nam giới. Mong là những bộ quần áo này che lấp được bí mật của họ.
"Ổn rồi, chúng ta sẽ thoát ra khỏi đây thôi." Belle nói, đầu ngón tay ấn chặt cổ áo nhăn nhúm của Serena.
"Chị…" Serena bấu lấy mu bàn tay ả, ngập ngừng đảo mắt trốn tránh ánh nhìn từ những người xung quanh.
Kể từ lúc chạy loạn đến ngôi làng này, Serena hiếm khi thốt ra lời nào, cô cảm thấy choáng ngợp. Thế giới bên ngoài chẳng hề tươi đẹp như cô nghĩ. Nếu biết mình sẽ phải trốn chui trốn lủi như chuột và chạy như điên mỗi khi bị những tên đàn ông quanh đây dòm ngó và truy đuổi đến khi được Belle vô tình bắt gặp,
thì cô đã không liều mạng nhảy ra khỏi cỗ xe ngựa đang di chuyển để chạy trốn tới đây. Nhưng cô cũng không muốn ở lại cái nhà ấy rồi bị bán cho một ông già d·â·m loạn.
Serena sợ c·h·ế·t dần c·h·ế·t mòn trong tòa lâu đài nơi cô không thuộc về, cũng sợ mình sẽ trở thành giống như Belle. Vậy nên khi được Belle đề nghị giúp trốn khỏi đây, cô đã mừng rỡ biết bao. Có điều, những người mà Belle nhờ giúp lại là những tên bặm trợn và... một bé gái? Họ trông thật đáng sợ và khó tin.
"Đừng lo, họ sẽ giúp chúng ta." Đọc được trên gương mặt người kia những trăn trở khó nói, ả trấn an.
Tuy đây là ép buộc nhưng bọn họ sẽ giúp đỡ Belle, bởi vì họ đã hứa sẽ giúp ả, Mad đã hứa sẽ giúp ả. Ả tin họ, cũng như tin Mad.
"Cầu mong mọi người sẽ giúp tôi." Ả nhìn từng người, thái độ thành tâm như thể nếu họ lắc đầu thì ả vẫn sẽ vui vẻ đứng nép qua bên để họ đi tới nơi cần tới.
"Đáng lý ra cô nên nói điều đó trước khi ép tôi phải nhận vụ này chứ." Mad nói bằng chất giọng lạnh nhạt thường thấy. Đối diện với ánh mắt cụt hứng của những người khác, gã đảo mắt, nói lí nhí trong miệng: "Sao cũng được."
Giờ, đến lúc rời khỏi căn hầm c·h·ế·t tiệt này rồi.
Tám người, bốn cặp, bốn hướng đi. Bọn họ tách nhau ra tại cửa hầm, cắm đầu chạy băng băng trên con đường của mình, không nhìn lại đằng sau.
Mad lướt êm như ru, gã phải kéo theo một người nữa theo sau nhưng điều đó không làm chậm tốc độ của gã chút nào. Binh lính ở khắp mọi nơi, rải rác nhân lực trên mọi nẻo đường. Dường như vì đã có lý do chính đáng nên mấy tên cầm đầu cứ thế huy động một lực lượng lớn để dò cho ra tên tội phạm b·ắ·t· ·c·ó·c, là Mad.
Đúng là rắc rối. Mad biết mình là một mớ hỗn độn nhưng gã không ưa gì việc bị gán cho một danh xưng hèn hạ như b·ắ·t· ·c·ó·c.
Nhân lúc toáng lính trên đường lớn đang chểnh mảng nhiệm vụ vì bận tranh cãi um tỏi chuyện gì đó, Mad từ con hẻm bên này chạy vụt qua ngõ hẻm bên kia, ngang qua con đường đầy lính canh, êm đẹp và không chút dấu vết.
"Nhanh cái chân lên." Gã quay lại đằng sau, nơi người kia vẫn đang chần chừ không dám chạy tới.
Cô gái, người được Mad hộ tống vẫn còn bị những sợ hãi chi phối. Cô ta ló đầu ra khỏi con hẻm, nhìn đám lính ồn ào lại lần nữa trước khi nhắm mắt nhắm mũi chạy ào về phía con hẻm đối diện. Rồi cô ta đâm sầm vào một thứ gì đó, êm ái như là gối bông nhưng cũng rắn chắc như là cơ bắp… như là Mad.
"Lần sau nhớ mở mắt ra để nhìn đường." Mad nhìn xuống người vừa đập mặt vào ngực mình, chân mày nhăn lại như một ông già khó tính. Gã quay đi trước khi kịp thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô ta.
Cả hai đã ở tận rìa làng rồi, chỉ cần đi thêm một đoạn ngắn là có thể thoát khỏi cái làng quái quỷ này. Nhưng chuyện đâu có dễ như thế, quanh viền làng chính là nơi binh lính tập trung nhiều nhất, ở hai con đường chính dẫn ra khỏi làng còn có cả doanh trại để lính nghỉ ngơi và làm việc.
"Bây giờ làm sao đây?" Cô ta hỏi Mad. Những ánh lửa bập bùng đằng xa xoi rọi một góc mặt ẩn dưới mũ trùm của cô ta, dấy lên trong lòng cô ả sự lo lắng khôn nguôi.
"Im lặng và chờ thời cơ." Mad có ý nói người kia ồn ào, cô ta cũng hiểu ý nên ngay lập tức im bặt.
Tuy tạm thời hai người họ đang an toàn trong vòng vây của những bức tường đá cao nhưng sớm muộn gì chỗ trốn hoàn hảo này cũng bị binh lính khám xét tới. Tóm lại, cả hai đang trong tình cảnh không thể chạy cũng chẳng thể trốn. Và điều tồi tệ nhất đã diễn ra sớm hơn dự tính.
Ánh lửa nhạt màu và mùi khét của đầu đuốc đã bay đến đầu hẻm, dấu hiệu cho Mad biết binh lính sắp đến đây. Gã tặc lưỡi, tìm cho mình một lối thoát nhưng có lẽ đã là quá muộn. Tiếng bước chân đã dồn dập bên tai rồi, nghe chừng thì có khoảng bốn người đang đi đến.
"Hôn tôi đi."
Mới đầu, Mad nghĩ mình nghe nhầm. Gã quay qua nhìn người bên cạnh, cái người mà đã yêu cầu gã hôn mình. Cô ta có bị làm sao không vậy?
"Hả?" Gã hỏi lại, chưa kịp bày ra một biểu cảm tương xứng với sự hoang mang trong lòng thì bị mất thăng bằng.
Cô ta kéo cổ áo Mad, rồi áp môi mình lên môi gã. Cùng lúc đó, đám binh lính soi đuốc tới, chúng hơi sững người lại trước cảnh tượng trước mặt, vài tên quay qua và bắt đầu xầm xì với nhau.
"Hai tên đàn ông như tụi mày sao lại đứng đây hôn nhau?" Tên đi đầu, tay cầm đuốc, gặng hỏi. Hắn không bước thêm bước nào, chỉ rướn người lên trước, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu.
Xem ra bộ hóa trang mà Belle đã cất công lượm nhặt về khá hữu dụng. Hoặc có thể là chỉ khi đặt trong diễn biến này. Xem biểu cảm khuôn mặt và ánh nhìn xa lánh kia thì chắc bọn chúng đang khó chịu lắm. Vui thật.
Cô ta lúc này mới dứt môi mình ra khỏi môi Mad, nghiêng đầu nhìn đám binh lính qua vai gã.
"Thì làm sao? Tình yêu là tình yêu mà." Cô ả nói, nhếch miệng cười cợt.
Có thể khói thuốc còn ảnh hưởng đến cách nói chuyện của Belle nữa, miệng lưỡi ả cứng như đá vậy. Mọi chuyện vẫn đang nằm trong kế hoạch.