Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 31: Biển Lửa Đỏ

Chương 31: Biển Lửa Đỏ


Làng Gras bây giờ đã biến thành làng lửa, những đ·ám c·háy lớn nhỏ tỏa ra sức nóng mãnh liệt và khiến nơi đây sáng rực. Ngọn lửa đỏ nhảy múa trên các ngôi nhà nằm san sát nhau, đồng cỏ và những con đường, cười ngả nghiêng trước sắc đỏ rực rỡ mà nó vừa chấm phá thêm.

Mad chạy qua những ngôi nhà đầy tiếng la hét, những kẻ khốn khổ bên trong liên tục đập cửa đòi ra ngoài. Những 'cái khoá ngoài' nảy lên theo sau loạt lực tác động nhưng rồi vẫn nằm yên như không trên ổ chốt, tàn nhẫn lắng tai nghe những tiếng gào hét và than khóc bên kia cánh cửa.

Con đường dưới chân Mad rực cháy, khiến lòng bàn chân của gã râm ran, cả nơi lồng ngực trái cũng vậy. Gã phải ra quyết định.

"Belle, mở chốt thả họ ra ngoài." Mad ném cho Belle một cây gậy mà gã vừa nhặt được ở đâu đó, gã muốn ả dùng nó để đẩy khúc gỗ chắn ổ khóa rơi đi.

Belle bắt được cây gậy nhưng thay vì giải cứu bọn người làng ngay theo tiếng lòng mình, ả lại chần chừ khó hiểu. Mad không phải là người thích lo chuyện bao đồng kiểu này. Gã là người tốt, chắc chắn rồi, nhưng không phải theo kiểu sẽ đứng ra làm người hùng giải cứu một đoàn những kẻ khốn khổ xung quanh.

Mad đọc được trên mặt Belle những hoài nghi cùng bối rối, gã biết ả nghĩ gì và gã ghét suy nghĩ đó, dù cho nó có là sự thật. C·hết tiệt, họ không có thời gian nữa.

"Bọn họ sẽ giúp chúng ta." Gã bỏ lại một câu không đầu không đuôi rồi quay đi làm việc mình cần làm.

Mad phá khoá một ngôi nhà, có vẻ như là một ngôi nhà cho thuê phòng trọ, ngay lập tức đám người bên trong tràn ra ngoài như n·ước l·ũ. Bọn họ dơ hầy lọ nghẹ, người đầy mùi khói và ho sặc sụa như sắp tắt thở tới nơi. Phải mất một lúc thì họ mới để ý đến Mad và nhận ra gã vừa cứu mạng mình.

"Nếu muốn nhanh hóa kiếp thì chạy một mình, nếu muốn sống cho dai thì cứu thêm những người khác nữa và dẫn họ đi cùng." Mad nói, không giải thích gì nhiều mà để bọn họ tự hiểu.

Cũng may những tên này đều là người thông minh, bọn họ chỉ mất vài phút để quan sát xung quanh và quay qua hội thảo với nhau trước khi ra quyết định. Bọn họ nhìn Mad, gật đầu rồi cả đám tách nhau ra đi cứu người. Cũng phải thôi, đó là lựa chọn duy nhất lúc này rồi. Quanh làng khắp nơi đều là lính canh, người trong đây không c·hết vì bị cháy thì cũng c·hết vì bị g·iết nếu cứ thế mà lao ra ngoài.

Mad lại quay về với vòng lặp phá cửa và doạ nạt. Sau mỗi cái khoá bị phá vỡ, cơn bực tức trong Mad lại như tăng cao một bậc. Gã tức giận, rõ là vậy.

Bọn lính c·hết tiệt kia định t·hiêu s·ống hàng trăm người ở đây, chúng nhốt họ như những con s·ú·c· ·v·ậ·t không hơn không kém và châm lửa dễ dàng như châm một điếu thuốc. Còn mấy đoàn lính tháo chạy kia nữa, đó không phải là tập hợp bắt người hay gì sất mà chỉ là một lệnh triệu tập để những tên lính kia rời khỏi cái lồng lớn này.

Rốt cuộc thì cuộc trốn chạy lại biến thành tháo chạy. Khốn thật.

"Mẹ kiếp tôi đang cứu mấy người này, có thôi gào rú để tôi làm việc không hả?" Belle quát nạt, tạm hài lòng khi những tiếng đập cửa không còn làm phiền mình nữa.

Cây gậy mà Mad đưa cho ả phát huy rất tốt công dụng của nó. Ả chỉ cần dùng sức và nện thật mạnh vào đầu khúc gỗ là nó sẽ tự rơi xuống, tất nhiên là không phải lúc nào mọi chuyện cũng dễ dàng như vậy. Những ngôi nhà chứa đầy mấy kẻ hỗn loạn cứ liên tục đẩy cửa, làm kẹt cứng cái chốt là trì trệ công cuộc giải cứu của Belle. Thật không may là khu nhà thổ đầy rẫy những ngôi nhà như thế. Belle cũng chẳng hiểu tại sao mình lại chạy đến đây để cứu bọn họ nữa, vì cùng cảnh ngộ chăng?

"Đừng vội chạy khỏi làng, ở đó nhiều lính canh lắm. Hãy tập trung thành một nhóm đông rồi hẵng chạy thẳng một đường để lọt qua đám lính." Belle căn dặn trong tiếng thở dốc, ả chỉ nói như vậy rồi đi mất, chuyển sang ngôi nhà tiếp theo. Còn đám người kia, bọn họ nghe không thì tùy, đó là lựa chọn của họ.

Serena, mong là cô ấy không sao. Nhưng tại sao Belle lại phải quan tâm cô ta nhỉ, vốn hai người họ đâu thân thiết đến thế. Từ cái hồi ả vẫn còn là Natasha ở tại lâu đài nhà Beli thì cả hai cũng không qua lại gì nhiều, đó là còn chưa kể đến mẹ của ả và mẹ của Serena không ưa nhau gì cho cam. Tóm lại, dù lý do có là gì đi nữa thì cũng đều không đủ sức thuyết phục cho hành động và sự quan tâm thất thường của ả. Hay là đằng sau còn có một động cơ nào khác…

Những suy nghĩ ngổn ngang khiến động tác tay của Belle chậm lại, cũng có thể là vì ả đã mệt nên những cú nện gậy không còn mạnh như lúc đầu. Thế nên dù cho ả có đục bao nhiêu thì cái chốt gỗ vẫn không chịu rơi xuống.

"C·hết tiệt thật." Belle làu bàu, chuyển hóa cơn bực tức của mình thành những cú đục gậy mạnh hơn.

Ả cứ thế miệt mài phá cửa mà không nhận ra rằng những tiếng khóc thút thít bên trong đã tắt ngúm từ đời nào. Đến lúc ả chú ý đến điều đó thì có một thứ khác làm phân tán sự quan tâm của ả. Giác quan cho Belle biết có ai đó đang đứng đằng sau mình, có lẽ là cách ả khá xa.

Belle quay ngoắt lại, nhanh đến mức khớp cổ ả đau như suýt bị trật. Rồi một cơn ớn lạnh chạy qua sống lưng của ả. Đúng là có người đứng đằng đó, cách ả khoảng hai ngôi nhà. Trọng tâm ở đây là đó là người phụ nữ trong bộ đôi Tiên lúc nãy ả nhìn thấy. Nếu ả nhớ không nhầm thì cô ta tên Krilla thì phải.

"Con chuột nghe lén." Cô ta nói, giọng điệu bình bình không chút cảm xúc.

Krilla ném về phía Belle một q·uả c·ầu l·ửa, khiến ả ta không kịp chạy trốn mà chỉ biết ngồi thụp xuống để né. Quả cầu màu đỏ đó bay sượt qua đỉnh đầu Belle rồi dừng chân tại một ngôi nhà xấu số, vài giây sau nó t·hiêu r·ụi ngôi nhà đó.

Belle phớt lờ đi cơn bỏng rát sau lưng và mùi thịt cháy trong không khí, ả kiềm lại cơn buồn nôn, đè nén nó xuống tận đáy dạ dày. Đối mặt với một v·ũ k·hí quân sự như Tiên, ả phải làm gì để thoát thân? Mad dường như ở đường bên kia thì phải…

Một q·uả c·ầu l·ửa nữa lơ lửng giữa lòng bàn tay Krilla, cô ta lại định ném nó về phía Belle đây. Nhưng Belle đâu ngu gì đứng yên đây để lãnh nó, ả nhanh chân chạy vào ngỏ cua bên cạnh rồi điên cuồng chạy.

Belle chạy vào con ngõ nhỏ, ả không có kế hoạch gì cụ thể mà chỉ cứ thế chạy thôi. Đằng sau, không có tiếng bước chân đuổi theo nhưng ả biết Krilla sẽ không buông tha cho ả, cô ta chỉ ở đâu đó quanh đây thôi. Ví dụ như… bên trên.

Có vẻ như trong thời khắc sinh tử, giác quan của con người sẽ nhạy bén hơn, Belle đã đoán đúng khi ngẩng mặt nhìn lên. Krilla đứng trên nóc một ngôi nhà, hiên ngang trên những ngọn lửa cháy hừng hực dưới chân mình.

Da gà của Belle nổi lên một mảng, cảnh tượng đó quả thật rất hay ho nhưng không phải là thứ ả muốn thấy lúc này. Chẳng biết lấy can đảm từ đâu, Belle dồn lực, ném cây gậy về phía Krilla. Nó trúng một bên vai của cô ta rồi rơi xuống đất. Trò trẻ con đó chẳng nhằm nhò gì nhưng nó đã làm Krilla điên lên, Belle thấy cô ta vừa cau mày lại.

Belle lại chạy trong vô vọng, ả gần như đã đầu hàng khi Krilla lao từ mái nhà xuống chỗ ả. m thanh v·a c·hạm rất lớn, khói bụi bay mù mịt. Rõ ràng là cô ả Krilla kia tiếp đất không hề nhẹ nhàng. Có điều, Belle nằm dưới chân cô ta hay bất kì đâu gần đó cả. Ả đã dịch chuyển ra xa khỏi đó từ bao giờ.

Mad từ đâu xông tới và đã cứu ả trong tích tắc. Gã bế ả trên tay, giữ vừa đủ chặt để không làm rơi hay làm đau ả. Nhìn từ dưới lên, gã còn trông đẹp hơn bình thường. Và trong khoảnh khắc, ả ngây người ra.

"Cô còn đơ ra đó làm gì? Xuống khỏi người tôi mau." Mad phá hủy khung cảnh kì diệu ấy bằng một giọng điệu cộc cằn, và Belle lúng túng tụt xuống khỏi người gã.

Mad đứng đối mặt với Krilla, ánh nhìn cau có của cả hai giao nhau trên người đối phương. Tiên à? Lâu lắm rồi gã mới lại chạm trán với bọn chúng.

Chương 31: Biển Lửa Đỏ