Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 32: Tiếng Chuông Ngân

Chương 32: Tiếng Chuông Ngân


"Sigurd có nghe thấy gì không?" Kei dừng bước chân của mình lại, con bé quay mặt về đằng sau, vểnh tai thu thập thêm thứ âm thanh kỳ quặc vừa xoẹt qua tai mình.

Sigurd cũng theo lời Kei nói mà nán lại nghe ngóng, không có gì cả, ít nhất thì là hắn không nghe được gì. Tuy vậy nhưng hắn cũng không bác bỏ Kei, con bé đôi khi rất nhạy bén.

"Chắc là không có gì quan trọng đâu." Hắn nói với Kei rồi quay lại với dự định của mình.

Trong con hẻm nhỏ tối om mà Sigurd và Kei đang lẩn trốn, chẳng có lấy một tiếng gió thoảng. Cả hai đều lặng như tờ, tiến trình trốn chạy cũng vì thế mà rất thuận lợi. Bọn họ đã tiến xa được đến mức này rồi. Chỉ cần thoát ra khỏi đây, Sigurd sẽ có được thứ mình muốn…

"Chuyện gì vậy?" Sigurd bỏ con đường rộng và đám lính đằng xa qua một bên để tiếp đón thắc mắc của Kei, con bé cứ nhìn chằm chằm hắn từ nãy tới giờ.

"Tại sao Sigurd lại giúp Belle?" Không hề vòng vo, con bé vào thẳng vấn đề.

"Tại sao nhóc lại hỏi vậy?" Hắn hỏi lại, nụ cười hứng thú kéo rộng mép môi.

"Bởi vì tôi muốn biết. Sigurd không thân với Belle, không đủ tốt bụng để giúp đỡ một kẻ xa lạ và rõ ràng là không bị vào thế như Mad. Vậy thì tại sao Sigurd lại giúp Belle?" Kei liên tục đưa ra những khả năng rồi lại liên tiếp bác bỏ chúng. Rõ ràng là con bé đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ về việc này.

Sigurd nhìn vào đôi mắt đen lay láy của Kei, tại đó hắn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân, một hắn tối tăm hơn. Hắn đã hiểu vì sao Belle lại dễ dàng đánh mất bình tĩnh khi đối diện với Kei, con bé có một nhãn quan tinh tường đến phát rợn.

"Tại sao nhóc biết là ta không phải người tốt? Mad của nhóc nói với nhóc vậy à?" Sigurd đứng chéo chân, lưng dựa tường. Hắn vòng tay để trước ngực, nghiêng đầu nhìn xuống Kei như đang dò xét con bé.

Kei lắc đầu, mái tóc xoăn gợn sóng được buộc gọn gàng của con bé bắt đầu xổ ra vài lọn rối mù. Con bé đang phản đối vế nào vậy nhỉ?

"Tôi không có nói Sigurd không phải người tốt, tôi chỉ nói là Sigurd không tốt đến mức giúp đỡ người lạ thôi."

"Vậy là đối với nhóc ta vẫn là người tốt, ở một phạm vi nào đó?"

Kei gật đầu, và Sigurd cười phụt thành tiếng. Con bé thú vị thật.

Sigurd nghiêng đầu ngẫm nghĩ, hắn biết Kei sẽ không chịu thỏa mãn nếu hắn không cho con bé câu trả lời mà nó muốn. Hắn có nên nói sự thật không nhỉ? Cũng có mất mát gì đâu, phải không?

"Có một món đồ mà ta muốn có, nó thì lại đang nằm trong tay Belle." Sau một hồi lưỡng lự, Sigurd nói ra sự thật.

Không như Sigurd nghĩ, rằng Kei sẽ lại ngó hắn tò mò bằng đôi mắt to ngơ ngác, con bé chỉ à lên một tiếng rồi cúi mặt nhìn hai mũi giày đã mòn của mình. Trời tối om nên con bé chỉ có thể nhìn thấy bề mặt xám xịt và vài mảnh vá đã hở miệng của đôi giày vải cũ. Con bé định sẽ nhìn ngắm nó thêm chút nữa đến khi Sigurd bảo rằng cả hai phải di chuyển thì thôi.

Xem ra Sigurd rất hài lòng với thái độ đó của Kei, con bé biết chỗ nào nên và không nên tọc mạch, hắn cũng làm thinh nhìn ra đường lớn, nơi ánh lửa lốm đốm đằng xa. Cả hai cách nhau xa hết mức mà con hẻm nhỏ cho phép, bóng tối nuốt chửng lấy họ, chỉ chừa lại hai cặp mắt sáng quắc đang nhìn về cùng một hướng.

Rồi khi thời cơ thoát khỏi nơi ẩn náu tạm bợ, tối tăm kéo đến, cả hai lại chần chừ khi phát hiện ra có gì đó không ổn. Tất cả binh lính đột nhiên từ đâu kéo về nơi nào đó cách họ một khoản vài ba dãy nhà, vội vàng như có chuyện hệ trọng lắm. Nhìn đám người lũ lượt lướt qua đầu hẻm, Sigurd trầm ngâm suy tính.

"Kei, chạy về hướng ngược lại mau." Hắn hất đầu về đầu hẻm còn lại, mắt không rời khỏi hàng người dài vội vàng lướt qua.

Cả hai lui khỏi con hẻm, nhanh và gọn ghẽ, không để lại chút dấu vết gì.

"Có chuyện gì vậy?" Kei không quay đầu nhìn lại góc tối đã ấm hơi cơ thể mình, con bé dành sự chú ý cho những mái đầu nhấp nhô đằng xa. Trông như thể đang có một cuộc chạy loạn vậy.

"Ta không biết." Sigurd thành thật, hắn không biết và cũng không có chút manh mối nào về vụ lộn xộn không ngờ tới này.

Có thể là có ai đó đã b·ị b·ắt, cũng có thể đó chỉ là một cuộc tập hợp gấp. Dù có là trường hợp nào thì nó cũng không có lợi cho quân trốn chạy. Sigurd tự hỏi…

"Chúng ta có nên xem thử không?" Kei hỏi ý kiến. Con bé nghe bên tai tiếng sôi ùng ục của nỗi bất an xen lẫn tò mò đang lạo xạo trong bao tử, nó đã bao giờ cảm thấy như vậy chưa nhỉ?

"Không, rồi chúng ta sẽ tự biết thôi."

Đi thăm dò bây giờ nghe có vẻ hay đấy nhưng không an toàn chút nào, Sigurd và Kei lại ở ngay trong vùng nguy hiểm, nơi binh lính tập trung. m thanh náo loạn bên kia thay vì thu hút Sigurd thì lại đẩy hắn ra xa hơn, và hắn không dại gì làm trái ý trực giác nhạy bén của mình.

Cả hai chạy về hướng ngược lại, xa khỏi đám đông nhất có thể. Thật khó chịu khi đám lính canh giữ ở viền làng chẳng vơi đi chút nào. Bọn chúng vẫn đứng như trời trồng, quắc cặp mắt sáng trừng trừng nhìn vào ngôi làng im thin thít.

Kei ngó hai bên đường mà nó chạy qua, con bé đặc biệt nhìn vào những cánh cửa đóng im lìm. Có gì đó rất lạ ở đây.

"Sigurd, có một đốm sáng gì đó vừa xoẹt qua." Kei hô lên, chỉ tay lên nền trời bên cánh trái, nơi có gì đó vừa vụt qua mắt con bé.

"Ta thấy rồi." Sigurd gật đầu, vậy ra hắn cũng nhìn thấy.

Bên đó là chỗ đám lính tập trung, điều đó làm Sigurd bất an. Rồi sự bất an đó xâm chiếm hắn hoàn toàn. Một q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ lơ lửng trên bầu trời, thắp sáng không gian vốn đen như hủ nút. Và những đốm lửa, vô số những ngọn lửa từ quả cầu đỏ rơi xuống như mưa.

Sigurd và Kei trốn được cơn mưa bỏng rát bên ngoài nhờ vào phần mái dư ra của một ngôi nhà nhưng không lâu sau những cây cột gỗ bắt đầu b·ốc c·háy và ngôi nhà cũng vậy. Cả hai đành từ bỏ nơi trốn không lý tưởng ấy để di chuyển tới nơi khác.

"Sigurd, tôi lại nghe thấy âm thanh đó nữa." Kei vẫn chạy nhưng bước chân chậm lại đôi chút.

Con bé quay tới quay lui để tìm cho ra nơi bắt nguồn thứ âm thanh kỳ quặc mà mình nghe được, mặc cho cơn mưa lửa vẫn hoài rơi rớt trên đỉnh đầu mình. Linh cảm mách bảo con bé thứ âm thanh đó có gì đó rất tai quái.

"Nhóc làm gì vậy? Mau chạy tiếp đi." Sigurd quay lại hối thúc, hắn bế thốc Kei lên rồi cắm đầu chạy.

Lần này cả hai tìm được một nơi an toàn hơn để trốn, cơn mưa lửa ngoài kia thì đang dần tạnh. Sigurd thở sâu để lấy lại sức, hắn đã phải vừa chạy vừa né những đám lửa chực chờ thiêu đốt cả mình lẫn Kei.

"Nhóc nói mình nghe thấy cái gì cơ?" Hắn nhìn qua Kei, con bé vẫn ngó nghiêng nghe ngóng, xem ra đây không phải chuyện đùa.

"Tôi không biết, nó nghe như tiếng chuông nhà thờ." Kei không thật sự nghe được rõ thứ âm thanh kia, con bé chỉ có thể liên hệ nó với những thứ gần gũi với mình hơn.

"Tiếng chuông nhà thờ à?" Sigurd đặt tay lên môi, lặng thinh suy nghĩ.

Quả cầu lửa trên trời và tiếng chuông kì lạ, chúng có liên quan gì tới nhau không? Ngôi làng này sắp cháy rụi thành tro rồi, rất có thể mọi thứ cũng sẽ theo đó mà c·hôn v·ùi dưới đống tro tàn.

Chương 32: Tiếng Chuông Ngân