Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 36: Lửa Và Kiếm
Những thứ trái dấu thường thu hút nhau. Trong khi những kẻ tanh tưởi mùi máu như Mad đôi khi vướng phải một số điều tốt đẹp quá đà, ẩn sau lớp vỏ bần cùng, thì vài người được cho là thuần khiết như Noan lại bị thu hút bởi những thứ tăm tối được che đậy bởi ánh hào quang chói mắt. Mà đó có thật sự là thuần khiết không? Hắn không có chính kiến hay ý nghĩ đen tối vì được nuôi dạy như một con chim trong lồng, chỉ được biết những thứ người khác cho biết. So với thuần khiết thì nó giống ngu ngốc hơn, một kẻ ngu ngốc đáng thương.
"Sao ngươi dám nhìn ta bằng ánh mắt đó?" Noan bực tức, hai cánh tay hắn lại cháy hừng hực, ngọn lửa cao quá đầu hắn khi hắn chỉ tay vào mặt Mad.
Mad không nói gì, gã chán phải tiếp diễn cuộc đối thoại chán ngắt này. Gã dùng huyết nguyện là để mau chóng chấm dứt trận đấu, không phải để kéo dài nó.
"Lắm lời quá đấy." Gã lạnh giọng.
Nguyện thao là cái giá mà cây Tỳ San đã trả cho những người kí kết thành công, nó là nguồn sức mạnh ẩn trong người, có thể nói nó là động lực. Nó ăn mòn máu thịt và cả xúc cảm của con người mỗi khi sử dụng, nhưng bởi sức mạnh luôn có sự mê hoặc, con người vẫn bất chấp đâm đầu vào. Mad to xác và nhiều xúc cảm, chủ yếu là sự giận dữ, gã chưa hoàn toàn điều khiển được tất cả những thứ ấy nên nguyện thao trong gã không được ổn định. Để tránh tự làm mình nổ tung hay bị gì đó tương tự, gã cần một vật dẫn…
Noan tạo ra một lốc xoáy lửa bao vây lấy Mad, cuốn gã vào trong trận cuồng phong bão lửa. Mad nằm trong tâm của lốc xoáy, những làn gió cuộn tròn và rực lửa. Cái nóng làm gã đau rát, bên cạnh đó còn có một nguy cơ khác nữa, không khí đang bị rút cạn.
Mad ngộp thở, gã phải đớp từng ngụp dưỡng khí để tiếp tục đứng vững. Đầu óc gã choáng váng, lồng ngực quặn thắt lại. Phải thoát ra khỏi đây, gã phải thoát ra khỏi đây.
Mad vào thế, giơ kiếm lên ngang vai. Như đã nói trước đó, Mad cần một vật dẫn để dẫn nguyện thao trong người ra ngoài, vật đó chính là thanh kiếm này. Những vật dẫn thường là vũ khí, và kiếm là thứ cơ bản nhất. Mad cố hít vào một hơi sâu, phổi nở rộng để chứa được nhiều dưỡng khí nhất mà gã có thể thu thập được. Và với một vết chém mạnh, gã cắt đứt cơn lốc lửa theo chiều dọc. Chớp lấy thời cơ, Mad chạy ào ra ngoài.
Noan bị làm cho bất ngờ. Kiếm bình thường không thể nào chém được lửa, đó là lẽ thường tình, nhưng những thanh kiếm được truyền nguyện thao thì khác, nó sắc bén và có thể cắt đứt cả nước và không khí. Điều đó làm hắn tức điên lên được.
Mad vẫn còn đang choáng váng, lồng ngực gã phập phồng, vui mừng như cá gặp lại nước. Gã mệt nhưng vẫn sẵn sàng cho đợt tấn công tiếp theo của Noan, hắn ta chắc cũng nghĩ tương tự nên mới không chừa cho gã chút thời gian nghỉ ngơi mà ngay lập tức nhào đến thế kia. Cả hai lại tiếp tục lao vào nhau, Mad ra những chiêu vội vàng như muốn mau mau kết liễu Noan. Đằng xa, một đám lính đông đang chạy lại đây.
Noan dai như đỉa đói, hắn cứ bám riết lấy Mad mà chẳng hề để tâm đến viện binh của mình đang chạy lại. Xung quanh hai người họ cũng có những trận chiến khác nữa, phần thắng chủ yếu thuộc về binh lính với lực lượng đông và vũ khí đầy đủ. Xác c·h·ế·t nằm la liệt, có khi là xếp chồng lên nhau, đôi khi Mad còn vấp phải họ, và mùi tử thi cháy khét, hắc nồng từ những ngôi nhà vẫn còn đang cháy bao lấy đầu mũi gã. Quay lại với trận chiến nảy lửa, đúng nghĩa đen, của Mad và Noan, hai bên không ai chịu nhường ai nhưng chung quy lại thì Mad ăn hơn thấy rõ.
"Cầu lửa." Noan hô lên một tiếng.
Từ hai lòng bàn tay và khuôn miệng đang phồng lên thổi của hắn, lửa cháy trong không khí, theo dòng bay đến Mad. Dòng lửa đỏ bao lấy gã, giống như lốc xoáy lửa nhưng có hình dạng quả cầu tròn trĩnh, khiến gã không có đường lui.
Chân Mad bốc cháy dữ dội, gã sốt sắng khi quả cầu có xu hướng bay lên. Không khí lại lần nữa bị rút cạn và hai chân của Mad thì bỏng rát, gã lại chém đứt đôi quả cầu để thoát ra, lăn lông lốc trên nền đất vì cặp chân bỏng rộp. Noan thừa thắng xông tới nhưng Mad cũng không vừa, cả hai lại quần nhau một hồi, thầm mong kẻ kia sẽ là người gục xuống trước.
Lửa của Noan sắp hết rồi, Mad có thể thấy được điều đó. Những quả cầu, những ngọn lửa của hắn không còn dày và hừng hực như lúc đầu nữa. Thế nhưng chúng vẫn rắc rối và khó ưa không kém.
Mad chớp được thời cơ, gã ra tay chém Noan rồi quật ngã hắn xuống đất. Vết chém sâu hoắm thẳng một hàng dài từ vai trái đến rìa bụng phải. Tạm thời hắn sẽ không nhúc nhích được.
"Kết thúc rồi." Giọng Mad trầm đục trong những hơi thở gấp, gã đã mất quá nhiều sức lực cho trận chiến này.
"Còn chưa xong đâu." Noan gào rú, hắn cố chấp phun lửa tới Mad, ngọn lửa khá lớn nhưng đường đi dễ đoán.
Thật đấy, hắn không còn chiêu nào khác sao? Mad mệt mỏi giơ kiếm lên, gã sẽ dập tắt ngọn lửa và kết liễu Noan trong một chiêu, trước khi đám lính kia cập bến. Nhưng rồi dự định của gã tan đâu mất, ngọn lửa của Noan đã biến mất trước khi đến được với gã.
"Cái đ·é·o gì…" Mad nhăn mặt, gã không hề vui vì nhận được phúc lợi kiểu này.
"Mad..."
Mad nghe thấy có ai đó đang gọi mình, gã quay ngoắt lại và bắt gặp một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.
"Kei?" Gã lầm bầm.
Con bé đang chạy về phía gã, và cả Sigurd, Drake và Serena nữa. Đám bọn họ sao lại tập trung lại như thế này?
"Serena?" Belle chạy lại chỗ em gái, ả gặng hỏi: "Sao em chưa đi khỏi đây đi?"
"Chị…" Đối diện với sự nôn nao của chị mình, Serena chẳng thể nói tròn chữ. Vốn dĩ cô luôn là một người nhút nhát.
Nhìn đám lính đông nghịt đã bao vây lấy cả bọn, trong Serena trào dâng một sự can đảm chưa từng có. Cô xin lỗi Belle trước khi gạt tay ả ra và đi đến trước mặt đám lính.
"Ta là Serena Rosie Beli, con gái của lãnh chúa Beli và là người các ngươi cần tìm." Serena bỏ mũ trùm xuống, cô nói lớn để mọi người nghe thấy.
"Ta sẽ theo các ngươi quay về, vậy nên hãy chấm dứt mọi chuyện ở đây." Giọng Serena kiên định và kiêu ngạo hết sức, đến cả cô cũng không biết mình có thể nói chuyện bằng giọng đó.
"Em đang nói gì vậy?" Belle định nhào đến chỗ Serena nhưng bị Sigurd chặn lại, hắn lắc đầu, bảo rằng Belle hãy cứ ở yên đây xem đã.
"Tiểu thư Serena…" Tên lính đi đầu bước lên trước, hắn ngó xuống cô gái không chút lung lay. Hắn quát: "Sao ngươi dám giả mạo tiểu thư Serena?"
"Hả?" Serena rụt cổ lại, cô không hiểu…
"Tiểu thư đã gặp tai nạn và bỏ mạng bốn ngày trước rồi." Tên lính nói tiếp, giống thông báo kết tội.
Serena chấn kinh, cô lùi ra sau và chạm phải người Mad. Có thể cô vẫn chưa hiểu được gì nhưng Mad đã hiểu hết rồi, cô có thể biết được điều đó qua sắc mặt tối sầm của gã.
"Phân nhau ra giúp tên Tiên này đi này." Tên lính ra lệnh cho đám cấp dưới, chỏm ria mép dưới mũi lung lay khi hắn thở dài tỏ vẻ mệt mỏi.
Belle run rẩy, ả nghe bên tai rõ mồn một từng nhịp tim đập vang dội nơi lồng ngực trái, kéo theo đó là loạt triệu chứng ả không biết nên gọi là gì. Đầu óc ả choáng váng, bao tử co thắt lại, mồ hôi thì cứ thế túa ra, ướt đẫm trán và hai lòng bàn tay đầy bụi bặm. Ả sợ hãi. Tên lính mặc bộ giáp vàng choé đang oang oang cái mồm ở đằng kia, ả nhận ra hắn, hắn chính là kẻ đã đẩy ả vào cơn ác mộng không hồi kết tại làng Gras này.