Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 37: Cơn Ác Mộng Không Hồi Kết

Chương 37: Cơn Ác Mộng Không Hồi Kết


Belle kinh hãi đến mức không nhúc nhích được, ả muốn chạy trốn nhưng đôi chân cứng đơ không chịu nghe lời ả. Thất bại trong dự định trốn chạy, ả chỉ có thể cầu nguyện rằng 'hắn ta' không nhìn thấy mình, không nhận ra mình, không quay cái bản mặt kinh tởm đó lại đây.

Nhưng có lẽ Chúa trời thích trêu ngươi loài người, mà có lẽ là chỉ với Belle thôi, ả đã bắt gặp ánh nhìn kinh tởm của hắn, cái ánh nhìn khiến ả chỉ muốn phát điên vì đau đớn. Galar, Belle vẫn còn nhớ tên hắn và nó khiến ả phát tởm lên được. Và khi hắn nheo cặp mắt đã đầy rẫy những vết chân chim kia lại để chòng chọc ả, tim ả như ngừng đập.

"Aaa." Belle hét lên, ngồi thụp xuống.

"Biến đi. Biến đi. Tránh xa tôi ra." Ả vò đầu bứt tóc, liên tục tự cào xé mình.

Belle đang tự tra tấn mình, ả lấy nỗi đau ở thể xác để đối chọi lại với nỗi dày vò trong tâm trí. Thế nhưng dù có làm cách nào đi nữa thì ả vẫn thấy cái kí ức kinh hoàng kia hiện về và làm mình ngộp thở, những vết cào rỉ máu và cả bờ môi trầy trụa, sưng tấy vì bị cắn cũng không thể giúp tim ả bớt đau. Cũng không thể trông đợi gì nhiều ở nó, đến cả những lần rạch tay và thắt cổ tự tử cũng không thể giúp Belle được. Ả muốn c·h·ế·t vô số lần nhưng lại sợ hãi cái c·h·ế·t để rồi rút lui ở phút chót, thế là ả vẫn sống, trong cái địa ngục trần gian này.

Sigurd ngồi thụp xuống theo Belle, hắn giữ ả lại để ả thôi không tự cào xé mình nữa dù rằng việc đó khiến người bị cào cấu là hắn. Nhưng hắn đã quá nông cạn khi làm như vậy, Belle đang hoảng loạn, ả không nhận thức được ai là bạn ai là thù cũng như đâu là thực tại đâu là quá khứ nữa.

"Tránh xa tôi ra." Belle đẩy cả Sigurd ra, ả không muốn có ai chạm vào mình lúc này.

Hành động điên loạn của Belle làm những người đứng đó hết hoang mang rồi lại tỏ vẻ khinh thường. Tên Galar ngó xuống Belle, hắn cũng có ý cười cợt khinh thường nhưng ánh mắt hắn lại toát lên vẻ tò mò nhiều hơn. Dường như hắn biết cô ả này.

"Haha… Hahaha… Kia chẳng phải là con gái lớn của lãnh chúa Beli sao? Tiểu thư Natasha?" Hắn cười phá lên như vừa phát hiện được chuyện gì hay lắm.

Kei chạy vội về phía Belle, con bé không ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Belle mà quỳ một chân xuống giáp lưng với lưng ả. Con bé đối mặt với Galar, nhìn hắn trừng trừng, nét mặt đanh lại giống như đang cố lĩnh hội kỹ năng g·i·ế·t người bằng mắt.

Mad, kẻ không nhúc nhích hay có bất kỳ ý kiến gì từ nãy tới giờ vẫn đứng ngay thẳng như trời trồng. Với một kẻ luôn chỉ có một mình như gã mà nói thì những rắc rối mà gã đang vướng phải thật sự rất khó chịu một cách không cần thiết, và gã hết sức bực mình vì điều đó. Gã biết đã đến lúc mình cần làm gì đó rồi.

"Kei, xem chừng Belle, ta có chuyện phải làm." Gã bỏ lại một câu rồi bước lên trước.

Galar, tên lính có vẻ như là kẻ cầm đầu, rõ ràng là hắn rất thích thú trước dáng vẻ sợ hãi của Belle, hắn không những cười cợt ả mà còn khinh khỉnh hất cằm như thể đó là chiến công vang dội lắm. Hắn một bên liếm mép bỡn cợt, một bên sai khiến đám cấp dưới và thúc giục Noan mau mau đứng dậy chiến đấu và bớt giả vờ đi. Một kẻ chẳng được tích sự gì ngoài cái danh rỗng tuếch, Mad ghét nhất là mấy kẻ như hắn. Thật đáng khinh.

"Không được cười." Mad đứng cách Galar mười bước chân và một dàn lính tay chĩa mũi giáo về phía gã. Dĩ nhiên là tên Galar đó sẽ không để kẻ địch tiếp cận mình, hắn chỉ là một tên c·h·ế·t nhát.

"Gì cơ?" Hắn hỏi, bộ ria mép nhếch qua một bên khi hắn bày ra vẻ mặt cao ngạo hèn hạ.

"Tao nói mày không được cười cô ấy." Mad nhìn xuống Galar như đang nhìn một con bọ, không hơn không kém. Ánh nhìn áp đảo đó khiến kẻ bên dưới nhục nhã đến cay cú.

"Một thằng vô danh tiểu tốt như mày định làm gì tao nếu như tao vẫn tiếp tục cười?" Galar hất mặt lên nhìn Mad. Cái cằm nhọn hoắt của hắn có lẽ là thứ duy nhất mang tính đe dọa khi mà nó cứ đưa lên mỗi khi hắn tỏ vẻ tức giận.

Mad không trả lời, gã không muốn tốn hơi cho một kẻ ti tiện như Galar, dù sao thì hắn cũng biết Mad định làm gì mà. Nhưng có lẽ Mad đã đánh giá hắn quá cao, hắn hoàn toàn chẳng biết cái đếch gì cả. Nụ cười trở lại trên khuôn mặt méo mó của hắn, mang theo vẻ hào hứng tởm lợm .

"Còn con bé kia…" Hắn ngó Kei qua bắp tay Mad, chép cái miệng bẩn tưởi: "Chưa trổ mã mà trông cũng được đấy ch…"

Galar không kịp nói cho hết câu, cũng không chắc sẽ có cơ hội để hoàn thành câu nói về sau.

"Ngậm cái mõm c·h·ó của mày lại."

Mad lao đến Galar như một cơn gió, trong chớp mắt, khuôn mặt hèn hạ của Galar nằm gọn trong tay gã. Mad định sẽ bóp nát hắn, việc đó sẽ đơn giản như nghiền nát một cái nồi đất rỗng tuếch mà thôi, gã sẽ nghiền hắn ra đến khi hắn nát vụn. Đó quả là một dự định hoàn hảo nhưng Mad đã vụt mất nó bởi gã đã lỡ dùng quá sức. Thay vì bị nát vụn trong tay gã, Galar bị hất văng cả một đoạn dài. May mắn cho hắn, hoặc có thể là không, là lưng hắn vì đập vào một vài tên lính nên đường bay mới kết thúc sớm như thế.

Galar mò dậy khỏi đám người bị hắn, đúng hơn là bị sức ném của Mad, quật ngã sõng soài phía sau. Hắn ôm cái sống mũi đau điếng, có lẽ là đã bị gãy, của mình, tức đến mức nói không ra lời. Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn bị đánh như thế.

"Tụi bây còn đứng đó làm gì? G·i·ế·t hắn cho ta. Xé xác, xẻo thịt hắn ra cho ta." Galar gào rú, hắn một tay ôm cái mũi đầm đìa máu, một tay chỉ trỏ ra lệnh cho cấp dưới. Hắn xin thề, hắn sẽ cho Mad một cái c·h·ế·t đau đớn nhất có thể.

Mad bị bao vây bởi hàng chục tên lính, gã không biết số lượng chính xác, gã không rảnh để mà đếm mấy cái xác biết đi. Cơn thịnh nộ là sức mạnh của Mad, và sự thật là gã luôn trong tình trạng tức giận, thứ xúc cảm mãnh liệt đó luôn sẵn sàng tuôn trào ra ngoài.

Mad vét sạch những kẻ cản đường, nhanh gọn như thể đang quét dọn bụi bẩn. Gã tập trung toàn lực cho trận chiến nhưng không quên chốc chốc lại phóng một tia nhìn c·h·ế·t chóc đến Galar. Cái rụt cổ sợ hãi của tên lính quèn không tăng thêm cho gã một chút hào hứng nào nhưng nó nhắc cho gã nhớ rằng mình cần xử lý kẻ nào.

Galar bắt đầu cảm thấy sợ hãi, càng nhiều binh lính ngã xuống, nỗi sợ trong hắn lại càng tăng cao. Mad giống như một con quái vật vậy, gã mạnh, điên cuồng và làm hắn phát khiếp. Đó là còn chưa kể đến Sigurd và Drake, hai kẻ cũng điên không kém đang phụ giúp Mad triệt phá vòng vây.

"Còn nằm đó làm gì? Đứng dậy và chiến đấu đi đồ ăn hại." Galar đá Noan, hắn ra lệnh, không hề quan tâm đến thương thế hay sắc mặt tối sầm của người bên dưới.

Binh lính ngã xuống như ngã rạ, với cái đà này thì chẳng mấy chốc nữa Mad sẽ g·i·ế·t hết số lính ở đây. Galar khá chắc là lần này hắn không chỉ bị gãy mũi thôi đâu.

Noan đứng dậy, quẹt mũi. Hắn phớt lờ đi cơn đau nơi vết chém, khuôn mặt hằm hằm, đầy sát khí.

"Đúng rồi, phải vậy chứ. G·i·ế·t tên kia cho ta..." Galar hào hứng cười, hắn chỉ tay về phía Mad, ra lệnh.

"Biến đi." Noan lạnh giọng, chắn ngang lời nói người kia.

"Gì cơ?" Galar nghĩ mình đang nghe nhầm. Một tên Tiên dám cãi lại lời cấp trên? Hắn bị lỗi rồi à?

"Biến qua một bên đi, đừng để ta đấm luôn cả ngươi." Noan hằn học, hất vai bỏ lại Galar cứ hoài la hét theo sau.

Trận chiến giữa hắn và Mad vẫn chưa xong đâu.

Chương 37: Cơn Ác Mộng Không Hồi Kết