Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 41: Đường Ai Nấy Đi
Chạy, Mad cứ thế cắm đầu chạy, bên cạnh gã, những người khác cũng cùng tháo chạy như bay. Đến tận khi cả bọn đã đến tận rìa khu rừng và chắc nhẩm không có ai đuổi theo sau thì họ mới dừng lại. Mad cau có, gã mạnh bạo phủi đi những vết bẩn trên người như muốn trút giận. Quả là một ngày xui xẻo.
"Chúng ta phải tìm chỗ trú thôi." Sigurd gạt lớp mồ hôi trên trán, hắn rướn cổ ngó quanh để tìm chốn dừng chân.
Bọn họ đã chạy thoát khỏi làng Gras nhưng rất có thể đám lính vẫn đang truy đuổi họ, trời thì đã về khuya, thay vì tiếp tục chạy thì tìm chỗ trốn có vẻ khả thi và tốn ít sức hơn. Mad có vẻ cũng tán thành ý kiến này, gã không nói chẳng rằng mà chỉ thở ra một hơi dài rồi đi lên trước.
Serena nước mắt đầm đìa, cô ta dù đã cố không phát ra tiếng khóc nhưng những tiếng nấc vẫn đôi khi không chịu nghe lời mà thoát ra khỏi cổ họng cô. Belle đ·ã c·hết, chỉ để cô có thể thoát. m thanh sụt sùi của Serena càng khiến màn đêm trở nên tịch mịch, khuôn mặt vốn đã âm trầm của Mad lại càng sầm tối đáng sợ.
Không gian tĩnh lặng và tối như hũ nút, thi thoảng lại xen lẫn tiếng kêu của cú vọ và âm thanh gãy vụn khi ai đó lỡ chân giẫm lên nhành cây khô. Cả bọn đã đi một đoạn rất xa, xa đến độ ánh sáng từ ngôi làng rực cháy đằng sau không còn lay lắt cái bóng của họ nữa, cả những đám khói cuồn cuộn, là tàn dư của tội ác, cũng bị màn đêm đen che khuất, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Đằng trước có người." Mad ra hiệu cho mọi người dừng chân, vì là người đi đầu nên gã nhìn thấy rõ tình hình hơn.
Cách bọn họ đoạn một thước có một đốm lửa nhỏ, có vẻ như là của một nhóm người lang thang.
"Chúng ta nên đến bắt chuyện với họ." Sigurd đề nghị, chẳng đợi sự đồng ý của bất cứ ai, hắn tiến tới chỗ nhóm người.
Mad không phản đối, gã lẳng lặng nâng cao cảnh giác khi đi theo sau Sigurd mà vẫn giữ khoảng cách. Đến tận khi Sigurd quay đầu, đi ngược về phía họ với nụ cười trên môi thì gã mới thả lỏng cơ mặt đôi chút.
"Họ cho chúng ta trú nhờ." Hắn nói, hất mặt về phía nhóm người đang tò mò nhìn họ.
Đó là dân du mục, Mad nghĩ vậy.
Ngồi quanh đốm lửa trại là khoảng trên dưới mười người, chủ yếu là phụ nữ và trẻ em, bọn họ quấn quanh người những bộ áo len dệt hoạ tiết kỳ lạ, thứ giúp họ sống sót qua những đêm giá lạnh. Người đàn ông, đủ lớn, duy nhất trong nhóm là một thanh niên mặt mũi đen nhẻm độ mới chỉ mười lăm, mười sáu, cậu ta cứ nhìn Mad chằm chằm, lòng tốt cũng không khiến cậu ta hạ cảnh giác.
"Mad nên cất kiếm đi." Kei ghé vào người Mad nói nhỏ, con bé cũng nhìn ra được vẻ dè chừng của những người lạ mặt.
"Cả những tên kia nữa." Mad ám chỉ đến nhóm Sigurd, thật khó chịu là bọn họ chẳng phải hứng chịu chút sự cảnh giác nào.
"Vấn đề không phải ở v·ũ k·hí đâu. Nét mặt của Mad rất… Mad biết mà." Kei chẳng chịu nói rõ nguyên nhân, con bé nghĩ Mad tự nhận thức được.
Gần đến chỗ nhóm người, Kei nghe thấy Mad thở dài một tiếng bất lực, rồi gã tháo kiếm ra và đưa cho con bé.
"Nhóc giữ đi." Gã nói.
Đám người du mục nới rộng vòng ngồi ra để nhường chỗ cho những vị khách lạ mặt, bọn họ niềm nở hơn sau khi nhận thấy ngoài những người đàn ông bụi bặm ra thì nhóm Mad còn có hai cô gái nữa. Người xấu thì thường sẽ không dẫn trẻ em theo mà, nhỉ?
Sau một vài cuộc trò chuyện ngắn, phụ nữ và trẻ em di chuyển vào trong hai cỗ xe ngựa để ngủ, còn đàn ông thì ở ngoài trời. Trong khi bọn Sigurd, Drake… đều đã ngủ thì mắt Mad vẫn mở đau đáu. Cậu thanh niên, nếu Mad nhớ không lầm thì cậu ta tên là Matthew, cũng chưa ngủ và không có ý định ngủ, có vẻ cậu ta vẫn có ý dè chừng Mad. Mad chẳng để tâm, dù sao thì có thêm người canh gác cũng không tệ.
Đoàn người thức dậy từ sáng sớm, trước cả khi những tia nắng đầu tiên của một ngày có cơ may đổ bộ xuống mí mắt đóng kín của họ. Nhóm Mad quyết định rời đi ngay, họ thu dọn đồ đạc, tranh thủ tạm biệt những người khác.
"Serena không đi sao?" Kei để ý thấy sự chần chừ của Serena, câu hỏi có chủ đích của con bé lôi kéo sự tò mò của những người khác.
Serena chần chừ một hồi, đối diện với những ánh nhìn không rõ ý đang hướng tới mình, cô chỉ biết ậm ự.
"Tôi sẽ ở lại…"
Serena biết mình không thể phụ thuộc vào nhóm Mad, cô sẽ chỉ cản chân họ thôi. Đêm qua cô đã suy nghĩ về chuyện này rất lâu và đã có dự trù sẵn, may mắn là những người du mục rất cảm thông và chào đón cô, cô không cần phải sợ không có chốn nương thân nữa.
"Ý tôi là tôi sẽ đi cùng những người ở đây. Họ đã bị lạc khỏi đoàn du mục của họ, tôi sẽ đi cùng họ." Sợ rằng Mad sẽ phản đối, Serena tha thiết: "Tôi thích họ, tôi muốn đi cùng họ."
"Chúng tôi sẽ chăm sóc cô ấy." Người phụ nữ trong đoàn du mục đặt tay lên vai Serena, bên cạnh cô ta còn có những người khác nữa.
Trái lại với những gì Serena nghĩ, Mad chỉ hờ hững nhún vai.
"Tùy cô." Gã nói, không biểu lộ chút cảm xúc gì.
Dù sao thì bọn họ cũng đã thành công thoát khỏi vòng vây của đám lính, Mad không có nghĩa vụ phải chăm lo cho Serena, cô ta cũng khá thông minh khi tự tìm được cho mình một chỗ nương tựa. Giờ, bọn họ chẳng còn liên hệ gì với nhau nữa, món nợ ba mũi tên của Belle coi như Mad đã trả đủ.
"Vậy, chúng tôi đi đây." Sigurd chào Serena và những người khác một tiếng rồi cũng đi cùng Mad.
Mad đi rất nhanh, giống như để bắt kịp thứ gì ở phía trước. Gã vờ như không để ý đến Sigurd và hai gã bạn của hắn đến khi hắn cất tiếng hỏi.
"Mọi người đang định đi đâu vậy?"
"Không phải chuyện của ngươi." Mad khó chịu đáp lại.
Cho dù bọn họ đã cùng vào sinh ra tử với nhau nhưng Mad không hề mở lòng với Sigurd, chưa kể đến việc chính hắn là người đã kéo gã vào mớ hỗn độn c·hết chóc đó. Theo lời Kei nói thì Sigurd giúp Belle là vì muốn có cái thu lửa trong tay ả, giờ hắn đã có nó rồi, hà cớ gì còn phải dây dưa với đồng minh hờ của mình?
"Ngươi định bám theo ta đến lúc nào?" Mad dừng bước để quay lại nhìn Sigurd, ánh nhìn của gã mang hàm ý xua đuổi.
"Anh tự mãn quá đấy, chúng tôi đang đi trên đường của mình mà." Sigurd dùng nụ cười cợt nhả để đáp lại thái độ của Mad, khoé môi của hắn càng cong thêm khi bắt gặp biểu cảm không vừa ý của người đối diện.
Không đợi Mad nói lại lời nào, Sigurd cùng Bernie và Fallon vợt lên trước gã. Trước khi đi hắn còn quay lại chào.
"Tôi đi trước đây. Tạm biệt."
Chẳng mấy chốc trên cả đoạn đường vắng vẻ chỉ còn ba người bọn Mad, gã trai tóc đen thầm buông tiếng thở dài, chậm liếc mắt ra sau để nhìn hai người bạn đồng hành. Có lẽ ánh nhìn của gã không được kín đáo nên gã đã bị Kei phát giác ngay sau đó.
"Vậy, giờ chúng ta đang đi đâu đây?" Con bé tò mò nhìn gã.
"Đến ngôi làng tiếp theo, ta sẽ tìm cho nhóc một cô nhi viện." Mad không quay lại nhìn Kei nên gã hoàn toàn không thể thấy được sự hụt hẫng đang bao trùm lấy con bé, có lẽ vậy.
"Khoan đã, Kei sẽ không đi cùng chúng ta sao? Tại sao ngươi lại tống con bé vào cô nhi viện?" Drake đứng giữa cả hai, cậu ta lên giọng phản đối.
Cái giọng điệu như thể mình là kẻ bề trên của Drake chưa bao giờ làm Mad hài lòng, sẵn sự nóng nảy vốn đã tích tụ nhiều như núi bên trong, gã lớn giọng.
"Chúng ta? Không có 'chúng ta' nào ở đây hết, chỉ có ta và con đường của riêng ta. Sau khi ta mang con bé đến cô nhi viện, ngươi cũng tự biến đi đi."
Đã đến lúc cái băng đảng quái gở này tách ra rồi.