Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 40: Tự Do
Mad bị trúng tên, một mũi tên lắt léo của Conerr. Gã nhìn lên chủ mưu của v·ết t·hương trên vai mình, đôi mắt lạnh lùng của hắn thật khó ưa. Vết thương bắt đầu rỉ máu và thấm ướt vai áo Mad, cơn đau tê tái cũng cùng lúc thấm nhuần cơ thể gã.
Mồ hôi rịn trên trán Mad, gã phải tạm tránh để lo cho cái vai đau điếng của mình. Cái v·ết t·hương mà Mad nghĩ rằng nó chẳng nhằm nhò gì bỗng nhiên bỏng rát, đầu mũi tên nóng như nung, chực chờ thiêu đốt gã từ bên trong. Quả nhiên là chẳng thể phớt lờ được bọn Tiên.
[Phải rút mũi tên ra.] Mad ngay lập tức muốn dứt món v·ũ k·hí ra khỏi mình.
Gã cong người, tay nắm chặt lấy cán mũi tên, dự định rút nó ra một cách dứt khoát nhất có thể. Mad đã sẵn sàng nhưng có người thì chưa.
"Khoan đã, anh cứ thế rút ra như vậy thì sẽ làm vết thương tệ hơn đấy." Belle vừa chạy lại Mad vừa nói, ả còn phải thở hồng hộc sau khi đến được chỗ gã.
"Nó đang thiêu đốt tôi." Mad chẳng đủ kiên nhẫn để nghe lời Belle nói, sự bỏng rát đang dần lớn lên trong gã.
Mad dứt khoát rút mũi tên ra trong một lần, gã nghiến chặt hàm, kiềm lại tiếng gầm gừ trong cuống họng. Sức nóng bên vai trái vẫn chưa có dấu hiệu giảm xuống dù nguồn lửa đã bị dứt ra.
"Mẹ nó." Mad chửi, bực dọc vứt mũi tên sớm đã bị gã bẻ vụn xuống đất.
Tiếng vải rách đập vào tai Mad, lôi kéo ánh nhìn của gã. Tại điểm bắt nguồn của loạt âm thanh, Mad thấy Belle xé ống tay áo của mình để băng bó cho gã. Dù cho Mad đã tỏ ý không cần nhưng ả vẫn kiên quyết làm cho xong, ả đã gấp gáp lắm rồi, hai tay đã run rẩy cả lên.
"Nghe này, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Hãy đưa mọi người rời khỏi đây sớm nhất có thể." Belle nói, giọng ả có gì đó rất khác thường.
"Cô nghĩ chúng ta có toàn mạng rút lui khỏi cái mớ bòng bong này được không?" Mad càm ràm, cử động thử bên vai đau điếng của mình, có lẽ nó sẽ mất một khoảng thời gian để tự lành.
"Không phải 'chúng ta' chỉ mọi người thôi." Giọng Belle lọt thỏm giữa những âm thanh xô bồ xung quanh nhưng Mad vẫn nghe rõ từng lời ả nói, kể cả sự run rẩy trong nó.
Đối diện với cái nhíu mày khó hiểu của Mad, Belle giải thích, trước cả khi môi gã hé mở và thắc mắc trong gã bật ra.
"Đi đi Mad, hãy đưa mọi người đi."
Mad không phải là không hiểu Belle nói gì, gã chẳng qua là đang hoài nghi rất nhiều thứ, ả thì có thể làm gì cơ chứ. Vả lại, dù cho đúng là họ đang trong tình thế bất lợi nhưng cũng đâu đến mức phải hi sinh một người để tháo chạy như lũ bại trận.
"Đâu cần phải nghiêm trọng như vậy." Mad phớt lờ thái độ nghiêm túc của Belle, gã thấy mình đã nghĩ giữa hiệp đủ rồi.
"Đừng nghĩ đến chuyện tất cả mọi người đều sẽ toàn mạng rời khỏi đây, tên Conerr kia không phải là dạng dễ ăn đâu." Belle kéo lấy vạt áo Mad, ép gã nhìn thẳng vào mắt mình. Ả không đùa và ả biết Mad cũng đã nhận thấy được điều đó.
Mad có hơi chần chừ, gã đầu tiên là hoài nghi vì sao Belle biết tên của kẻ bên kia, tiếp đến là trầm tư suy nghĩ về lời cảnh báo của ả. Phải có cách nào khác chứ. Mad ghét nhất là sự hèn mọn khi phải dẫm đạp lên kẻ khác để sống, vậy nên không đời nào gã lại để Belle làm cái việc ngu ngốc như hi sinh mở đường.
Conerr không cho Mad nhiều thời gian suy nghĩ, hắn đã sẵn sàng tặng cho gã thêm một vết thương nữa. Lần này hắn giương cả ba mũi tên, định bắn nó ra cùng một lúc. Mad không khỏi cảm thấy khó chịu, hắn ta lấy đâu ra sự tự tin đó vậy? Lần này gã sẽ không để bị trúng tên nữa đâu.
Ngay khi ba mũi tên của Conerr cùng lúc vút bay, Mad nhanh chóng nhảy sang một bên, nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế. Chẳng hiểu sao cơ thể lại không nghe theo lời Mad, gã khụy gối và hoàn toàn bất động.
Là do vết thương trên vai. Mad chắc chắn là do nó. Bây giờ, gã chẳng khác gì một con búp bê bị đứt dây rối, trên đầu là ba mũi tên đang chực chờ để cắm phập vào da thịt gã.
"Là nó… Lại là nó…" Belle lầm bầm thứ gì đó mà Mad không thể nghe rõ cũng chẳng thể hiểu được, chỉ thấy ả nhìn về phía Conerr, biểu cảm kinh hoàng như đang nhìn thứ gì kinh hãi lắm.
Nhóm ba mũi tên càng lúc càng gần, ngó chừng như chỉ còn vài gang tay nữa là sẽ cắm vào giữa trán Mad. Mad muốn bảo Belle tránh ra nhưng cổ họng gã chẳng thể thốt ra được gì, đến cả hô hấp cũng khó khăn. Rồi trước khi gã kịp cảm nhận đau đớn, Belle đã thay gã đón đầu hiểm nguy.
Cả ba mũi tên đồng loạt cắm vào lưng Belle khi ả lao ra đứng đối mặt với Mad, chặn đòn cho gã. Belle không giữ tư thế hiên ngang của mình được lâu, ả đổ ập xuống ngay sau đó.
"Belle." Phải mất một lúc thì Mad mới nhận ra mình đã có thể mấp máy môi, tuy vậy nhưng gã vẫn chưa thể cử động trở lại.
Belle quỳ rạp xuống, trán ả chạm đất, nhễ nhại mồ hôi. Máu đã thấm đẫm trên lưng Belle, góp thêm vào hỗn hợp mùi tanh tưởi phảng phất quanh đây. Bên phía kia, Conerr có vẻ đã quá tự mãn, hắn bỏ Mad và Belle nằm đó, nhàn nhã chuyển ánh nhìn sang phía những người khác. Mad không muốn thừa nhận nhưng hắn ta hoàn toàn có cơ sở để cao ngạo như thế, với cái đà này thì mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm.
Khó khăn lắm Mad mới xoay khớp cổ của mình qua được một chút, gã phóng tầm mắt của mình ra xa, cố gắng tìm kiếm chút hình bóng quen thuộc. Và gã thấy cách mình một đoạn không xa là Kei, sau lưng con bé là Drake và Fallon, hai người họ thì ở xa hơn. Gã nghe bên tai tiếng Belle thì thào, ắt hẳn ả cũng đã nhìn thấy bọn họ.
"Làm ơn… Giúp tôi…"
Nếu như không nhìn thấy ánh nhìn tiếc nuối của Belle hướng tới Serena thì Mad đã nghĩ rằng ả muốn gã cứu ả. Hơn ai hết, Mad biết điều Belle thật sự muốn là gì và gã sẽ thành toàn cho ả, kể cả việc phải để ả lại.
Mad vùng dậy, bằng một cách nào đó, gã đã có thể cử động trở lại. Không muốn phí phạm thời gian, gã vút chạy, không ngoái đầu lại nhìn một lần. Tuy vậy nhưng gã vẫn nhìn thấy được nụ cười cảm kích của Belle, vẫn nghe bên tai tiếng ả thì thào.
"Cảm ơn..."
Mad chạy đến chỗ Kei, gã khá bực bội vì con bé không biết đường chạy đi mà cứ đứng đó nhìn trân trân.
"Đi thôi nhóc." Mad không nói lại lần hai, gã trực tiếp bế Kei lên và chạy. Kei cũng chẳng buồn phản ứng, có vẻ như nó hiểu hành động của gã có nghĩa là gì.
"Rực cháy hơn cả lửa, kìa Conerr đang nhảy múa
Tôi thấy hắn lướt nhanh, bỏ lại đống hoang tàn…" Belle lẩm bẩm đọc, ả không nhớ mình đã đọc được thứ này ở đâu nhưng ả mừng là nó thật sự có tác dụng. Conerr đang bị rối trí ở đằng kia, hắn tỏ vẻ đau đớn khi bị bài ngâm của Belle xâm nhập vào trí não.
Belle cứ lẩm bẩm như thế, đến khi cơ thể ả nóng rực và máu bắt đầu trào ra bằng đường miệng. Ả gục xuống, vẫn gắng gượng thốt ra được lời có lời không để câu giờ. Ngộ nghĩnh thật, ả chưa bao giờ nghĩ mình có thể cứng đầu đến thế.
Belle chẳng tốt bụng gì và ả cũng không phải một người chị giàu tình thương. Đôi khi ả tự hỏi tại sao mình lại làm đến mức này để giúp Serena, đứa em gái mà ả còn chẳng có chút ấn tượng gì về nó? Có lẽ là không. Belle không giúp Serena, ả chỉ đang tìm cách giúp đỡ chính bản thân mình. Belle muốn thoát ra khỏi đây, rời khỏi cái nơi mục nát này. Serena cũng chỉ là một cái cớ, một thứ để ả lợi dụng. Từ trước đến nay luôn là vậy, Belle đã luôn là một kẻ ích kỷ.
Đôi mắt tối tăm của Belle nhìn về phía tia sáng đang lấp ló, nhóm Mad đã vượt qua hàng người và đâm thẳng vào rừng. Belle mỉm cười, giống như chính ả cũng đã được tự do.