Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 6: Chiến
Đây có lẽ là khoảnh khắc kì lạ nhất đời Mad, khi mà gã và tên người khổng lồ cứ thế bốn mắt nhìn nhau. Hai mắt của tên khổng lồ kia lớn hơn cả đầu gã, khiến cho gã có cảm giác như mình đang soi mình bằng một chiếc gương cầu lồi cỡ lớn.
Không như Kei, Mad không đơ ra vì bị nỗi sợ chi phối, gã không nhúc nhích vì muốn thăm dò hành vi của tên khổng lồ. Hắn ta khá điên khùng, Mad đọc được điều đó qua vẻ bề ngoài không mấy xán lạng của hắn. Những kẻ điên hành động rất tùy hứng, chính sự bất thường đó khiến bọn chúng trở nên nguy hiểm.
Một cây gậy khổng lồ giáng xuống Mad, gã ngay lập tức nhảy ra xa để tránh đòn đó. Để xem tên này điên khùng đến mức nào.
Đáng lý ra Mad đã để yên cho tên khổng lồ thỏa sức càn quấy để vắt kiệt sức lực của hắn nhưng gã chợt nhớ ra không chỉ có mỗi mình ở đây. Khốn thật, gã đã đơn độc quá lâu rồi.
"Kei. Tránh xa ra." Mad quát, chẳng kịp nhìn xem con bé có làm theo lời mình bảo không.
Tên khổng lồ đã để ý tới Kei, hắn nhằm vào chỗ con bé mà sấn tới. Nhưng Mad nào đâu để yên cho hắn làm vậy, gã chặn đường hắn lại bằng những nhát chém vội vàng.
Những đường chém dứt khoát của Mad để lại trên đôi chân to lớn của tên khổng lồ nhiều vết cắt ngang dọc nông sâu. Máu túa ra từ miệng v·ết t·hương, nhiều và siết như l·ũ q·uét.
"Đau quá. Bob đau quá." Tên khổng lồ nhảy lò cò, hắn ôm lấy bên chân b·ị t·hương nặng hơn và bắt đầu khóc lóc.
Nom chừng, tên Bob này cao khoảng nửa thước (xấp xỉ 15 mét) thuộc cỡ vừa. Giá như não hắn được bằng một phần trăm kích thước của hắn thì hay.
Trong lúc tránh né điệu nhảy chấn động của Bob và những giọt nước mắt có thể đong đầy một gáo nước của hắn, Mad tranh thủ nhìn ngó xung quanh một vòng. Không thấy Kei đâu cả. Con bé chạy nhanh thật, thế là tốt.
"Mi, chính mi đã đánh Bob." Tên Bob gào rú như một con lợn sắp bị dắt vào lò mổ. Hắn nghiến răng ken két, đôi mắt to ngoại cỡ như muốn lăn ra khỏi hốc để phóng ánh nhìn thù hận đến Mad.
"Thôi nhõng nhẽo đi đồ đần." Mad càm ràm, gã chưa bao giờ thích những kẻ lắm lời.
Không biết tên Bob có nghe thấy không nhưng hắn dường như đang điên tiết hơn bao giờ hết. Những cú vung gậy của hắn dồn dập, mạnh bạo và chuẩn xác hơn thấy rõ.
Mad không dễ bị trúng đòn nhưng gã đang bị cuốn vào cơn lốc của bụi mờ và đất đá. Đám bụi này che khuất tầm nhìn của gã, làm mắt gã cay xè, và tệ hơn là làm bẩn gã từ trên xuống dưới. Khá chắc gã lúc này không khác một kẻ lữ hành trên sa mạc vừa hứng chịu một trận bão cát là bao.
"Bob sẽ g·iết mi." Tên Bob vẫn cuồn si trong cơn điên của mình, hắn gầm rú, vung gậy lung tung.
Bụi và đất đá bay đầy trong không khí, sẵn sàng phủ kín nhân dạng của bất kì kẻ nào không may vướng vào vòng xoáy cuồng quay. Mad chẳng hơi đâu mà ở lại đây với những bụi bẩn và những đường vung gậy lung ta lung tung, gã nhảy ra xa khỏi tên khổng lồ, khó chịu dõi theo đường di chuyển nặng nề của hắn.
"Rắc rối quá đấy." Mad không hài lòng với cách hành xử bẩn thỉu đó, không một chút nào.
Để kết thúc mớ phiền phức không thể tránh khỏi này, Mad cần đánh nhanh thắng nhanh nhất có thể. Gã cầm kiếm bằng một tay, vác nó trên vai để tiện đà di chuyển. Rồi khi vừa chớp thấy thời cơ, gã phi đến tên khổng lồ. Nhiều người nói gã ngông cuồng khi luôn không chút chần chừ mà xông tới kẻ địch, nhưng đó là do họ quá thiển cận để nhìn ra khả năng của gã.
Khi chỉ còn cách tên Bob vài bước chân, Mad khụy gối xuống, để mình trượt dài trên đất. Gã giữ chặt cán kiếm bằng cả hai tay, chỉa nó vào gót chân kẻ địch. Mad lướt một đường dài, cả thanh kiếm của gã cũng vậy.
Ngọt và gọn ghẽ. Mad dứt kiếm ra khỏi con đường máu mà nó vừa vẽ nên, nhanh gọn và dứt khoát để máu không dây ra tứ lung tung.
"Gaaaa!" Tên Bob ngã xuống ngay sau tiếng gầm.
Mad không để hắn nằm đó kêu gào quá lâu, gã bỏ lại đôi chân đã đứt dây chằng của Bob để tiến tới cổ hắn. Và với một nhát đâm đơn giản nhưng khéo léo, gã chấm dứt mạng sống của tên khổng lồ. Bob kêu òng ọc rồi ngừng giãy dụa không lâu sau đó.
"Trông chẳng khác gì đống cứt." Mad không nói tên Bob, gã nói chính mình.
Máu, bùn đất, quần mòn gối và mặt mũi đen nhẻm. Mad không tự nhìn được toàn cảnh bản thân nhưng gã chắc rằng mình chẳng khác một con giun đất quằn quại là bao. Đúng là bẩn thỉu quá thể.
Mad khó chịu đưa tay lau mặt để rồi nhận ra mình chỉ đang làm mọi thứ tệ hơn. Đáng lý ra gã nên thủ sẵn một cái khăn tay mới phải, hoặc nhiều hơn.
"Đây." Kei đã đứng bên cạnh Mad từ bao giờ, trong cánh tay giơ cao của con bé là một chiếc khăn tay trắng tinh.
Dường như Mad đã quá quen với kiểu cách xuất hiện đột ngột của Kei nên gã chẳng buồn giật mình hay để tâm nữa. Gã vớ tay, tự nhiên giật lấy chiếc khăn thiếu nữ.
"Nhóc trốn cũng nhanh đấy nhỉ." Mad không nói mỉa, không hề. Gã còn đang muốn học chiêu 'tẩu vi thượng sách' của con bé nữa là.
"Tôi ở lại chỉ làm cản chân ngài thôi, ngài hoàn toàn có thể tự mình xử lý mọi thứ mà." Kei như đang nói một điều hiển nhiên. Đôi mắt chẳng biết là ngây thơ hay quá trải sự đời của con bé khiến Mad không biết nên dùng thấu kính nào để nhìn nhận nó.
"Sao cũng được." Mad nhếch một bên chân mày, nhanh chân vẩy lớp máu dưới giày đi trước khi nó khô lại.
Cảnh tượng máu chảy lênh láng bao quanh cái xác khổng lồ đúng là rất đáng xem nhưng Mad chẳng có thì giờ cho việc đó. Một trong những tên khổng lồ trong đoàn du lịch kia đã phát hiện thấy sự thiếu vắng của một thành viên nên đã quay đầu lại. Dựa vào dáng vẻ hớt hả của hắn thì có vẻ như hắn đã nhìn thấy cái xác bất động của tên Bob này từ xa rồi.
"Ngài quái vật, có người đến tìm ngài kìa." Kei biết Mad cũng đã nhìn thấy cái bóng lấp ló đằng kia nhưng con bé vẫn thông báo cho gã. Con bé không biết mình có một chất giọng bình thản đến lạ lùng thì phải.
"Phiền phức thật." Mad tặc lưỡi, tay không buông lỏng cáng kiếm.
"Ở yên đây." Gã nói với Kei rồi chạy vụt lên trước.
Mad cúi người, né mũi rìu sắt bén to quá cỡ vừa bay xẹt qua đỉnh đầu mình. Chiếc rìu cắm phập vào một gốc cây sau khi đã đốn hạ nhiều cái cây khác, để lại một dãy những thân cây nằm la liệt.
Không có nhiều thời gian để xem xét thiệt hại, Mad tiếp tục lao đầu chạy. Và chỉ với một cú bật người, có sự trợ giúp của các xúc tu quỷ, gã chém đứt cuống họng của tên khổng lồ trong chớp mắt. Tên khổng lồ ngã xuống, không phát ra nổi một tiếng la hét hay kêu gào. Lũ này chỉ được cái to xác.
Mad cưỡi trên đầu tên khổng lồ lúc hắn ngã ngửa, tàn nhẫn nhấn mạnh chân để cú ngã diễn ra nhanh hơn. Cú đáp đất không mấy êm dịu, Mad phải nảy mình để giảm bớt lực rơi.
Mãi áp sát kẻ địch mà không để ý đến xung quanh, đến lúc nhận ra thì Mad đã vô tình tiến vào địa phận ngôi làng lúc nào không hay. Tệ hơn là gã không thể quay đầu làm ngơ được nữa, những tên khổng lồ khác đều đang lia ánh nhìn thù hận tới gã. Muốn đánh? Vậy thì chiến thôi.