Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5: Người Khổng Lồ

Chương 5: Người Khổng Lồ


"C·hết tiệt." Mad chửi như nghiến.

Gã xoay người, dứt khoát lao mình về phía người đang đứng cách mình vài ba bước chân. Chỉ với một lực tác động nhỏ, gã đẩy con bé ngã nhào.

"Kei, nằm xuống." Mad ghì Kei xuống đất, kéo lê con bé sát vào bụi cây.

Kei không la ó hay mắng mỏ gì Mad, con bé biết chẳng phải không đâu mà gã lại hành xử như vậy. Có điều, bị quật ngã khiến cằm của con bé đau nhói, cũng may là nó đã nghiến chặt hàm trước khi đáp đất. Con bé chật vật gạt cánh tay cơ bắp của Mad ra khỏi chóp đầu mình, gã nặng hơn con bé tưởng, nếu gã không tự rút tay lại thì còn khướt con bé mới thoát được.

Đôi mắt đen lay láy của Kei ti hí ánh nhìn xuyên qua bụi cây mà nó và Mad đang trốn. Nó cứ thế chăm chú nhìn một hồi lâu, hết tia bên này đến tia bên nọ. Sau cả vài phút đồng hồ mà nó chẳng thấy gì ngoài cái gáy mỏi nhừ, nó bắt đầu sốt sắng.

Kei mở miệng, định hỏi gì đó nhưng bàn tay to lớn của Mad đã nhanh tay bịt miệng con bé lại, đúng hơn là bịt hơn phân nửa khuôn mặt con bé lại. Những vết chai sạn trong lòng bàn tay của Mad cạ vào da Kei làm con bé phát đau, cơn đau càng dồn dập hơn khi tay Mad run rẩy khiến cho những vết chai của gã liên tục ma sát vào mặt Kei. Không phải, Mad không run rẩy mà cả cơ thể gã đang rung lên như ngồi trên xe ngựa, cả Kei cũng vậy. Dường như mặt đất đang r·úng đ·ộng, giống như đ·ộng đ·ất vậy.

Trận đ·ộng đ·ất càng ngày càng mạnh, càng dồn dập hơn, giống như tâm của cơn địa chấn đang di chuyển về phía này vậy. Và trước khi Kei kịp hoang mang về những âm thanh rầm rầm như tiếng vó ngựa hành quân, nỗi kinh hãi của con bé dồn vào một bàn chân khổng lồ vừa từ trên trời giáng xuống trước mặt nó. Nửa thước, hoặc ngắn hơn, đó là khoảng cách từ chỗ đặt chân của cái thứ kia đến bụi cây nơi Kei và Mad ẩn nấp.

Một, rồi hai, rồi ba… Có nhiều bước chân đến nỗi Kei không buồn đếm nữa. Con bé dồn hết sức lực vào việc cầu mong mấy bàn chân thô kệch đó tránh xa mình ra một chút.

Đợi đến khi những âm thanh rầm rầm kia không còn văng vẳng bên tai nữa thì Kei mới đủ can đảm để gỡ tay Mad ra khỏi mặt mình.

"Cái gì vậy?" Con bé quác mắt nhìn ngó xung quanh, nó muốn chắc rằng quân đoàn khổng lồ đó đã nối đuôi nhau đi khỏi đây.

"Người khổng lồ. Không chỉ có một tên đâu." Mad chống gối đứng dậy. Bụi bẩn bám đầy vạt áo khiến gã bực mình.

"Người khổng lồ? Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây chứ?" Bằng tất cả sự phiền phức của trí tò mò con trẻ, Kei nhìn Mad chòng chọc, cái ánh nhìn khiến gã chau mày lại vì bực mình. Tại sao gã không thể cứ thế phớt lờ con bé nhỉ?

"Sao nhóc không đem câu đó đi hỏi bọn chúng đi? Ta cá là bọn chúng sẽ sẵn lòng trả lời nhóc lắm đấy." Mad kiềm chế hết sức để không quát vào mặt Kei, nhưng gã không dám chắc mình sẽ vẫn 'nhân đạo' như vậy nếu con bé tiếp tục quấy rầy gã bằng những câu hỏi ngớ ngẩn của nó.

Tuy vậy nhưng thắc mắc của con bé cũng không phải không có lý. Việc người khổng lồ xuất hiện ở đây đúng là lạ đời.

Như đã biết, các chủng tộc trên thế giới phân chia lãnh địa để sinh sống. Tuy rằng hiện nay sự chia cách ấy không còn quá rõ rệt nữa, khi mà hầu hết các chủng tộc đều đang sống chung hòa với nhau, chỉ trừ vài chuyên khu riêng biệt, nhưng hiếm khi nào lại có cá nhân của đại tộc nào dám tự do lang thang ở địa phận của tộc khác. Chưa kể đến đó là người khổng lồ, đám đầu óc ngu si tứ chi phát triển, suốt ngày chỉ biết ăn và ăn. Bọn chúng sống không tách biệt nhưng lại có giờ sinh hoạt không đâu vào đâu. Nếu Mad nhớ không lầm thì vào khoảng thời gian này, cuối thu đầu đông, đám não lợn đó phải lo đi tích trữ thức ăn để ngủ đông rồi chứ.

Hiện tại, Mad đang ở đâu đó ở khu mới khai phát của lãnh địa Greed, lãnh địa rộng lớn và dàn trải nhất. Dẫu cho đây có là một khu non trẻ, thưa dân đi nữa, thì cũng không phải là một nơi thì hợp để bọn khổng lồ đi dạo. Con người và người khổng lồ không hợp nhau cho lắm.

Trong khi Mad vẫn còn đang quẩn quanh trong mớ hoài nghi của mình thì Kei đã được trí tò mò lôi kéo, dẫn lối ra đoạn đường đầy dấu chân ngoại cỡ. Nó dóng theo hàng dài các dấu chân, mò đoán lộ trình của bọn giống loài to lớn đó.

"Ngài quái vật. Có phải đám người khổng lồ kia đang phá hủy ngôi làng đằng đó không?" Con bé chỉ tay về phía xa, nơi những tiếng la hét và âm thanh càn quấy của đám khổng lồ đang náo loạn cả một vùng.

Khuôn mặt vốn dĩ đã cau có của Mad nay lại càng khó ở hơn khi gã đanh mặt lại. Gã nhìn theo hướng tay của Kei, trầm mặc không nói gì.

Tuyệt thật, còn gì hay hơn cuộc hành quân của một đám não lợn chứ? Đó là một vụ càn quét còn có tên gọi khác là 'cơn điên' của người khổng lồ.

Bọn khổng lồ chẳng bao giờ biết suy nghĩ đến hậu quả cả. Chỉ cần buồn chán hay đói ăn là bọn chúng sẽ lại lên cơn đập phá như điên như dại. Cũng vì thế mà chẳng có ai cam tâm ở gần lãnh địa Gluttony, có ai muốn bị đè bẹp đâu chứ.

Nom chừng, nhóm người khổng lồ kia điên thật rồi. Ngu ngốc và điên khùng. Mad lại là kiểu người chẳng muốn dính líu tới những kẻ điên làm gì cho cam.

"Ngài không ngăn bọn chúng lại sao?" Kei nhìn bóng lưng nghiêng nghiêng của Mad, gã định đi sao?

"Tại sao ta phải làm vậy?" Mad sửa lại vạt áo, cáu tiết vì những nếp nhăn cứng đầu không chịu nhả ra.

"Bởi vì ngôi làng đó sẽ bị phá hủy, rất nhiều người sẽ c·hết." Kei như đang nói một chuyện hiển nhiên, mà đúng thật đó là những gì sẽ diễn ra nếu tình hình này cứ tiếp diễn.

C·hết tiệt. Bây giờ gã phải lo mấy chuyện này nữa à?

"Ta đã nói với nhóc rồi còn gì, ta không phải người hùng." Mad gằn giọng, phủi bụi như muốn chà rách tấm áo khốn khổ. Khốn thật. Từ bao giờ mà gã dễ nổi nóng thế?

Mad đang điên tiết lên vì nhiều lý do. Kei, con bé tốt nhất là nên biết điều mà ngậm miệng lại nếu không muốn hứng chịu cơn tan tành của gã. Thật tệ là Kei chẳng còn nhạy bén như lúc trước nữa, đúng hơn là con bé biết nhưng lại chọn phớt lờ.

"Nhưng nếu ngôi làng đó bị phá hủy thì tôi đâu thể ở đó được nữa."

Gì đây? Con bé đang đe doạ Mad sao? Hay là nó muốn thách thức sức chịu đựng của gã?

"Ta không quan tâm, nhóc con. Trách nhiệm của ta đến đây là hết rồi. Biến đi trước khi ta nổi khùng thêm." Mad nói như gầm, đôi mắt trợn trừng của gã khiến Kei rụt người lại vì giật mình. Tuy vậy, con bé vẫn thu hết mọi can đảm lại để đôi co với gã.

"Chưa mà. Ngài đã hứa với tôi rằng ngài sẽ dẫn tôi đến một ngôi làng khác, nó đâu còn là một ngôi làng nữa nếu không còn ai sống."

"Nhóc đừng nghĩ ta không đánh trẻ con." Mad doạ nạt, mà cũng không hẳn là doạ nạt. Gã chưa từng đánh trẻ con nhưng cũng không phải là sẽ không xuống tay với chúng.

Nhìn Kei rụt người lại vì sợ khiến tâm tình của Mad bớt tệ đi một chút. Suy cho cùng nó cũng chỉ là một đứa con nít ranh thôi.

Có điều, ánh nhìn kinh hoàng của Kei không dán trên mặt Mad mà chăm chăm vào khoảng không trên đầu gã. Nó đang nhìn cái gì ở trên đó vậy?

"Gì vậy?" Mad hỏi.

Không trông đợi vào câu trả lời của Kei, gã tự mình nhìn lên để tìm ra đáp án. Thật tuyệt vời, vị thần xui xẻo đã mỉm cười với gã. Có một tên khổng lồ đang nhìn gã chằm chằm.

Chương 5: Người Khổng Lồ