Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 8: Chiến Tranh Sẽ Chỉ Dừng Lại Khi Thế Giới Này Còn Duy Nhất Một Người.
Tại tất cả các khu đều có các chốt để binh lính canh trực, ở một vài khu đặc biệt thì còn có cả điểm đóng quân. Trong tình thế t·ranh c·hấp lãnh thổ phức tạp như hiện nay, điều đó là cần thiết. Nó lại càng cấp thiết hơn khi đặt trong hoàn cảnh điển hình lúc này.
Tiếng hô hào, tiếng kim loại va vào nhau và loạt âm thanh chói tai khác nữa vang lên không ngớt. Mad nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu trước sự xuất hiện hơi quá 'màu mè' của đoàn binh lính. Nếu như bọn họ tới sớm hơn, ngay đúng lúc trận mưa đá quét sạch mọi thứ, thì có lẽ sẽ không đứng vững để mà múa may hô hào như thế.
"Bảo vệ người dân, vây bắt người khổng lồ…" Người mặc áo giáp bạc, có vẻ là đoàn trưởng, hét lớn. Ông ta có lẽ đã ở tuổi xế chiều với chòm râu điểm bạc và hốc mắt nhăn nheo. Nếu không kể đến trang bị hơi quá rườm rà trên người thì ông ta rất uy vũ và nhạy bén. Bên cạnh đó, phải công nhận là giọng ông ta khoẻ thật.
Không gian xào xáo, rầm rộ. Cả binh lính lẫn bọn người khổng lồ chẳng ai thua ai trong việc gào thét ầm ĩ. Chỉ có Mad, người trầm mặc dõi theo từng chuyển động dù là nhỏ nhất của cả hai phe, là chẳng phát ra lấy một tiếng động. Chính dáng vẻ lặng thinh của gã đã thu hút sự chú ý của vị đoàn trưởng, đó là còn chưa kể đến chỗ đứng đặc biệt của gã.
Mad một thân toàn máu là máu, đã vậy còn đang đứng trên xác của một tên khổng lồ. Gã biết mình lúc này trông rất khủng bố, và gã không bất ngờ với ánh nhìn dò xét của vị đoàn trưởng hướng tới mình.
Có tất cả mười tên khổng lồ và năm trong số đó đã bị Mad hạ gục, tính luôn cả tên Bob ở tít tắp đằng xa. Những cái xác to lớn nằm rải rác khắp ngôi làng nhỏ, giống như những dãy nhà kỳ dị không theo hàng lối. Máu lênh láng một vùng quanh những cái xác, thẩm thấu nhanh xuống mặt đất khô cằn, chỉ để lại tí xíu vết tích ẩm ướt đỏ thẫm còn sót lại và cái mùi tanh tưởi của kim loại thoang thoảng trong không khí.
"Cậu là người đã g·iết những tên khổng lồ này?" Người đoàn trưởng hỏi, mắt không rời khỏi gương mặt đẫm máu của Mad.
"Chứ ông nghĩ tụi nó tự lăn đùng ra c·hết hả?" Mad không nhìn vào cái người cưỡi ngựa bên dưới, gã đang bận lau chùi thân thể. Mẩu khăn tay bé tẹo của Kei nay đã ướt nhẹp thứ chất lỏng sóng sánh màu đỏ, quẹt nó lên mặt chỉ tổ làm mọi thứ bầy hầy ra thêm.
Mad nổi sùng khi cảm giác nhớp nháp trên da gã dần dà chuyển sang châm chích, ran rát. Máu đang bắt đầu khô lại và gã thì chẳng tài nào loại bỏ triệt để lớp màn đỏ loang lổ ấy với hai bàn tay dơ hầy và một cái khăn tay không còn chỗ để bẩn nữa.
"Sao ngươi dám nói chuyện kiểu đó với đoàn trưởng Daison?" Một tên lính quèn nào đó bất bình lên tiếng, Mad chẳng buồn nhớ mặt hắn.
"Bình tĩnh nào Carlo." Đoàn trưởng Daison giơ ngang một tay ra chắn trước mặt cấp dưới của mình, ông điềm tĩnh đến đáng ngạc nhiên.
Mad nhìn ra xa, tìm kiếm lý do để đuổi vị đoàn trưởng già kia đi nhưng rồi đành thu tầm mắt lại khi chẳng tìm được gì. Đám binh lính đang làm khá tốt nhiệm vụ của họ, người dân đã được s·ơ t·án hết và tạm thời trấn áp được tụi khổng lồ. Nhìn thoáng qua thì cũng chỉ còn hai, ba tên khổng lồ nữa còn sót lại. Xem ra chuyện cũng sắp được giải quyết xong xuôi rồi.
"Bằng cách nào? Chỉ với một mình cậu làm sao có thể hạ được những năm người khổng lồ?" Đoàn trưởng Daison lại hỏi, vậy mà Mad cứ ngỡ ông ta đã tự biết đường mà biến đi rồi.
"Bằng sức mạnh. Tôi sẽ không ngu ngốc đâm đầu vào mớ phiền phức này nếu tôi không có sức mạnh." Tông giọng Mad ngang ngang, bình thản lạ lùng. Gã không có ý kiêu ngạo nhưng cũng chẳng buồn hạ thấp tự tôn của mình. Dù ai có nhìn nhận như thế nào, sự thật là sự thật.
"Nếu chuyện ở đây đã có người đứng ra giải quyết, tôi nên nhường cái sân khấu bẩn thỉu này lại thì hơn." Mad lịch sự, gần như là lịch sự, cáo lui. Gã nhảy xuống khỏi cái lưng ngấn mỡ của tên khổng lồ bên dưới, nhẹ nhàng đáp đất như không.
"Khoan đã." Mad bị chặn lại trong gang tấc. Gã nhìn lên Daison, người đã chặn mình lại, bằng một ánh mắt không mấy thân thiện.
Đoàn trưởng Daison hơi khựng lại khi bắt gặp ánh nhìn của Mad nhưng ông vẫn bình chân như vại hỏi gã: "Ta biết câu hỏi này có hơi đường đột nhưng cậu có dự định gia nhập vào q·uân đ·ội không?"
Thật đó hả? Mad lại được chiêu mộ vào q·uân đ·ội, lần thứ không thể nhớ nổi trong đời.
"Tôi không có hứng thú." Qua bao nhiêu năm ròng rã, câu trả lời của gã vẫn chỉ có một.
Mad vượt qua cánh tay chắn ngang đường của Daison, lạnh lùng bỏ lại vị đoàn trưởng già. Nhưng ông ta vẫn không có ý định bỏ cuộc.
"Tại sao? Cậu không muốn dùng sức mạnh của mình để bảo vệ người dân, xây dựng nên một nơi tốt đẹp hơn sao?" Ông nói lớn, giống như là cố tình để mọi người nghe. Đúng là ấu trĩ.
"Tôi không rảnh rang để làm mấy chuyện vô bổ đó. Vả lại, 'xây dựng nên một thế giới tốt đẹp hơn'? Đúng là trò cười." Mad không chút kiên dè cười nhạo Daison, gã thật sự thấy nó rất tức cười.
Ai cũng từng mơ tưởng đến một thế giới tốt đẹp, nơi không có đau thương, c·hết chóc hay c·hiến t·ranh. Nhưng đó mãi chỉ có thể là một mơ tưởng hão huyền. Chiến tranh sẽ luôn tiếp diễn, c·hiến t·ranh sẽ chỉ dừng lại khi thế giới này còn duy nhất một người.
"Tôi sẽ chỉ làm những điều mình cho là đúng." Mad nói, giọng gã lọt thỏm giữa những tiếng bước chân đều đặn.
Biết rằng mình không thể thuyết phục được Mad, đoàn trưởng Daison chỉ có thể nhường đường cho gã đi. Thật đáng tiếc khi lý tưởng của gã quá khác với số đông.
Trước khi đi, Mad còn quay đầu nhìn lại thế trận bên kia một lần. Mấy tay binh lính này cũng đáng tiền thuế của dân đấy chứ. Ngó bộ t·hương v·ong cũng không nhiều như gã tưởng.
Quay lại với lộ trình của mình, Mad thong dong rảo bước, không quên tìm cách làm sạch bản thân. Nhưng rồi một luồng linh cảm xấu xí chạy xoẹt qua sống lưng gã, bắt ép gã ngoái đầu lại lần nữa.
Mười tên khổng lồ, tám tên bị hạ nhưng chẳng biết từ đâu ra có một tên nữa đang lăm le lao tới từ đằng xa, hai cánh bàn tay giơ cao quá đầu, đỡ lấy một tảng đá lớn. Trong một khắc, các giác quan trên người Mad n·hạy c·ảm tới lạ, gã biết hắn ta định làm gì.
"Tránh đi." Mad hét, không kịp tỏ vẻ hài lòng với sự nhanh nhạy của vị đoàn trưởng. Có lẽ ông ta cũng đã nhìn thấy và nhận ra m·ưu đ·ồ của nhân tố mới lạ kia.
Tảng đá rời khỏi tay tên khổng lồ, nặng nề lướt trên mặt đất, càn quét mọi thứ cản đường như một cơn l·ũ q·uét. Không thể phủ nhận sức mạnh của những kẻ lớn xác, chỉ một cú ném toàn lực thôi mà đã có sức công phá lớn đến vậy.
Mad nhảy ra sau, không khó để tránh khỏi đường hủy diệt của tản đá nhưng gã không đủ thời gian để xoay sở với một tên khổng lồ đang lao như bay về phía mình. Chậc, bọn chúng đã tính đến đường này để trả đũa gã sao?
Không để mình ở thế bị động, gã xoay người, chém đứt cổ chân tên khổng lồ kia, để hắn ngã ập mặt xuống đất và đè bẹp cả mình. Trọng lượng của tên khổng lồ cộng với thế đứng không hoàn hảo lúc bị đè bẹp của Mad khiến gã đau đớn toàn thân, dường như có thứ gì đó đã gãy vụn. Phải khó khăn lắm gã mới lết ra được khỏi tảng mở nặng ký đang đè lên mình.
Mad tranh thủ xem qua thương thế của mình, gã nghiến răng nghiến lợi khi nhìn ra độ nghiêm trọng của nó. Chân gã bị gãy đôi, xương ống chân còn đâm ra cả bên ngoài. Máu rỉ rích chảy ra từ miệng v·ết t·hương, cơn đau tê dại như muốn đánh gục gã. Và rồi gã thật sự gục ngã khi hứng chịu một cú đập trực diện của một cây gậy khổng lồ.