Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 9: Bị Bắt
Bên kia cánh rừng có một con suối nhỏ, dọc theo hai bên bờ suối là cánh đồng trải dài lắc léo. Nơi đó không đẹp cũng chẳng thuộc dạng nên thơ hữu tình gì nhưng Mad rất thích tới đó. Gã thường nằm dưới gốc cây, tay đỡ đầu, chân bắt chéo. Và kế bên gã luôn luôn, luôn luôn có một bóng hình kè kè cạnh bên.
Đó là ai? Gã không nhớ. Đến cả hình dáng người đó ra sao gã cũng không nhớ ra nổi. Trong miền ký ức khô cằn của gã chỉ còn sót lại vài mảnh vụn hiếm hoi liên quan tới sự tồn tại của người đó.
"Mad này, tớ sẽ trở thành chúa quỷ." Người đó nói, âm sắc bình bình, xa xăm như được vọng lại từ một góc khuất của hồi ức.
"Cậu á? Đúng là tức cười." Mad nhớ mình đã cười phá lên, giọng cười của gã lớn đến nỗi làm người kia ngượng chín mặt.
Cảm giác tội lỗi trào dâng trong Mad, rồi gã hạ cánh môi mình xuống.
"Tại sao cậu lại muốn làm chúa quỷ?" Gã hỏi, không chỉ là một câu hỏi vu vơ. Gã thật sự muốn biết do đâu mà người kia lại có cái ý nghĩ ngu ngốc đó.
"Tớ muốn được sống hoà thuận với con người. À không, với tất cả các tộc người trên thế giới."
Mad không bất ngờ trước câu trả lời đó. Có lẽ vì gã đã đoán trước được nó. Một câu trả lời ngu ngốc của một kẻ ngu ngốc.
"Đúng là ngu ngốc." Mad nói bật ra khỏi đầu lưỡi, gã thở mạnh một hơi qua đường mũi làm cho âm thanh phát ra gần giống một tiếng cười.
Mad đang cười người kia hay cười chính mình vì đã tin lời cậu ta? Gã không biết.
Và gã tỉnh dậy.
Mặt đất di chuyển trước mắt Mad, để lại một đường ngoằn ngoèo, gập ghềnh lên xuống trong đáy mắt gã. Mới đầu, Mad nghĩ mình bị hoa mắt bởi đầu gã vẫn còn đang choáng váng, nhưng rồi sau nhiều cái chớp mắt lấy lại tiêu cự, gã biết mình không nhìn nhầm. Mặt đất đang lướt qua trước mắt gã, nhanh và dập dìu lên xuống như thể nó đang nảy lên từng đợt. Không phải, là gã đang di chuyển mới đúng.
Gân trán của Mad nổi lên dày cộm, áp lực dồn hết lên phần đầu vì gã đang bị chốc ngược. Đến tận lúc này gã mới biết mình bị treo ngược như một miếng thịt ba chỉ. Quấn quanh gã là xích sắt, chặt và chằng chịt đến không còn chỗ hở.
Mad đưa mắt nhìn quanh, cố tìm cho ra nguyên nhân của tư thế lạ lùng này. Không quá khó để gã tra ra đầu đuôi sự việc, khối nguyên nhân to lớn đến thế kia mà. Mad đang bị người khổng lồ bắt giữ, hai người khổng lồ, một đang mang gã, một chạy song song. Vậy ra sau khi b·ị đ·ánh ngất thì gã bị bọn chúng bắt. Thật thảm hại.
Khuôn mặt vốn đã trầm mặc của Mad chuyển sang tối sầm khi mắt gã bắt gặp cái giỏ đựng đầy xác c·hết trên lưng của tên bên cạnh. Đó là một mớ hỗn độn của xác gia s·ú·c, gia cầm, một vài con ngựa, và chễm chệ chiếm phần lớn trong bộ sưu tập kinh tởm đó là xác người. Máu dồn lên não cùng cảnh tượng tởm lợm kia khiến Mad như muốn nổi điên đến nơi, cũng nhờ cơn đau tê tái ở cẳng chân mà gã mới không nổi sùng lên lần nữa.
Tình trạng bị treo lủng lẳng của Mad chỉ dừng lại khi bọn khổng lồ dừng chuyến hành trình của mình lại. Gã bị vứt qua một bên không khác gì một mẩu rác bỏ đi, nằm bên cạnh những cái xác đã bị đổ ra thành đống.
Mad kìm lại cơn buồn nôn khi mặt gã úp vào núi xác, cái mùi tanh tưởi của máu thịt và mùi ngai ngái của mặt đất ẩm ướt trộn lẫn vào nhau khiến gã phát kinh. Không thể cử động chân tay, Mad chỉ đành cựa quậy để cố quay mặt mình đi. Tạm thời gã sẽ giả vờ bất động rồi từ từ tính tiếp.
"Tao ngán thịt người rồi, chúng ta không đổi món khác được sao?" Một tên khổng lồ vùng vằn, giọng hắn the thé như bị mất tiếng.
"Chịu thôi chứ biết sao giờ. Lãnh địa của chúng ta đã bị bọn người xâm chiếm gần hết rồi. Đất canh tác, gia s·ú·c, nơi ở cũng chẳng còn bao nhiêu chứ đừng nói đến lương thực cho chúng ta ăn uống no say như trước." Tên kia đáp lại, giọng điệu chán chường càng thêm não nề với một tiếng thở dài.
Vì bị núi xác che khuất tầm nhìn nên Mad không thấy được mặt hai tên khổng lồ kia nhưng nếu gã đoán không nhầm thì tên vừa lên tiếng là Kuttol, kẻ duy nhất còn sống sót trong nhóm mười người khổng lồ. Ngó chừng bây giờ chỉ còn tồn lại hắn và tên đã ném đá lúc nãy.
"Thôi gắng gượng đi. Ngán ăn sống thì đem về nướng, quay hay chiên giòn gì đó cũng được. Tao cũng tranh thủ hốt được mấy con lợn, con ngựa nữa này." Tên Kuttol buông lời an ủi trong lúc tranh thủ tìm chỗ ngồi nghỉ và ăn buổi xế chiều.
"Bob, Malo, Meson,… Anh em của chúng ta đ·ã c·hết chỉ vì mấy miếng thịt người này thôi đấy hả?" Tiếng sụt sùi phát ra không ngớt, ắt hẳn tên này cũng khổ tâm lắm. Hắn thả người xuống đất, chẳng để tâm đến cơn r·úng đ·ộng của của đất mẹ.
"Thôi nào Vocarl." Kuttol lại an ủi, hắn vỗ lưng bạn mình đồm độp.
Đột nhiên tông giọng dịu nhẹ của Kuttol chuyển sang giận dữ, điên cuồng. Hắn gầm gừ: "Chúng ta đã bắt được tên gây ra mọi chuyện rồi. Tao sẽ băm vằm hắn ra để làm món thịt xay."
Mad biết kẻ được nhắc tới trong câu chuyện kia chính là mình, gã theo bản năng co người lại để tránh tầm mắt sát thủ của hai tên kia. Không ổn rồi, gã phải tìm cách thoát khỏi đây nhanh thôi.
Sợi xích sắt đang trói chặt Mad khá khó nhằn nhưng gã nghĩ mình có thể cắt đứt nó bằng sức mạnh của quỷ. Vấn đề ở đây là gã cần thời gian mà hai tên khổng lồ kia lại chẳng kiên nhẫn chút nào. Bọn chúng thậm chí đã bắt bếp lên rồi.
"Ngài quái vật."
Mad khựng người lại khi nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc. Gã tưởng mình nghe nhầm cho đến khi mắt gã quét thấy một bóng người nhỏ thó đang nấp sau gốc cây cách gã vài ba bước chân.
"Kei?" Mad ngờ vực. Đôi mắt đen sâu hoắm kia không thể nhầm vào đâu được, là con bé. Gã nhỏ giọng: "Nhóc đang làm gì ở đây vậy?"
"Tôi tới để giúp ngài." Kei trả lời. Rất ngay thẳng và thành thật. Dáng vẻ chắc chắn của con bé khiến gã không biết nên vui mừng hay lo lắng.
"Nhóc thì làm gì được cơ chứ."
"Ngài cũng đâu thể làm gì lúc này."
Kei, con bé có khả năng chặn họng người khác thì phải. Nhưng c·hết tiệt, nó nói đúng. Và gã đành buông xuôi không chấp nhặt với con bé nữa.
Mad hừ lạnh một tiếng, gã nhìn bước chân lon ton của Kei đang chạy về phía mình, thi thoảng tranh thủ liếc vội qua hai cái bóng khổng lồ kia để dè bọn chúng. Dường như bọn chúng đang tranh cãi nên nấu món gì nên không để ý xung quanh lắm.
"Tôi sẽ cởi trói cho ngài." Kei đáp đến bên cạnh Mad, nói chắc như đinh đóng cột.
Sợi xích sắt còn lớn hơn cả cổ tay con bé, làm con bé mãi hoài loay hoay mà vẫn chẳng thể làm nó xê dịch. Loạt hành động vụng về của Kei còn làm Mad bị ép chặt hơn, gã không muốn nói điều này nhưng trước khi bị đưa lên bếp thì gã nghĩ mình đã bị con bé dày vò đến c·hết rồi.
"Cái này ta tự lo được, ta chỉ cần một chút thời gian thôi." Mad đuổi khéo Kei đi. Gã tự xoa dịu hai bên sườn ê ẩm trong tâm trí, gắng gượng người dậy dưới sự trợ giúp của Kei.
"Vậy tôi sẽ câu giờ cho ngài." Kei gật đầu như đã hiểu dù rằng Mad còn chưa nhờ vả con bé việc gì.
Trước khi Mad kịp thốt lên lời nào thì Kei đã nhảy ra khỏi góc khuất của đống xác.