Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 61: Hồng Giang Vương

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Hồng Giang Vương


-Thì ra là vậy, các ngươi bắt ta chắc cũng là vì muốn ta gia nhập vào sơn trại. Nhưng đông người như vậy, chuyện lương thực làm sao giải quyết?

-Tiểu nhân là Trình Thế Minh.

Nghe đến cái tên Trình Thế Minh, Tần Phong cuối cùng cũng nhớ ra tam đương gia này là ai rồi, hắn chính là thủ lĩnh đám sơn tặc dám chặn c·ướp nhóm Tần Phong ở khu vực U Linh Lâm.

-Đi nhanh lên!

-Hổ, lại mang thêm người về à?

-Thưa đại nhân, đó cũng là thông lệ từ trước đến này, khi đại thế đã định, triều đình mới sẽ lấy cớ tạo phúc cho dân mà đi tiêu diệt sơn tặc, mà sơn trại này quy mô quá lớn, chắc chắn không thoát khỏi đợt vây quét này.

Nhưng Thiên Cơ Tán Nhân và Thiên Cơ Các lại một lần nữa giống như biến mất khỏi thế gian, chỉ còn Giang Hồ Long Hổ Bảng liên tục xuất bản, để chứng minh Thiên Cơ Tán Nhân và Thiên Cơ Các còn tồn tại.

-Vạn Hoa Lâu chính là Thiên Cơ Các. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tần Phong lại nhìn sang tên được gọi là đại đương gia, nói:

Nhìn kỹ, người đàn ông này chính là Tần Phong, hắn mang bộ dạng thảm hại này đã đi lang thang suốt ba tháng trời, hắn không về Khống Thiên Bang của mình, hắn muốn đi tìm Thiên Cơ Tán Nhân – gia gia của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tần Phong nói:

Nghe Tần Phong hỏi, cả hai vị thành chủ cùng lúc giật mình, bọn họ dù có khó chịu cũng nào dám thể hiện ra bên ngoài, gan lớn cỡ nào mới dám thái độ với tên ma đầu này, cả hai cùng chắp tay, nói:

Lời Tần Phong vừa dứt, hắn đã ngồi ở ghế thủ lĩnh của đại đương gia, dây thừng trói Tần Phong cũng đã được tự hắn cởi ra, tốc độ nhanh đến mức mà không người nào có thể nhìn thấy hắn đã bước chân khi nào.

Tần Phong thấy đã đạt được mục đích là dọa sợ hai vị thành chủ này, lại nói tiếp:

-Triệu thành chủ, có thật là không dám hay không?

-Không dám, không dám, được bang chủ mời đến làm khách, tại hạ thật lòng rất lấy làm vinh hạnh.

Tần Phong và Trương Thiên Sư đứng nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng, Tần Phong lên tiếng hỏi Trương Thiên Sư:

Cả hai lại đồng thanh:

Toàn trường đều vì hành động của tam đương gia mà bất ngờ, nhưng những câu tiếp theo của tam đương gia càng khiến mọi người bất ngờ hơn: (đọc tại Qidian-VP.com)

-Đại nhân có việc gì c·ần s·ai bảo tiểu nhân?

Đám sơn tặc dẫn Tần Phong vào trong đại sảnh của sơn trại, chúng đứng giữa đại sảnh, đồng thanh:

Tần Phong đang mỉm cười, lập tức thay đổi sắc mặt, đập tay xuống bàn nói:

Trương Thiên Sư nhìn theo bóng Tần Phong rời đi, lại nhìn xuống Vạn Hoa Lâu đã vô cùng náo loạn, lắc đầu:

Trình Thế Minh thấy Tần Phong nói về chuyện sơn trại, liền nói:

Tần Phong lên tiếng:

Nhanh thì vài năm, muộn thì hơn chục năm, đại thế thiên hạ nhất định sẽ được định đoạt, đó cũng là ngày c·hết của bọn họ.

Tam đương gia trả lời:

-Được rồi, các ngươi cũng đứng hết lên đi, nếu ta muốn g·iết các ngươi, các ngươi đ·ã c·hết từ lúc ta đặt chân vào đây rồi.

-Là do luật của sơn tặc.

Tần Phong cùng Trình Thế Minh dẫn đầu, theo sau là hơn năm nghìn tên sơn tặc đang mang theo lương thao và v·ũ k·hí, cùng nhau tiến về phía sông Hồng Giang, trở về địa bàn của Khống Thiên Bang.

-Ta cho các ngươi hai lựa chọn, một là dẫn quân đầu hàng Hồng Giang Vương, hai là tất cả cùng nhau c·hết.

-Tại sao vậy?

Bên trong đại sảnh của Khống Thiên Bang, hôm nay, Tần Phong đón khách, hai vị thành chủ của hai thành phía Bắc và phía Nam sông Hồng Giang đang nhìn nhau đầy khó chịu.

Không chỉ riêng một mình Trình Thế Minh bất ngờ, mà toàn bộ những tên sơn tặc ở đây đều bất ngờ, điều mà Tần Phong vừa hỏi, đến mơ bọn chúng cũng không dám mơ.

Trình Thế Minh nghe Tần Phong gọi, đáp “ dạ ” một tiếng, rồi từ từ bò lại gần.

Tần Phong cũng đã không còn trạng thái nửa thần nửa ma nữa, mà trở lại trạng thái bình thường của hắn.

Đại đương gia không dám giấu diếm, thành thật trả lời:

-Ông có muốn động thủ không?

Bao vải đen đang chụp đầu của Tần Phong được lôi ra, gương mặt Tần Phong lộ ra ngoài.

-Hồng Vương?

Tần Phong vẫn không hề quan tâm đến những tên sơn tặc xung quanh, mà hỏi tam đương gia:

Tần Phong nhìn sang vị thành chủ Bắc Thành, hỏi:

-Thưa ba vị đương gia, chúng thuộc hạ đã về!

-Vâng, tiểu nhân đã từng gặp Ma Thánh đại nhân một lần, ngài không nhớ sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Trương Thiên Sư không ngờ rằng Tần Phong lại hỏi trực tiếp như vậy, tuy nhiên vẫn trả lời:

Sau khi bị đám sơn tặc đánh một trận, Tần Phong đầu vẫn bị bịt kín, lại bị chói chặt tay, được đám sơn tặc đưa về sơn trại của bọn chúng.

Không ngờ, Tần Phong lại đem đến một tia hi vọng cho đám sơn tặc này, Tần Phong hỏi Trình Thế Minh một câu khiến hắn cực sốc:

Sau khi cảm nhận xong, Tần Phong lại nói:

-Tiểu nhân nào có bản lĩnh gì, đều là do đại đương gia, nên sơn trại mới được như ngày hôm nay.

Thấy vậy, Tần Phong nói:

-Dạo này ngươi có vẻ khá lên nhỉ, sơn trại này đã có hơn năm ngàn sơn tặc rồi, bằng với một đội quân rồi đấy chứ.

Tần Phong nhìn Trình Thế Minh, nói một câu không liên quan:

Tần Phong chỉ cười, bởi vì sẽ có người thay hắn trả lời. Trình Thế Minh bước vào đại sảnh, nói:

Lang thang ba tháng mà không bị ai chặn lại, đó cũng là một sự ngẫu nhiên do ông trời sắp đặt, mà con người không cách nào giải thích được. (đọc tại Qidian-VP.com)

-Vậy thì ta đi đây!

-Chỉ sợ, trước khi thiên hạ thống nhất, sơn trại chúng ta cũng sẽ bị tiêu diệt.

Tần Phong nói:

Toàn thân tam đương gia run lẩy bẩy, sau đó quỳ thẳng xuống, dùng đầu gối đi về phía Tần Phong.

-Lão tam, ngươi quen biết người này?

-Ngươi lại đây!

-Lưu thành chủ, có thật là không dám hay không?

Tần Phong lại nhìn vị thành chủ Nam Thành, hỏi:

-Thật sự không dám!

Đại đương gia hỏi:

-Bần đạo xin cung tiễn Ma Thánh.

-Ngươi tên gì?

-Trình Thế Minh, ngươi lại đây!

Tần Phong đưa mắt nhìn về phía cái người được gọi là tam đương gia, hắn muốn nhìn thử xem, người này có phải người mà hắn đã từng gặp trước đây hay không.

-Vậy tại sao trong thành của hai ngươi lại đông binh lính như vậy?

“ Bốp ” một tiếng, tên sơn tặc được gọi là Hổ tát mạnh vào mặt Tần Phong, nói:

Vừa quỳ, vừa đi, vừa nói, tam đương gia đã đến ôm lấy đùi của Tần Phong. Nhưng Tần Phong vẫn chưa nhận ra người này, hỏi:

-Hỗn láo, dám nhìn thẳng mặt các vị đương gia.

-Ừ, nhìn qua đúng là trông rất khỏe mạnh, mau mau cho chúng ta xem mặt hắn!

Thế là Trình Thế Minh lại vội vàng đứng dậy, đi đến trước mặt Tần Phong, sau đó lại quỳ xuống:

Ba tháng sau, vào lúc đêm muộn, một người đàn ông ăn mặc rách rưới đang lang thang trên một con đường núi hẻo lánh.

Nhất thời, cả hai vị thành chủ đều không biết phải trả lời Tần Phong ra sao, Tần Phong nổi giận thật sự khiến cho bọn họ sợ hãi lắm rồi, đầu óc làm sao còn linh hoạt được nữa.

Tần Phong gật đầu rồi lại lắc đầu:

Cuồng phong nổi lên, Tần Phong theo gió bay đi, chỉ để lại câu nói cuối cùng:

Và cuối cùng, hắn chọn Trình Thế Minh chứ không phải đại đương gia nhóm sơn tặc, chỉ đơn giản bởi vì hắn đã gặp Trình Thế Minh từ trước mà thôi.

-Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng,…

-Đúng, mau cho chúng ta xem mặt của hắn!

Trương Thiên Sư chắp tay:

-Hai vị thành chủ phải chăng cảm thấy khó chịu khi đến làm khách bổn bang?

-Vâng, thưa tam đương gia, thuộc hạ thấy tuy tên này ăn mặc rách rưới không có tiền, nhưng cơ thể rắn chắc, là một người khỏe mạnh, cho nên mới mang hắn về đây.

-Không dám!

Sông Hồng Giang chia cắt thiên hạ thành hai miền Bắc Nam, là đoạn biên giới dài nhất của Bắc Ly và Nam Ly, lẽ ra sẽ phải là nơi chiến trường đẫm máu nhất trong thời loạn thế, lại chỉ bởi vì nơi đây có một bang phái mới nổi tên là Khống Thiên Bang, đã khiến cả hai nước Bắc Ly và Nam Ly không dám động binh đến.

-Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, …

-Hiện tại, bần đạo không phải đối thủ của Ma Thánh.

Nhưng hắn cứ đi lang thang, Giang Hồ Long Hổ Bảng cũng không thể đưa tin về hắn, cho nên trên đường đi, những người trước đó không quen biết hắn, làm sao có thể nhận ra hắn là Võ Lâm Chí Tôn được.

-Cho dù là thương nhân hay quan binh, dù là hàng hóa thông thường hay là lương thảo, chỉ cần đi qua vùng cai quản của sơn trại nào, đều phải để lại một phần hàng. Mà sơn trại này cai quản con đường núi ngắn nhất để vận chuyển lương thảo của Bắc Ly, cho nên dù có đông hơn nữa, mọi người vẫn có thể sống tốt.

Sau đó, Tần Phong lại nói với tất cả sơn tặc trong sơn trại:

Tần Phong lại tò mò, hỏi:

Tần Phong tỏ vẻ không hiểu, thấy vậy, đại đương gia lại nói thêm:

Đại đương gia trả lời:

Đại đương gia thấy Tần Phong gọi đến mình thì cũng đáp “ dạ ” một tiếng, nhanh chóng đến bên cạnh Trình Thế Minh, quỳ trước mặt Tần Phong.

Chỉ là, vào đêm nay, có một sự ngẫu nhiên khác xảy ra, để chấm dứt sự ngẫu nhiên trước đó, Tần Phong giống như kẻ điên lang thang trên đường núi vào ban đêm, đã bị sơn tặc chụp đầu bằng bao vải đen.

-Thưa đại nhân, trước đây sơn trại cũng chỉ có hơn một trăm huynh đệ, nhưng thiên hạ c·hiến t·ranh liên miên, người dân đói khổ, rất nhiều người đã trốn đi làm sơn tặc, cho nên sơn trại mới đông người như vậy.

Tam đương gia trả lời:

Thành chủ Nam Thành – Lưu Khôn cúi đầu:

Triệu Hạo cùng Lưu Khôn đều đang sợ hãi nên đầu óc thiếu linh hoạt, không để ý chuyện Tần Phong ép hai người bọn họ phải đầu hàng, mà lại để ý ba từ: “ Hồng Giang Vương ” đổng thanh hỏi:

-Chính là tại hạ!

Tam đương gia dường như không nghe thấy câu hỏi của đại đương gia, nhưng biểu cảm của hắn đủ để cho đại đương gia có câu trả lời rồi.

Khi Trình Thế Minh nói ra lời này, đám sơn tặc ở trong đại sảnh đều tỏ ra buồn bã, đó là số phận của họ, bọn họ không cách nào tránh khỏi được.

Đại đương gia cùng nhị đương gia cùng hùa theo:

Bị chụp đầu bằng bao vải đen là do Tần Phong không hề phòng bị, nhưng để mặc không động thủ phản kháng, là do hắn ngẫu nhiên không muốn phản kháng.

Một giọng nói mà Tần Phong cảm thấy có chút ấn tượng phát ra:

Tự nhiên cảm thấy muốn xem xem, nếu như một tên sơn tặc có thể làm hoàng đế, thiên hạ sẽ ra sao mà thôi.

-Ồ, là ngươi sao?

Trình Thế Minh đáp:

-Đại đương gia, ngươi thử nói cho ta nghe xem, tại sao sơn trại lại có nhiều sơn tặc đến như vậy?

Còn Tần Phong, đó cũng không phải là một câu đùa của hắn, hắn chỉ tự nhiên cảm thấy muốn giúp những tên sơn tặc này thoát ra khỏi số phận của bọn chúng.

Người được gọi là Hổ, đáp:

Tần Phong chỉ đơn giản nói:

Tần Phong lúc này gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chỉ là Trình Thế Minh bên cạnh đại đương gia lại thở dài:

Tần Phong cười:

-Bắc Ly cùng Nam Ly tuy không giao chiến tại khu vực này, vậy mà trong thành các vị đều có đến hơn mười vạn quân, chẳng lẽ là muốn đề phòng ta hay sao?

-Trình Thế Minh, ngươi có muốn làm hoàng đế không?

Tần Phong chỉ cần búng tay một cái, thi triển Hỏa Thần Thông, toàn bộ sơn trại tràn ngập bên trong biển lửa.

-Ngươi đã từng gặp ta?

Hai chữ Ma Thánh thốt ra từ miệng của tam đương ra, càng khiến cho toàn trường chấn động. Lúc này, bất kể trong ngoài, toàn bộ những tên sơn tặc ở trong sơn trại đồng loạt quỳ xuống, dập đầu, nói:

Tên sơn tặc tên Hổ nào có để ý, gương mặt của tam đương gia đã cứng đờ, cả đại đương gia và nhị đương gia khi nhìn thấy biểu cảm của tam đương gia cũng trở nên cảnh giác.

Chương 61: Hồng Giang Vương

-Thật sự không dám!

Tất cả vẫn im lặng không một ai dám lên tiếng hay đứng dậy, Tần Phong cũng không quan tâm đến bọn chúng nữa, dùng ma lực cảm nhận kỹ một lượt toàn bộ sơn trại.

Vị tam đương gia nói:

-Từ giây phút này, Vạn Hoa Lâu đã không còn là Thiên Cơ Các nữa rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Hồng Giang Vương