Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 74: Mộng Ảo Miên Man

Chương 74: Mộng Ảo Miên Man


Bồ Đề bổn vô thọ

Minh kính diệc phi đài

Bổn lai vô nhất vật

Hà xứ nhạ trần ai

Tần Phong cảm nhận thiên địa biến đổi, hắn cùng với Phổ Đức Thần Tăng như đến một thế giới khác, một thế giới hư vô, chỉ có một màu trắng vô tận.

Nơi này rốt cuộc là mộng, là ảo, hay nơi đây mới là thế gian chân thật, Tần Phong không thể trả lời.

Phổ Đức Thần Tăng vẫn nhìn Tần Phong, nở một nụ cười đầy từ bi, chỉ là trong tay ông ta, một bên là chỉ kiếm, một bên là mộc đao.

Tần Phong hiểu rõ, nếu như không đánh bại Phổ Đức Thần Tăng, hắn sẽ không bao giờ thoát được khỏi nơi đây. Tần Phong hét lớn:

-Thần tăng, đắc tội rồi!

Dứt lời, Tần Phong lao lên, hắn biết Phong Thần Thông có thể làm giảm đi uy lực của chỉ kiếm phi hành, cho nên vừa lên đã thi triển ra, cùng với đó là Băng Thần Thông, khiến cho cơn cuồng phong của Tần Phong tạo ra càng thêm sắc lạnh.

Phổ Đức Thần Tăng lại không sử dụng Ngự Kiếm Thuật, thay vào đó, tay phải nắm chặt mộc đao, một đao bá tuyệt nhân gian được chém ra, một con hung thú toàn thân bao quanh đều là lửa đỏ lao vào trong cơn cuồng phong của Tần Phong.

Cuồng phong bão tuyết b·ị c·hém tan, Tần Phong cũng thụ thương, một vết chém dài kéo dài từ ngực xuống bụng của hắn, khiến hắn tạm thời không thể lao lên tiếp được, thậm trí còn ngã ngửa về phía sau.

Phổ Đức Thần Tăng lúc này lên tiếng:

-Vừa rồi, là đao pháp trong Hiệp Khách Chân Kinh. Còn bây giờ, là Ngự Kiếm Chi Thuật!

Tay trái Phổ Đức Thần Tăng điểm ra, chỉ kiếm theo đó uốn lượn bay đi. Chỉ kiếm phi hành giống như rồng bay phượng múa liên tục cắt qua người Tần Phong, khiến tốc độ hồi phục của ma thể của hắn cũng không theo kịp.

Cố ném cơn đau đớn do chỉ kiếm đâm qua làm b·ị t·hương, Tần Phong thi triển Phong Thần Thông kết hợp cùng Hoả Thần Thông, muốn đốt cháy chỉ kiếm của Phổ Đức Thần Tăng.

Một cơn bão l·ửa b·ùng l·ên, vậy mà chỉ kiếm vẫn có thể đâm xuyên qua mà không bị b·ốc c·háy. Như vậy chỉ có thể giải thích rằng công lực của Phổ Đức Thần Tăng quá cao, có thể bảo vệ chỉ kiếm khi xuyên qua cơn bão lửa được tạo ra bởi ma công mà thôi.

Thiên Địa Thần Thông vô dụng trước Phổ Đức Thần Tăng, Tần Phong chỉ còn có thể thi triển Ma Huyệt Thần Thông, hàng hoạt vòng xoáy tử hắc sắc có lớn có nhỏ được tạo ra, tạm thời có thể ngăn chặn chỉ kiếm đâm qua.

Nhờ có ma huyệt trận bảo vệ, Tần Phong cuối cùng cũng tạm thời không còn b·ị t·hương, ma thể tự động hồi phục kích hoạt, nhanh chóng đã không còn v·ết t·hương nào ở trên cơ thể hắn, ngay cả nội thương cũng không có.

Chỉ là, ngày lúc này, giọng của Phổ Đức Thần Tăng lại vang lên:

-Bây giờ là Đao Kiếm Hợp Bích!

Chỉ kiếm phi hành kết hợp cùng bá đạo mộc đao chắc chắn là một tổ hợp hoàn hảo nhất. Bởi vì, chỉ kiếm linh hoạt, mộc đao cương mãnh, cả hai bên có thể bù trừ điểm mạnh yếu cho nhau.

Mộc đao chém xuống, ma huyệt trận lung lay, chỉ kiếm nhanh như thiểm điện len vào trong kẽ hở do mộc đao tạo ra, tung hoành trong ma huyệt trận.

Nếu không phải Tần Phong điều khiển ma huyệt vô cùng thành thục, chỉ kiếm đã một lần nữa có thể tiếp cận làm hắn b·ị t·hương.

Tách riêng lẻ ra, dù là Thiên Địa Thần Thông hay Ma Huyệt Thần Thông cũng đều không thể chống lại Đao Kiếm Hợp Bích do Phổ Đức Thần Tăng thi triển.

Cố gắng giữ vững ma huyệt trận, Tần Phong lại thi triển đồng thời Lôi Thần Thông và Vũ Thần Thông – hai môn thần thông có uy lực huỷ diệt mà hắn cho là mạnh nhất.

Lưu tinh vũ ào ào từ trời rơi xuống cùng với từ trong ma huyệt bay ra, lôi điện từ khắp bốn phương tám hướng tràn về.

Phổ Đức Thần Tăng vẫn công thủ nhịp nhàng, chỉ kiếm bay xung quanh thân khiến cho lôi điện cùng những mảnh vỡ lưu tinh không thể tiếp cận, mộc đao liên tục chém xuống, khiến cho ma huyệt trận không thể mở rộng thêm.

Hai bên giao thủ tạm thời cân sức, những t·iếng n·ổ lớn liên tiếp nhau nổ ra liên hồi, chỉ là cao thủ so đấu, công lực cùng kinh nghiệm thật sự rất quan trọng, cho dù Tần Phong có ma lực vô cùng vô tận, chiến đấu không hề biết mệt mỏi là gì, nhưng Phổ Đức Thần Tăng vẫn vượt trội hắn về mọi mặt.

Dần dần, Tần Phong vẫn bị rơi vào thế hạ phong, từng quyền đánh ra không chỉ điều khiển ma huyệt, còn điều khiển cả lôi điện cùng lưu tinh, nhưng mộc đao trong tay Phổ Đức Thần Tăng không chỉ cương mãnh, so về tốc độ còn nhanh song thủ của Tần Phong.

Sắp bị áp chế hoàn toàn, Tần Phong trở nên hoảng loạn, kích nổ toàn bộ thần thông đang thi triển, chấn động lan ra, khiến cho ngay cả Phổ Đức Thần Tăng cũng phải tạm thời lui lại.

Bản thân Tần Phong cũng ở bên trong trung tâm v·ụ n·ổ, cho dù v·ụ n·ổ đó là do hắn chủ động gây ra, nhưng đòn đó vốn không khác nào t·ự s·át.

Sau khi v·ụ n·ổ kết thúc, không gian xung quanh không ngờ vẫn bình thường, không hề bị tổn hại chút nào. Nhưng Tần Phong, hắn một lần nữa trọng thương, cánh tay phải tạm thời rũ xuống, không sử dụng được.

Đợi khi Tần Phong hoàn toàn hồi phục, Phổ Đức Thần Tăng lật tay, chỉ kiếm cùng mộc đao biến mất, Phổ Đức Thần Tăng lại nói:

-Bây giờ là công phu quyền cước của Hiệp Khách Chân Kinh!

Tần Phong lại là người chủ động lao lên trước, thi triển U Minh Quỷ Ảnh Trảo, tính tình ương ngạnh, biết rằng Nhập Môn Ma Công không thể thắng được Phổ Đức Thần Tăng, vậy mà vẫn cố chấp thi triển.

Toàn thân Tần Phong bao bọc bởi ma khí màu đen, giống như một con quỷ dữ hướng ma trảo đến. Phổ Đức Thần Tăng vẫn giữ nụ cười từ bi, điểm ra một chỉ, chỉ trảo giao nhau, ma khí quanh thân Tần Phong b·ị đ·ánh tan, bản thân hắn cũng bị bật ngược ra sau.

Cố chấp không bỏ cuộc, U Minh Ma Ảnh Quyền được tung ra, hai tay cùng lúc tung quyền, những quyền ảnh màu đen hiện ra, hướng về Phổ Đức Thần Tăng.

Phổ Đức Thần Tăng lại chỉ dùng một tay, cũng tung quyền ra, vậy mà tốc độ có thể so với hai tay của Tần Phong, từng quyền từng quyền giao nhau, quyền ảnh của Tần Phong bị phá, sau cùng bản thân hắn cũng dính một quyền vào má trái, b·ị đ·ánh văng đi lộn vòng.

Quỳ trên mặt đất, Tần Phong lấy đà, bật người nhảy lên, từ trên cao giáng xuống vô số cước ảnh, đó là U Minh Vô Ảnh Cước.

Phổ Đức Thần Tăng nghiêng người ngã xuống, thi triển cước pháp hướng lên không trung, đấu với U Minh Vô Ảnh Cước của Tần Phong.

Càng đá, cơ thể Tần Phong càng bay lên cao, quả nhiên điểm yếu ở chân của Khống Thiên Ma Công của Tần Phong vẫn chưa được khắc phục.

Đến lúc này, Tần Phong không thể không thi triển thần thông, Phong Thần Thông và Lôi Thần Thông được vận chuyển, tốc độ và sức mạnh của U Minh Vô Ảnh Cước được tăng cường lên ấp nhiều lần.

Đáng tiếc, từng cước của Phổ Đức Thần Tăng đều có uy lực khiến cho thiên băng địa liệt, dù uy lực cước pháp Tần Phong có tăng, cũng không cách nào chống lại được.

Tần Phong càng dùng lực, áp lực ảnh hưởng đến đôi chân của hắn càng cao, cuối cùng xương cốt vỡ tan ở bên trong, máu thịt cũng văng tung toé khắp nơi.

Không thể đỡ được nữa, Tần Phong bị một cước sau cùng của Phổ Đức Thần Tăng đá trúng ngực, ngực của hắn lập tức lõm vào, xương sườn cùng tan nát.

Phổ Đức Thần Tăng lại chờ đến khi Tần Phong hồi phục hoàn toàn mới ra tay. Lần này, Phổ Đức Thần Tăng vừa lao lên, Tần Phong đã hoảng loạn, sợ hãi mà thi triển Ma Huyệt Thần Thông chỉ để phòng thủ.

Quyền ảnh của Phổ Đức Thần Tăng như thực như ảo, diễn hoá ra hàng ngàn hàng vạn quyền ảnh, vừa giống như A Nan Ca Diếp Quyền, lại vừa giống như Thiên Phật Thủ kết hợp cùng với Vô Thường Ấn.

Ma Huyệt Thần Thông xưa nay sức phòng thủ gần như tuyệt đối, ngay cả đao kiếm hợp bích vừa nãy cũng chưa thể nói là công phá được, vậy mà quyền ảnh của Phổ Đức Thần Tăng lại như xuất hiện ở khắp nơi, tìm được kẽ hở của ma huyệt trận, len lỏi vào đánh trúng Tần Phong, rồi lại rút đi an toàn.

Tần Phong lại bị văng đi lộn vài vòng, ma huyệt trước đó không thể điều khiển mà tan đi, nhưng quyền thế của Phổ Đức Thần Tăng vẫn đang đến, khí thế giống như rời non lấp biển, Tần Phong chỉ có thể ổn định hơi thở, một lần nữa gọi ra ma huyệt để che chắn ở phía trước.

Vô số quyền ảnh đánh lên ma huyệt phát ra những t·iếng n·ổ đùng đùng, Tần Phong cùng với ma huyệt cùng lúc bị đẩy lui.

Phổ Đức Thần Tăng dừng lại, nói:

-Cuối cùng, là nội công tâm pháp do bần tăng nghĩ ra sau lần đầu tiên bần tăng cùng thí chủ gặp mặt, đây cùng là môn tâm pháp dung hợp tinh hoa võ học của Trúc Lâm Tự - Lôi Âm Tự - Thiên Kiếm Môn – Liễu Diệp Sơn Trang – Thiểm Điện Sơn Trang lại với nhau, tạo thành Hiệp Khách Chân Kinh, tên của nó là Vô Nhất Vật Thần Công.

Dứt lời, Phổ Đức Thần Tăng vận chuyển tâm pháp Vô Nhất Vật Thần Công, Tần Phong rõ ràng vẫn nhìn thấy Phổ Đức Thần Tăng đứng ở trước mặt, vậy mà lại tưởng như thần tăng không hề tồn tại, giống như hoà làm một với không khí ở xung quanh.

Phổ Đức Thần Tăng búng tay, luồng nội lực thần kì của Vô Nhất Vật Thần Công tuôn ra, ma huyệt trận đang chắn trước người Tần Phong biến mất, luồng nội lực đó lại đánh lên người Tần Phong.

Trước mắt Tần Phong tối xầm lại, hắn đã ngất đi, trong cơn mê man, hắn cảm thấy ma lực hắn cứ tụ rồi lại tan, còn Phổ Đức Thần Tăng lại như hoá thành một pho tượng bằng vàng kim.

Đến khi Tần Phong tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường ngọc trong một căn mật thất đang thắp toàn nến, toàn thân y phục của hắn đã bị cởi bỏ, tay chân hắn đang bị chói chặt bởi những sợi xích sắt vừa to vừa nặng, nằm bên cạnh hắn là Tiểu Thanh cũng đang hoàn toàn khoả thân.

Nàng đang chăm chú ngắm nhìn gương mặt hắn cũng như vuốt ve cơ thể cường tráng của hắn.

Tần Phong muốn gạt nàng ra nhưng không thể, hắn không cách nào vận công được nữa, ma lực cứ tụ rồi lại tan, giống hệt như những gì hắn cảm nhận được trong cơ mê man.

Bất đắc dĩ, Tần Phong lên tiếng:

-Tiểu Thanh, ngươi làm gì vậy? Đây là nơi nào? Mau thả ta ra!

Tiểu Thanh không nghe theo hắn, cứ tiếp tục vuốt ve cơ thể của hắn, hỏi ngược lại hắn:

-Công tử! Người có thấy Tiểu Thanh đẹp không?

Tần Phong nhắm mắt lại, nói:

-Là ngươi đã g·iết hại Ngọc nhi cùng với Hoa nhi.

Tiểu Thanh lần này không những không phủ nhận, mà trực tiếp thừa nhận:

-Đúng vậy, là nô tì đã nhờ người lấy được độc của Tiểu Độc Thần mà hạ độc hai nàng.

Tần Phong hỏi:

-Tại sao?

Tiểu Thanh cười điên dại, nói:

-Tại sao ư? Rõ ràng là ta xinh đẹp hơn hai nàng, cả thiên hạ đều phải công nhận. Nhưng sao hai nàng lại có được hạnh phúc, có được tình yêu của ngươi, còn ta thì không, thậm chí trở thành đồ chơi của người khác.

Dừng lại một chút, Tiểu Thanh tiếp tục nói ra những gì nàng giấu trong lòng:

-Ngươi có biết không? Từ lần đầu gặp ngươi ta đã thích ngươi rồi! Nhưng vì sao ánh mắt của ngươi lại luôn hướng về nàng ta? Nàng ta là người con gái lăng loàn, đã yêu Liễu Nguyên, tại sao còn quay lại yêu ngươi? Còn ngươi, vì sao lại thích nàng mà không thích ta?

-Ngươi có biết không? Cả Tần Phá Thiên và Trẫn Lĩnh cũng đem lòng yêu nàng, nhưng không có được tình cảm của nàng, nên ta lại trở thành vật thay thế, là nơi để cho bọn họ xả giận.

-Ngươi có biết không? Lúc nàng trở thành người của ngươi, ta cũng rất vui, bởi vì ta nghĩ mình có thể được gả đi theo nàng, ta sẽ được hầu hạ ngươi. Nhưng ngươi lại gả ta cho một tên sơn tặc, cho dù sau này hắn có làm hoàng đế, phong ta là hoàng hậu, nhưng ta đâu có cần, ta chỉ cần ngươi, ta chỉ yêu ngươi mà thôi.

Tần Phong vẫn nhắm chặt mắt, nói:

-Tiểu Thanh, đừng nói nữa!

Tiểu Thanh lúc này nào còn nghe lời hắn:

-Sao ta lại không được nói? Ta phải nói! Ngươi có biết, khi độc c·hết hai nàng, cả hai nàng đều đang mang thai con của ngươi. Ta còn nhét cám vào miệng hai nàng, cắt tóc, rạch mặt hai nàng. Khi hai nàng trở nên xấu xí, ngươi có còn yêu hai nàng không? Không, chắn chắn là không! Khi đó, ngươi sẽ yêu ta, một lòng yêu ta mà thôi.

Tần Phong gằn từng chữ:

-S·ú·c sinh, ta sẽ không bao giờ yêu ngươi đâu! Ta phải g·iết ngươi!

Bàn tay ngọc ngà của Tiểu Thanh đang vuốt ve cơ thể Tần Phong, lại chuyển tay tát mạnh vào hai bên má của hắn, nàng tức giận nói:

-S·ú·c sinh! Ta không phải s·ú·c sinh, ta là nữ ma quỷ, là một đôi với ngươi.

Dứt lời, Tiểu Thanh bật ra khỏi giường, lấy ra một lọ thuốc màu đỏ mà nàng đã chuẩn bị sẵn, quay trở lại bóp miệng Tần Phong, ép hắn phải mở miệng ra, Tiểu Thanh đổ hết thuốc bên trong vào miệng Tần Phong.

Dù không muốn, nhưng Tần Phong lúc này đã mất hết toàn bộ công lực, không thể nào ngăn thuốc vào trong cơ thể.

Toàn thân Tần Phong nóng rực, tinh thần của hắn rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, rõ ràng là Tiểu Thanh đang khoả thân ở trước mặt hắn, vậy mà hắn lúc lại nhìn ra Trần Như Ngọc, lúc lại nhìn ra Dương Như Hoa.

Cơ thể của hắn lúc này lại không nghe theo hắn khống chế nữa rồi, hắn đã làm chuyện đó với Tiểu Thanh, kẻ thù đã hại c·hết hai người thê tử xinh đẹp của hắn.

Chương 74: Mộng Ảo Miên Man