Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 75: Hiệp Khách Cùng Tà Ma

Chương 75: Hiệp Khách Cùng Tà Ma


Tần Phong một lần nữa tỉnh lại sau cơn mê, dược lực của xuân dược trong cơ thể hắn đã tan đi hết, Tiểu Thanh cũng đã biến mất không thấy đâu, những ngọn nến trong phòng cũng đã cháy hết, căn mật thất lúc này vốn dĩ phải tối đen như mực, nhưng lại có ánh sáng le lói chiếu từ phía bên trên chiếu xuống.

Tần Phong đã khóc, đã rất lâu rồi hắn không khóc, có lẽ là từ lúc Thần Phong Tiêu Cục của nhà hắn bị tiêu diệt đến nay, đây là lần đầu tiên hắn khóc.

Tần Phong khóc vì tiếc thương cho hai người thê tử của mình, hắn khóc vì hắn đã làm chuyện không nên làm với kẻ thù sát thê, hắn khóc vì hắn hiện giờ đã mất đi khả năng để trả thù.

“ Giếtttt… ” những tiếng hô vang vọng đến, khiến cho Tần Phong tỉnh táo lại một chút, hắn nhìn về nơi có ánh sáng duy nhất chiếu vào căn mật thất.

Đó là một lớp thủy tinh dày, căn mật thất này được xây dựng ngay dưới ngai vàng của hoàng đế Tây Hồng, được thiết kế một cách đặc biệt, giúp cho người bên trong có thể nhìn vào lớp thủy tinh mà quan sát hết những chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng người ở bên ngoài lại không thể nhìn được vào trong.

Vì sao có căn mật thất này, và vì sao Tiểu Thanh đưa hắn tới đây, lúc này đã không còn quan trọng nữa rồi.

Bên ngoài, liên quân ba nước đã t·ấn c·ông vào thành, Trình Thế Minh đang ngồi trên ngai vàng của mình, tận hưởng những khoảnh khắc làm hoàng đế cuối cùng trong cuộc đời.

“ Leng keng, leng keng, … ” những tiếng xích sắt va vào nhau, phía cửa mật thất, Tiểu Thanh lại xuất hiện, lần này nàng đã mặc đầy đủ y phục của mình.

Cầm xích sắt trong tay, Tiểu Thanh đi đến bên cạnh Tần Phong, nàng nói:

-Phong lang, kinh thành đã thất thủ, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, sống một cuộc đời vui vẻ bình yên có được không?

Tần Phong nhìn Tiểu Thanh đầy oán hận, hắn gào lên:

-S·ú·c sinh, ai là Phong lang của ngươi, ta muốn băm vằm ngươi thành vạn mảnh!

Tiểu Thanh cười khẩy, một nụ cười đầy giễu cợt, nàng nói:

-Hiện tại, chàng có năng lực đó không?

Nói rồi, gương mặt Tiểu Thanh lại chuyển thành giận dữ, không chờ Tần Phong đáp lại, nàng đã nói tiếp:

-Được, ngươi đã không yêu ta, vậy ngươi cứ nằm ở đây mà chịu c·hết đi!

Nói rồi, nàng rút trong người ra một thanh trùy thủ, đâm xuyên qua vai phải của Tần Phong, lại luồn xích sắt qua lỗ thủng trên người Tần Phong mà nàng vừa tạo ra.

Tần Phong đau đớn vô cùng, gào thét ầm ĩ, nhưng tay chân hắn đã bị xích sắt chói chặt, công lực thì cứ tụ rồi lại tan, không cách nào phản kháng.

Tiểu Thanh tổng công đâm thủng bốn lỗ trên người Tần Phong, là vai trái vai phải và đùi trái đùi phải, cơn đau đớn khó ai mà chịu đựng được, Tần Phong trợn trắng đôi mắt, nhưng lại không thể ngất đi, nước mắt lúc trước khi khóc vẫn còn đọng lại, giờ lại chảy xuống.

Tiểu Thanh xong việc thì cười điên dại bỏ đi, để lại Tần Phong vẫn còn cuồng điên ở nơi đó.

Sau một hồi điên dại, Tần Phong cuối cùng cũng phải bình tĩnh lại, kì diệu thay, hắn cảm nhận được ma thể tự động hồi phục của hắn vẫn phát huy tác dụng, mà hắn càng b·ị t·hương, ma lực khi tụ lại càng lâu bị tiêu tán hơn.

Thế là, Tần Phong tuy đã bình tĩnh lại, vẫn không ngừng vùng vẫy giống như kẻ điên, bởi vì hắn cho rằng, làm như vậy công lực của Phổ Đức Thần Tăng ở trên người hắn sẽ tan đi nhanh hơn một chút, như vậy là hắn có thể khôi phục ma công sớm hơi một chút.

Chiếc giường ngọc mà Tần Phong nằm lúc này, do mật thật quá tối, lại dính đầy máu tươi của hắn, hiện tại trông không khác nào là một chiếc giường đá bình thường.

Điều này làm cho Tần Phong nhớ đến việc hắn đã từng nhìn trước tương lai trong quang cầu nơi băng cung ngày trước.

Tần Phong nhìn lên lớp thủy tinh, quả nhiên hắn thấy có ba người xông vào bên trong đại điện hoàng cung Tây Hồng, nhìn kỹ, chính là ba vị chân long thiên hạ, Lý Thành, Trần Lĩnh, Ngô Xương Quyền.

Trình Thế Minh nhìn thấy ba người xông vào, không nói một lời, bảo đao cầm trong tay vung lên, lao đến chém loạn về hướng ba người.

Cả ba vị chân long thiên hạ này đều có võ công cao hơn Trình Thế Minh, hơn nữa là ba đánh một, làm sao mà Trình Thế Minh chống lại được.

Tầm nhìn của Tần Phong đột nhiên vượt qua tầng mái ngói của hoàng cung, vượt lên trên bầu trời vô tận, hắn thấy bốn ngôi sao cùng nhau tỏa sáng, biến đổi thành một con hung thú và ba con thần long.

Và ba con thần long kia, đang cùng nhau lao vào cắn xé con hung thú. Khi con hung thú c·hết đi, ngôi sao khởi nguồn của nó cũng nổ tung, đồng thời Trình Thế Minh ở trong đại điện hoàng cung Tây Hồng cũng ngã xuống.

Tương lai thiên hạ mà trước đó Tần Phong nhìn thấy trong quang cầu đã hoàn toàn ứng nghiệm, hắn thực sự không thể thay đổi tương lai, chống lại thiên ý, có lẽ những việc mà hắn làm đều đã được thiên ý sắp xếp từ trước đó rồi.

Tần Phong nhất thời rơi vào trầm tư, trong đầu hắn đặt ra câu hỏi: “ Nếu như tương lai đã được định sẵn từ trước, con người sống vào lúc này, liệu có phải là sống? Những suy nghĩ hiện giờ của hắn, liệu có thật sự là của hắn? ”.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã hai mươi năm, thiên hạ cuối cùng cũng đã được thống nhất.

Còn nhớ, hai mươi năm trước, sau khi Tây Hồng diệt vong, quốc chủ Bắc Ly – Lý Thành đột nhiên từ bỏ việc tranh đoạt thiên hạ, được Trương Thiên Sư hộ tống đến một nơi bí mật để ẩn cư, chỉ còn lại Trần Lĩnh cùng Ngô Xương Quyền tiếp tục tranh đấu, xem ai là người cuối cùng có được thiên hạ.

Hôm nay, Thiên Thu Đế Quốc đã hoàn toàn đánh bại Đông Lạc, Ngô Xương Quyền thống nhất thiên hạ, đăng đàn tế trời.

Ngô Xương Quyền bước lên đài cao, đi bên cạnh hắn là hoàng hậu của hắn – Độc Cô Tuyết, văn võ bá quan bên dưới quỳ lạy, mừng ngày hắn thống nhất thiên hạ.

Bầu trời vốn đang trong xanh, ánh nắng vàng chiếu rọi xuống thế gian, bỗng chốc mây đen kéo đến mù mịt, trời đất ngay lập tức tối sầm lại, một cơn cuồng phong kì lạ thổi tới, một giọng nói khiến cả thiên hạ phải kh·iếp sợ đã hai mươi năm không xuất hiện, lúc này lại phát lên:

-Ha ha ha, ta không thể thay đổi thiên ý, không thể ngăn cản ngươi thống nhất thiên hạ, nhưng ngày hôm nay, ngươi nhất định phải c·hết!

Võ Lâm Chí Tôn – Ma Thánh – Tần Phong rẽ mây xuất hiện, vẻ ngoài của hắn vẫn là chàng thanh niên hai mốt hai hai tuổi, bao nhiều năm trôi qua, gương mắt của hắn vẫn không hề thay đổi.

Toàn trường trở nên hỗn loạn, chỉ có Ngô Xương Quyền cùng Độc Cô Tuyết vẫn kiên định, ngước mắt nhìn lên trên bầu trời, nơi mà giọng nói đó phát ra.

Nhìn thẳng vào Tần Phong, Độc Cô Tuyết lên tiếng:

-Tần huynh, nhiều năm không gặp, không ngờ huynh vẫn còn sống, hơn nữa phong thái vẫn như xưa, không hề thay đổi?

Hai mươi năm trôi qua, Độc Cô Tuyết đã không còn là mỹ nhân tuyệt sắc trên Mỹ Nhân Bảng năm xưa, sự băng thanh ngọc khiết đã hoàn toàn mất đi, thay vào đó là nét kiều diễm của một mỹ phụ, suýt chút nữa là Tần Phong đã không nhận ra nàng rồi.

Tần Phong nhận ra bằng hữu năm xưa, nhất thời ngây ra, không biết có nên động thủ hay là không?

Lúc này, “ đùng đùng ” hai tiếng sấm nổ, Độc Cô Tuyệt nhanh như một tia chớp xuất hiện, các quan lại đại thần nhìn thấy ông ta, đều phải cúi đầu, cùng nhau hô lên:

-Cung nghênh quốc trượng!

Không ngờ Độc Cô Tuyệt lại có địa vị cao chẳng kém gì con rể của mình trong lòng những quan lại đại thần này.

Ngô Xương Quyền khi nhìn thấy ông ta cũng rất vui mừng, tuy nhiên cường địch vẫn ở đây, hắn vẫn phải tập trung tinh thần, sợ rằng Tần Phong có thể động thủ bất cứ lúc nào.

Độc Cô Tuyệt nhìn Tần Phong, lên tiếng:

-Ma Thánh nhiều năm không gặp, không ngờ vẫn mãi như xưa, không hề thay đổi. Chỉ là, ta đã ở đây, ngươi nghĩ ngươi còn có thể thành công hành thích hoàng thượng?

Tần Phong mỉm cười, nói:

-Độc Cô tiên sinh, chẳng nhẽ ông đã quên ông là một sát thủ, chứ không phải là một hộ vệ. Nếu ông muốn g·iết người của ta, ta không thể cản. Nhưng nếu ta muốn g·iết ai, ông cũng không thể cản.

Lúc này, lại có một giọng nói phát ra:

-A Di Đà Phật, Độc Cô tiên sinh không thể ngăn cản thí chủ, vậy nếu là cả năm người bọn bần tăng thì sao?

Tần Phong nhìn về phía giọng nói phát ra, Tâm Giác đại sư, Tuệ Hải đại sư, Trương Thiên Sư, Liễu Đỉnh đều đã xuất hiện.

Một đánh một thì Tần Phong không sợ bất kì ai, nhưng nếu là hai trong năm người bọn họ phối hợp, Tần Phong không có cửa thắng.

Vậy mà bây giờ lại là cả năm người xuất hiện, Tần Phong chỉ còn có thể từ bỏ mà thôi.

Tần Phong nhìn Ngô Xương Quyền, nói:

-Ngươi được lắm, hôm nay có bọn họ bảo vệ, ta không thể g·iết ngươi, nhưng ngươi cứ cẩn thận, ta bất cứ lúc nào cũng có thể đến, để lấy mạng ngươi!

Mây đen nhanh chóng tan đi, Tần Phong cưỡi gió bay đi, một trận hữu kinh vô hiểm đến đây là hết.

Chỉ là, ngay khi Tần Phong rời đi, bên cạnh tứ tuyệt vừa xuất hiện, một chàng thanh niên khoảng mười chín hai mươi tuổi lên tiếng:

-Các vị sư phụ, tại sao lại không ra tay?

Liễu Đỉnh lúc này lên tiếng:

-Đồ nhi ngoan, chúng ta có thể đánh bại hắn, nhưng không thể g·iết được hắn. Trong thiên hạ hiện giờ, chỉ có Hiệp Khách Chân Kinh của con là có thể g·iết được hắn. Đáng tiếc, công lực của con hiện tại chưa đủ.

Liễu Đỉnh dứt lời, Trương Thiên Sư lại nói tiếp:

-Đồ nhi, con đã luyện thành Hiệp Khách Chân Kinh, đã có thể vào hàng tuyệt thế cao thủ trong thiên hạ, nhưng thực chất công lực của con vẫn còn kém, đêm nay, chúng ta sẽ giúp con đột phá công lực, đến khi đó con có thể đánh bại được hắn rồi.

Màn đêm buông xuống, tại khu rừng trúc phía hậu sơn Trúc Lâm Tự, chàng thanh niên ban ngày đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên một chiếc bồ đoàn.

Vây quanh hắn chính là năm vị tuyệt thế cao thủ trên Tuyệt Thế Bảng, cũng là năm vị sư phụ của hắn. Đợi khi chàng thanh niên mở mắt, Tâm Giác đại sư lên tiếng:

-Trần Vô Phong, chúng ta đã nói hết kinh nghiệm khi đột phá công lực, đạt đến cảnh giới nội công của tuyệt thế cao thủ cho con. Hiện tại, phải xem ở con rồi.

Chàng thanh niên được gọi là Trần Vô Phong mỉm cười, một nụ cười đầy sự hòa nhã, nhưng ngay sau đó gương mặt của hắn trở nên độc ác, hắn vận công, tâm pháp Vô Nhất Vật Thần Công trong Hiệp Khách Chân Kinh được hắn bất ngời thi triển.

Độc Cô Tuyệt như đã đề phòng hắn từ trước, nhanh như một tia chớp bay đi, biến mất ra khỏi khu rừng trúc hậu sơn Trúc Lâm Tự.

Tuy nhiên, những người khác lại không nhanh được bằng Độc Cô Tuyệt, tất cả đều bị trúng bẫy của Trần Vô Phong.

Vô Nhất Vật Thần Công thi triển, Trần Vô Phong như hóa thành hư không cần được lấp đầy, nội công của tứ tuyệt cao thủ giống như thác nước đổ vào cơ thể hắn, không một ai có thể thoát ra khỏi lực hút của thần công này.

Đến khi hút sạch nội công của bốn người sư phụ coi mình như con đẻ mà đào tạo, Trần Vô Phong mới lên tiếng chửi về phía Độc Cô Tuyệt thoát đi:

-Lão cáo già, không ngờ Thiểm Điện Bộ trong Hiệp Khách Chân Kinh là giả, lão đã không giao công pháp thật cho Phổ Đức.

Tứ tuyệt cao thủ bị hút cạn nội lực, cơ thể trở nên già nua yếu đuối, Tâm Giác đại sư hai hàng nước mắt chảy dài, lên tiếng hỏi:

-Vì sao?

Trần Vô Phong nhếch miệng cười, đến lúc này hắn không cần phải giấu diếm nữa:

-Vì sao ư? Vì ta không phải là Trần Vô Phong, tên thật của ta là Tần Vô Phong, vị Võ Lâm Chí Tôn – Ma Thánh kia chính là cha ruột của ta, ta chính là con trai của ác ma, ha ha ha!

Dứt lời, Trần Vô Phong, không nên gọi hắn là Tần Vô Phong mới đúng, vung tay, chỉ kiếm được dấu trong người hắn bay ra, lượn một vòng, g·iết c·hết bốn vị sư phụ của hắn.

Trần Vô Phong lẩm bẩm:

-Cha! Đến lúc chúng ta gặp nhau rồi, ta phải thay mẹ ta g·iết kẻ phụ tình là ngươi!

Chương 75: Hiệp Khách Cùng Tà Ma