Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Toàn Quân Bị Diệt, Bắn Hạ
" Ha ha " Lão Dương cười khổ, biết đã không còn bất cứ một tia hi vọng nào nữa.
" Liều mạng "
Máu đen bắn lên tung tóe nhưng không cách dính vào cơ thể của hắn, lớp áo giáp cùng mũ chống đ·ạ·n chiến thuật đã che chắn toàn bộ thân thể.
Oanh !!!
Chương 17: Toàn Quân Bị Diệt, Bắn Hạ
" Báo cáo, trực thăng vũ trang hạng nhẹ đã bị hạ "
" Khoan...khoan đã, có thứ gì đó đang bò ra "
Hắn bỏ xuống thiết bị liên lạc, sau đó từ trong người lấy ra mấy quả lựu đ·ạ·n ném bừa ra xa.
Bọn rắn có thể dùng răng nanh xuyên phá được lớp phòng hộ thì kết cục của bọn họ có lẽ đã rõ ràng rồi.
" Chậc chậc~~"
Người dân ở xung quay khi thấy tình huống không đúng liền bỏ chạy rồi, chỉ còn nàng đứng đó như bị trời trồng.
Tham mưu còn chưa kịp nhìn thì một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa đột nhiên xuất hiện.
Không chỉ hắn mà những người khác cũng đang dần dần chìm xuống, tiếp tục như vậy nữa bọn họ sẽ bị đàn rắn nhấn chìm mất.
" Trưởng quan, nghe rõ mau trả lời "
" Còn không chạy ???"
Binh sĩ điều khiển còn chưa kịp đổi hướng của đèn cường quang thì đã thấy một thứ gì đó từ dưới ngục giam bay lên.
" Cứu...!!!"
Kẻ đó lẩm bẩm bằng một giọng nói âm nhu mềm mại, cũng dùng ánh mắt thương hại nhìn mấy người đó.
Một người đã bị đàn rắn nhấn chìm, ba người còn lại đều hiểu những gì bản thân sắp phải đối mặt.
Còn về vòng ngăn cách thì sao ? Sao gì nữa, mạng sống đều muốn không có, ai mà quan tâm đến cấm hay không cấm.
Xui xẻo nhất là tên đội viên bị rắn cắn lúc này, đầu óc hắn choáng váng đến đứng vững còn không được nên rất nhanh đã bị chìm hết một nửa thân thể.
Vài phút trước trên trực thăng.
Chỉ còn lại lão Dương cùng một tên đội viên, hai người đã không còn bình tĩnh nữa mà sử dụng hết tất cả thủ đoạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
" Ui " Một tên đội viên đang bắn thì cảm thấy tay phải đau nhói.
Lưu Manh Manh đúng là không chạy nổi nữa, hai chân đã mất đi kiểm soát, dù rất muốn chạy nhưng hai chân lại không nghe theo sai khiến. (đọc tại Qidian-VP.com)
" Ngay lập tức tăng độ cao, mau lên !!!"
" Trưởng quan, ngài giống như quên một việc. Dù nó chống lại nhiễu sóng nhưng khi bị phá hỏng thì vẫn sẽ mất đi tín hiệu "
" Này này, đã rút lui chưa ? Mau trả lời đi "
" Mau tăng độ cao, mau lên ! "
" Con mẹ nó ! Trên lầu có bệnh sao ? Giờ phút nào rồi mà còn đùa giỡn "
Thân thể ngày càng chìm xuống cùng với những con rắn bò qua bò lại sát chân, làm cho hắn càng cảm thấy hoảng hốt cùng bất an.
Cơ thể hơi run rẩy, hai mắt như độc xà đột nhiên nhìn về phía tường vây.
Vốn muốn nhấc chân lên nhưng khi thử lại thấy vô cùng nặng nề, càng cố gắng thì lại chìm xuống càng nhanh, cứ như đang đứng giữa một bãi đầm lầy vậy.
Oanh !!!!!!
Rè rè rè...thiết bị liên lạc với trực thăng lập tức mất đi tín hiệu.
" Lại gặp phải tập kích sao ?"
" Có khi là sợ đến không chạy nổi cũng nên "
Nhưng không một ai lựa chọn từ bỏ, sâu kiến còn muốn sống sót, thì cho dù chỉ có thể sống lâu thêm một chút cũng đã đáng giá để bọn họ liều mạng.
" Cẩn thận bị cắn vào tay, lớp bao tay phòng hộ không chống nổi răng nanh của bọn chúng đâu "
...
" Manh Manh lão bà chạy mau, nó đang rơi về hướng ngươi đấy " * Vô cùng hoảng sợ *
Phần bình luận trong phòng trực tiếp cũng đã vỡ tổ.
Đáp lại hắn chính là tiếng kêu xì xào khi mất đi tín hiệu.
Vẫn lít nha lít nhít bò ở dưới mặt đất, dòng máu đen chảy đi khắp nơi càng làm chúng nó trông nhớp nháp kinh tởm.
Nhưng khi mấy bay rơi xuống nàng lại không phản ứng kịp.
Biết đâu chừng sẽ nhận được trợ giúp từ bên ngoài cũng nên.
Trực thăng bị mũi chông đó đâm xuyên một cách dễ dàng.
" A a a đi c·hết..."
Oành oành oành !!!
Hắn mở miệng cầu cứu, âm thanh nghe rất suy yếu.
" Trưởng quan, mau nhìn hình ảnh được truyền đến từ trực thăng " Một nhân viên điều khiển đột nhiên kinh hô.
" Cái gì ?!!"
Oanh oanh!!!
" Rất đang buồn, nhưng mà sẽ không có bất kỳ một kẻ nào có thể sống sót rời đi nơi này !!!"
Tham mưu khó mà tin được " Thiết bị liên lạc này sao có thể mất đi liên lạc ?"
" Ta không xong rồi... "
...
" Đáng ghét "
Nó cứ như một chiếc chông bằng sắt thép dài sáu, bảy mét với những chỗ đứt khúc kỳ lạ.
" Chơi nó "
Xì xào !!
" Không rõ lắm, thử chiếu ánh sáng qua đó xem sao "
Không thể thoát đi thì chống cự nhiều hơn nữa cũng là vô nghĩa.
" Trưởng quan, lại mất tín hiệu rồi "
" Đó là thứ gì ?"
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì một bàn tay đem nàng lôi đi.
" Thật kích thích, mà khoan đã..nó đang rơi về hướng này thì phải ???"
Rì rào !!!
" Đáng c·hết !!!"
" Báo cáo trưởng quan, không phát hiện bất cứ thứ gì cả "
Rì rè rè !!
Binh sĩ hét lên một cách kinh hoàng, cố gắng kéo cần gạt muốn gia tăng độ cao để tránh né.
Rè rè rè !!!
Tên đội viên bị cắn vào tay đã không chống đỡ nổi nữa nên bị chìm xuổng rất nhanh.
" Còn không chạy ?"
Bị đâm xuyên làm cho trực thăng bị phá hỏng, mất đi kiểm soát bắt đầu rơi xuống mặt đất.
" Chẳng lẽ sợ quá mà mất hồn rồi hay sao ?"
Hắn đưa ta bắt lấy một thiết bị liên lạc khác, sau đó nói.
Từ lựu đ·ạ·n mảnh vỡ, đến lựu đ·ạ·n gây choáng, bom khói, pháo sáng,...chỉ cần có thể dùng liền ném hết ra ngoài, mặc kệ nó có tác dụng gì hay không.
" Chắc vậy đi..."
" Trên đó vẫn không thấy gì sao ?"
Từ lúc trực thăng b·ị đ·âm xuyên đến lúc nó rớt xuống nổ tung còn chưa đến mười giây...
Uỳnh !!!
" Manh Manh lão bà mạnh quá vậy, định dùng thân thể đỡ máy bay à ? " * Trêu chọc *
Không biết trời xui quỷ khiến thế nào mà chiếc trực thăng lại rớt về phía đám người dân đang xem náo nhiệt.
Lưu Manh Manh khi thấy trực thăng đột nhiên bị thứ gì đó đâm thủng thì rất ngạc nhiên.
Bọn họ không biết có một thân ảnh đang đứng đó không xa nhìn bọn họ làm ra vô vọng chống cự.
Những người khác cũng học theo x·ả s·úng, máu đen chảy ra rất nhiều nhưng số lượng rắn lại không giảm một chút nào.
Gần trăm con rắn đen bị nổ nát bấy bay lên không trung, nhưng cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc nếu so với số lượng của đàn rắn.
Lão Dương cũng đang liều mạng chống cự, nhưng thứ hắn muốn làm hơn vào lúc này đó là đưa chuyện đang xảy ra ở đây cho bên ngoài biết.
Mũi nhọn sáng loáng của chiếc chông hiện rõ trong ánh mắt của binh sĩ.
" Lại xảy ra chuyện gì nữa rồi "
Là Ngọc Tiểu Vân, nàng cưỡng ép đem Lưu Manh Manh xông qua vòng ngăn cách, sau đó nhanh chóng núp đằng sau một chiếc xe cảnh sát. (đọc tại Qidian-VP.com)
" Đây là muốn làm thật sao ~~~ " (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiếc chông bay với tốc độ vô cùng nhanh tạo ra một tiếng xé gió mãnh liệt.
Lão Dương nhận ra chân của mình càng ngày càng chìm xuống.
Lão Dương thấy có đồng đội gặp nguy hiểm thì thử nghiệm x·ả s·úng về đám rắn dưới chân.
" Không kịp rồi "
Nhìn lại thì thấy một con rắn đen đang treo trên bàn tay hắn, răng nanh đã cắm vào khe ở giữa hai ngón tay.
Trực thăng chỉ còn cách nàng hơn hai mươi mét, một khi nó rơi xuống thì Lưu Manh Manh chắn chắn sẽ bị đập nát bét.
Trực thăng đụng phải mặt đất thì ngay lập tức nổ tung, khói lửa b·ốc c·háy hừng hực.
" Lão Dương, nên làm thế nào bây giờ "
Nhân viên điều khiển bất đắc dĩ chỉ ra điểm mù trong suy nghĩ của hắn.
Bọn họ vừa núp xong thì chiếc trực thăng cũng đã rớt xuống, vậy mà lại rớt ngay vị trí Lưu Manh Manh đứng lúc nãy. (đọc tại Qidian-VP.com)
" Mẹ nó trực thăng đang rơi kìa "
" Nó không phải chống nhiễu sóng sao ?"
Tiếng kêu kinh hoàng từ thiết bị liên lạc vang lên làm tham mưu không rõ chuyện gì đang diễn ra.
Binh sĩ trên trực thăng cũng không kịp nhảy ra, nên đã toàn quân bị diệt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.