Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Vực Sâu Không Đáy
" Viết báo cáo xong còn phải chờ bên trên phản hồi nữa chứ "
Không có hồi kết sao ?
Làm xong hắn liền quay lại bàn làm việc, mở máy tính lên.
...
" Lưu ca ! Ngươi bị sao thế ?"
Bọn họ đã dùng máy bay trinh sát để giám thị từ trên không trung, chỉ cần phía ngục giam có dị động thì bọn hắn sẽ ngay lập tức báo cáo về cho cục cảnh sát.
" Làm một lon bia chứ ?"
" Mấy chuyện này giao hết cho ngươi đấy, ta còn phải vết báo cáo cho phía trên nữa "
" Biết rồi "
Hắn vừa viết báo cáo vừa than ngắn thở dài.
Điện thoại chỉ vừa kêu hai tiếng thì đầu dây bên kia đã có người trả lời.
Đúng rồi đấy, trước mặt hắn là một con mắt khổng lồ, với đồng tử màu đỏ tươi.
" Ài, bọn quái vật đó xuất hiện ở chỗ khác không được sao, đến chỗ của ta làm gì cơ chứ...."
" Lắm chuyện "
Lưu Nha khi biết nguồn gốc của mấy lon bia thì thấy không được vui cho lắm.
Trên đó hiện ra hình ảnh trong phạm vi năm trăm mét xung quanh ngục giam.
" Chuyện gì thế "
" Cục trưởng " Kẻ đó nói bằng một giọng trầm thấp.
Vù vù !!!
Chỉ thấy hình dạng của nó dần dần hiện ra, từ trong màu xanh lại chui ra tí ti màu đỏ...
Uỳnh !
Cảnh sát với vết sẹo trên mắt có tên là Lưu Nha, cũng là người dẫn đầu nhóm cảnh sát này.
Trong căn phòng ở lầu năm có bốn tên binh sĩ đang ở đó.
Ruồi nhặng không biết từ đâu bay đến rất nhiều, chúng tạo ra âm thanh vô cùng ồn ào cứ như ngửi được mùi máu mà tìm đến kiếm ăn.
Phốc !!!
" Thu dọn t·hi t·hể ? Nói bọn chúng tha t·hi t·hể về để làm thức ăn thì đáng tin hơn đấy "
Có lẽ người ở đây nhìn thấy bọn quái vật hay nghe được tiếng s·ú·n·g nên đã bị dọa sợ...
Sau vụ lần này thì độ tin cậy của hắn đối với Lâm Thành Phong giảm xuống rất nhiều.
Thi thể b·ị đ·âm xuyên một cách vô cùng dễ dàng, nhền nhện đưa chân nhấc lên, t·hi t·hể cũng theo đó bị giơ lên không trung.
" Giống như đang thu dọn t·hi t·hể "
" Hai là giúp ta giá·m s·át Lâm Thành Phong "
Lưu Nha nhìn vào đó thì thấy được thân ảnh của mình đang ở trong đó, hắn thấy mình đang rơi vào vực sâu u ám không thấy đáy...
" Bia ở đâu ra vậy, đừng nói với ta là ngươi mang theo khi đang làm nhiệm vụ nhé "
Giọng nói mang theo sự sợ hãi đối với những thứ vượt qua thường thức.
... (đọc tại Qidian-VP.com)
" Vụ việc lần này hắn làm ta quá thất vọng rồi, thế nên có ngươi giá·m s·át thì ta an tâm hơn rấ nhiều..."
Sau đó lại ngã xuống mặt đất, nằm co giật liên tục. Làm cho bọn họ giật nảy mình, vội vàng xông lại xem xem hắn bị sao.
Nó giơ một chiếc chân nhọn hoắc lên cao, sau đó...
Người nói chuyện là một tên cảnh sát trông rất trẻ tuổi, nói xong thì tiện tay lấy ra một lon bia từ chiếc túi dưới mặt đất.
" Ngươi có muốn thư giản một tí hay không ? "
" Người ở đây đều bỏ chạy hết rồi, liền cửa đều không khóa....Cùng lắm thì bỏ lại ít tiền là được "
" Nếu xui xẻo thì có khi đến chiều cũng chưa xong..."
" Tốt lắm, vậy ta cúp trước "
Ngoại trừ t·hi t·hể thì còn có rất nhiều cỗ xe hư hỏng đổ nát, thi thoảng có thể thấy khói đen bay ra từ đó.
Vào lúc này ánh mắt hắn đột nhiên tối sầm.
" Ngươi không muốn thì trả đây "
Vù vù !!!
Bên trong đó ẩn chứa vô số thứ mà nhân loại không thể hiểu được.
Cạch cạch !!!
Trời đã sáng mặt trời treo lên cao, ánh sáng chiếu xuống mặt đất thúc đẩy sinh cơ cho muôn loài.
" Ta biết chứ, thế nên mới gọi cho ngươi đây "
Bọn chúng như đang tìm kiếm thứ gì đó.
" Thư giản thế nào ?" Hắn lạnh lùng nói một cách ngắn gọn.
Phốc ! (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên mặt hắn hiện ra vẻ thỏa mãn...
Trên đống hoang tàn này lại có những còn quái vật trông như nhền nhện đi qua đi lại.
Tống Tranh ngẫm nghĩ một hồi thì quyết định gọi điện thoại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bọn họ vừa bàn luận vừa nhìn màn hình vi tính.
Tông Tranh cúp điện thoại, đứng dậy rời khỏi ghế.
Mẹ nó !!!
Hắn rơi, hắn vẫn đang rơi tự do, cứ như không có hồi kết, cứ như vĩnh viễn không thể đến được đáy vực sâu...
Cách ngục giam hơn năm trăm mét có một căn nhà màu trắng, với năm tầng lầu.
Trong lúc còn đang hoảng loạn thì hắn đột ngột thấy một thứ gì đó có màu xanh lam xuất hiện trước mặt mình.
Chương 21: Vực Sâu Không Đáy
" Ực "
Cạch !
Từng cổ từng cổ t·hi t·hể không trọn vẹn nằm khắp mọi nơi, mùi vị tanh tưởi bay trong không khí.
" Đừng nói nữa, đem chuyện vừa xảy báo về đi "
" Ta cần ngươi làm vài việc, một là xử lí mấy video ở trên mạng xã hội "
"..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối cùng bỏ của chạy lấy người cũng nên.
Vừa muốn di chuyển thì phát hiện ra mình đã mất đi kiểm soát với thân thể, tay chân cùng lúc mất đi tri giác.
Có khi lại bước vào một mảnh đất rất mềm, nhìn xuống thì thấy chỗ đó có màu đỏ tươi, cũng có thể ngửi thấy mùi vị tanh hôi làm người n·ôn m·ửa.
Nhưng ở xung quanh một tòa ngục giam nào đó thì dù ánh nắng có nhiều hơn nữa, thì vẫn sẽ làm cho người khác cảm thấy lạnh lẽo như bị chôn giữa đống băng tuyết.
Ta đang rơi...!!!
Cảnh sát trẻ tuổi nói xong liền giơ tay muốn bắt lấy lon bia.
" Mà thôi không nói cái này "
Liền để hắn giám thị ngục giam thôi mà Tống Tranh cũng thấy không được an tâm.
Cứ đi ba bước là có thể đụng phải một cái chân hay một cánh tay đứt rời, không thì cũng là một mảnh n·ộ·i· ·t·ạ·n·g.
Mấy tên cảnh sát chỉ thấy Lưu Nha đang uống bia thì đột nhiên phun ra.
" Hả "
" Ừm Tiểu Ảnh phải không ? Ta có chuyện cần giao cho ngươi "
" Cục trưởng cứ nói "
" Ta hiểu rõ rồi thưa cục trưởng, ngài cứ an tâm làm việc, mấy chuyện nhỏ này ta giải quyết là được "
" Vâng "
" Đúng vậy, nó đang nổi rầm rầm trên mạng xã hội. Theo ta thấy thì nên xử lý mới được, nếu cứ để nó phát triển tiếp thì chắc chắn sẽ xuất hiện hỗn loạn không đáng có "
Hắn thấy xung quanh bị bao phủ bởi bóng tối, không thể nhìn thấy thứ gì làm hắn rất hoảng loạn.
Đúng là cửa không hề khóa, lúc bọn họ đến thì thấy căn nhà không một bóng người.
Một con nhền nhện sau khi lật một chiếc xe hỏng hóc lên, thì thấy một bộ t·hi t·hể vơi lỗ máu trên đầu đang nằm.
" Chụp lấy "
" Ai mà rảnh vậy ? Ta lấy từ tủ lạnh ở dưới lầu hai đấy "
" Gì đấy, ta đâu có nói là không uống đâu "
Ánh nắng mặt trời ở những nơi khác thì cho người khác cảm giác ấm áp an bình...
" Khoan đã, cục trưởng nói là giá·m s·át Lâm Thành Phong? " Tiểu Ảnh ở đầu dây bên kia còn tưởng mình nghe lầm, nên đã hỏi lại.
" Ngươi chắc cũng đã chú ý đến một số video về ngục giam ở vùng ngoại ô phía nam rồi nhỉ ?"
Đó là một con mắt sao ?
Hai mắt của hắn trợn to, muốn nhìn xem đó là thứ gì.
" Lưu ca đừng có xụ mặt thế chứ, nhiệm vụ này cũng quá nhàm chán "
" Không sai "
Kỳ thật hắn đã sớm thông qua điện thoại thông báo cho phía trên rồi, nhưng nên viết báo cáo thì vẫn phải viết.
Tiếp đó ném sang cho Lưu Nha.
Tống Tranh khẳng định, chắc chắn như đinh đóng cột.
" Sao lại lấy trộm đồ vật của người khác "
" Bọn chúng đang làm gì vậy ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu chậm trễ báo cáo lên trên thì hắn có khi sẽ bị chê trách cũng nên.
Nó xoay một vòng, sau đó cứ như vậy mang theo t·hi t·hể bò về ngục giam.
Dù sao làm xong thủ tục càng sớm càng tốt, hắn hiểu vụ việc lần này sẽ gây ra chấn động vô cùng lớn.
Lưu Nha dễ dàng tránh ra, sau đó đi đến cạnh cửa sổ mở lon bia uống một ngụm.
Một tên cảnh sát có vết sẹo ngay mắt đột nhiên nhắc nhở.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.