Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 28: Hỗn Loạn D·ụ·c Vọng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Hỗn Loạn D·ụ·c Vọng


Hắn vươn vai, lưng dựa thẳng vào ghế, giọng nói bình thản.

Hắn giải thích rất hợp lí nhưng thiếu nữ lại khinh thường, nói một cách tràn đầy ẩn ý.

Nàng còn nhớ cách đây không lâu đã từng gặp qua thiếu niên một lần.

Nàng không có cảm xúc bối rối, chỉ là sự hiếu kỳ không được che giấu mà hiện rõ ra trên mặt.

" Xem ra chỉ có thể làm vậy thôi "

Nàng ta đem đầu mình kẹp vào khe cửa, còn thân thể thì ở bên ngoài.

" Ngươi đúng là không bình thường, một kẻ kì lạ " Thiếu niên cuối cùng đưa ra một lời đánh giá.

" Tận hai nơi cơ mà...thật là phiền "

Tống Thanh nằm trên giường chơi điện thoại mà trán đã nổi gân xanh.

Bàn tay mở rộng ra, tiến thêm một tí thế là bàn tay đã bao trùm vào một bên má thiếu niên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng lẩm bẩm rất nhỏ nhẹ, người thường khó mà nghe được.

Cảm xúc của nàng chập trùng bay bổng vô cùng hỗn loạn, còn về sợ hãi hay phấn khích ?

" Hì hì "

Chương 28: Hỗn Loạn D·ụ·c Vọng

" Ta đi trước đây, ngủ đi "

Hàn Thanh Tuyền hơi thở dồn dập, hai chân run rẩy nhè nhẹ.

Lần đó hắn b·ị t·hương không nhẹ, gãy mất một cách tay.

Nàng đứng ngoài cửa vừa gõ vừa hét lớn.

Hô hô.

"..."

" Ta đúng là không dọn phòng thật, nhưng gia đình chúng ta có hầu nữ mà "

" !!! "

" Xì, chỉ cần ai đó nằm ở đây là căn phòng đã đủ để bốc mùi rồi "

Hàn Thanh Tuyền không khác gì biến thái, nàng lấy tay xoa nhẹ gò má đó. Cảm xúc của nàng dần dần đi mất bình tĩnh, trở nên vô cùng hưng phấn.

" Đúng rồi ! Chính là nó, hỗn loạn cùng d·ụ·c vọng...bọn chúng cũng không tồi "

Hàn Thanh Tuyền trầm mặc vài giây cho đến khi hơi thở trở lại như bình thường, tim dần dần đập chậm lại.

" Còn chưa được tám giờ mà ngủ gì cơ chứ "

"..."

Đem quyển sổ cất kỹ, nàng liền rời khỏi phòng, đi thẳng đến phòng ngủ của lão ca.

" Đừng có quên đấy "

Ngón tay trắng nõn đã chạm vào một bên má thiếu niên.

Cạch ! Cửa phòng được mở ra.

Tim nàng đập vô cùng nhanh, cứ như muốn phá ngực chui ra ngoài.

Thiếu nữ khó chịu hầm hừ kéo cửa ra, nhưng không hề đi vào.

" Ồ "

Từ máy điều hòa, bình ấm lạnh, ti vi, máy vi tính, bàn làm việc, phòng nghỉ ngơi...nên có sẽ có, không nên có cũng có.

"..."

" Lúc trước cũng là một kẻ hung ác, nhưng bây giờ lại đáng sợ hơn bao giờ hết "

" Lão ca, ngủ chưa đấy "

"..."

" Cứ như một trời một vực vậy "

Hàn Thanh Tuyền vẫn luôn như vậy, lá gan cực kỳ lớn. Đối với những thứ vượt ngoài tầm hiểu biết thì cứ muốn thử chạm vào, thử tìm hiểu dù cho biết làm thế rất nguy hiểm.

Mười hai giờ đêm, tại Ngục Giam trọng phạm số sáu.

Tống Thanh thần sắc tối đen, há miệng liền muốn mắng to. (đọc tại Qidian-VP.com)

" Ngươi..."

Nàng cảm thụ được sức mạnh khó mà diễn tả ẩn chứa trong người, lại nhìn về phía thiếu niên mà cảm khái.

"..."

Khuôn mặt hiện lên một tí cảm xúc, hắn nhìn về phía Hàn Thanh Tuyền. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần này hắn không tiếp tục lẩm bẩm trong miệng nữa mà nói thẳng ra ngoài.

Cộc cộc !

Ai mà biết được !

Hai mắt trợn to không một chút thần thái, giống như một cái xác không hồn.

" Sẽ không chỉ vì sờ mặt ta chứ ? "

" Mềm mềm, lạnh lạnh "

" Được rồi nha. Trưa mai ngươi chuẩn bị kỹ càng vào, nhớ làm sao cho đẹp trai một tí rồi hãy đến trường của ta nhé "

Ngoài ra thì ở đây còn có đầy đủ tiện nghi...

Hàn Thanh Tuyền từ bên ngoài chậm rãi đi vào, nàng cố gắng hết sức để không tạo ra một chút tiếng động nào, cứ như trong phòng có hồng thủy mãnh thú. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thiếu nữ biểu cảm trông rất ghét bỏ, còn giả bộ bịt mũi nữa chứ, cứ như có gì đó hôi hám lắm ấy.

Nói xong hắn liền đứng dậy đi thẳng ra ngoài, để lại Hàn Thanh Tuyền với đầu óc mơ hồ đứng ở đó.

Thiếu niên mở miệng nói với giọng điệu không chút cảm xúc.

" Vật phẩm hơi ít, muốn kêu gọi kẻ mạnh thì không dễ dàng tí nào "

Tống Thanh thấy một chiếc đầu đáng yêu ló ra từ khe cửa thì khó hiểu hỏi.

Mềm mềm, lạnh lạnh.

" Ngay giờ ăn trưa là tốt nhất, ta sẽ giới thiệu vài vị khuê mật của ta cho ngươi làm quen"

Dù không hiểu gì cả nhưng khi thấy hắn đã rời khỏi phòng thì Hàn Thanh Tuyền ngay lập tức đuổi theo.

" Bình thường bọn họ đều dọn dẹp rất kỹ càng, ngươi ngửi kiểu quái gì mà lại thấy mùi hôi vậy "

Thiếu niên không có thúc d·ụ·c, ánh mắt hắn phiêu hốt đảo qua đảo lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nơi đây là phòng làm việc của sở trưởng Lý Mộ.

" Trưa mai sao...tốt thôi "

" ?!? "

Nhưng lại nhớ đến mình có việc cần cầu nàng giúp đỡ thế là lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị đứt giữa chừng.

Thiếu nữ rất vui vẻ khi thấy hắn cứng họng, nhếch miệng cười chợt.

Cộc cộc !!!

" Đi thôi, đến chỗ để những tế phẩm đó đi "

Thiếu niên ngồi đó lẩm bẩm rất nhiều thứ mà Hàn Thanh Tuyền nghe không hiểu gì hết.

" Xem ra chỉ có thể..."

" Gì vậy ? Không thể hiểu nổi "

Thấy đụng vào cũng không có chuyện gì xảy ra, thế là lá gan của nàng càng lớn hơn nữa.

...

Thiếu niên không nói một lời, cứ thế nhìn chằm chằm nàng.

Mặt trời đã triệt để biến mắt, màn đêm bao trùm thành thị.

Hàn Thanh Tuyền giống như đã quên đi chuyện mình làm lúc nãy. Nàng nói rất nhẹ nhàng nhanh gọn, câu từ rõ ràng.

Vừa bước vào nàng liền thấy một tên thiếu niên nằm dài ra trên bàn làm việc.

" Hừ hừ, không nói sớm. Làm ta gõ đến đỏ hết cả tay "

Ánh mắt lại chuyển đến khuôn mặt thiếu niên.

Cộc cộc cộc !!!

Thình thịch, thình thịch.

" Ta nên kêu gọi kẻ nào đây, những tín đồ thích hợp để truyền giáo sao..."

" Ta muốn hỏi xem nên xử lí đống t·hi t·hể đó ra sao, nếu cứ để đó thì khi t·hi t·hể phân hủy mùi vị sẽ rất khó chịu "

Bầu trời chỉ còn lại một vầng trăng nho nhỏ treo trên đó, phát ra sáng yếu ớt.

" Thấy thế nào ? "

Cảm xúc chuyển biến từ hưng phấn sang kinh sợ, cơ thể theo bản năng liền đem bàn tay rút về, giấu ở sau lưng.

Ầm !

" Ngươi rốt cuộc là ai ? Lại là dạng gì tồn tại ?"

Khuôn mặt Tống Thanh điên cuồng co giật, trong đầu đã não bổ đem tên muội muội đáng ghét này đánh cho một trận.

"..."

Cảm giác đồng đều, không có gì quá kỳ lạ.

Ực !

" Hơi yếu một tí, nhưng cũng không quan trọng "

Thiếu nữ nói xong lập tức kéo sập cánh cửa, để lại Tống Thanh với khuôn mặt ngơ ngác.

Hàn Thanh Tuyền vẫn chưa tỉnh lại từ trong kinh hãi, thế là buột miệng nói ra ý nghĩ trong đầu.

" Làm trò gì vậy ? Sao không vào luôn đi "

" Tất cả t·hi t·hể đ·ược sắp xếp thành một núi lớn bên trong nhà kho "

Hàn Thanh Tuyền đã cố gắng hết sức giương lỗ tai lên nghe, nhưng hắn lẩm bẩm quá nhỏ nên nàng chỉ nghe được mội vài từ mà thôi.

Thiếu niên nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn về trần nhà.

" Vậy ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao ?"

"..."

" Gõ gì lắm thế, cửa không có khóa đâu mở vào luôn đi "

Hàn Thanh Tuyền chậm rãi bước đến cạnh bàn, ánh mắt nồng đậm hiếu kỳ không nhịn được mà đánh giá tới lui trên người thiếu niên.

" Không không không ~~"

Trong phòng được trang trí tràn đầy khí phái, như mấy chục khẩu s·ú·n·g với đầy đủ kiểu dáng được treo trên tường.

Cộc cộc !

Ngồi vài phút cũng đã tiêu hóa xong lời nói của nàng, Tống Thanh xoa xoa cầm khóe miệng nhếch lên.

Đồng tử trong ánh mắt thiếu niên động đậy một cách đột ngột.

Đồng tử xoay chuyển vài vòng, cuối cùng ngừng lại trên người Hàn Thanh Tuyền.

Nghe đâu là bị tù nhân trong ngục ức h·iếp, tất nhiên là thiếu niên cũng không phải kẻ dễ trêu, kẻ ức h·iếp đó bị đưa đến bệnh viện với chiếc muỗng sắc cắm sâu trong hốc mắt.

" Bọn chúng đã dọn sạch t·hi t·hể trước ngục giam "

Nàng đột nhiên nuốt vào một ngụm nước bọt sau đó giơ bàn tay lên, xem ra bệnh cũ lại tái phát rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Hỗn Loạn D·ụ·c Vọng