Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Trường Trung Học Đại Giang
Dọa c·hết lão tử.
Nàng ta không quan tâm đến trên người hiện tại không mặc áo mà chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Ò ò
Nàng nhìn chằm chằm vào chiếc xe mà rơi vào trầm tư, nhưng đột nhiên cảm giác đau đớn truyền tới từ bả vai.
" Biết rồi ~ năm phút nữa thôi "
Cộc cộc !
" Ừm đi thôi, chạy nhanh hết mức có thể đi, ta sắp trễ mất rồi "
" Này Nhạc Nhạc, mau buông tay ra "
" Tiểu thư "
Không ai biết ở trong đó đang xảy ra chuyện gì mà phát ra vô số tiếng động.
Cộc cộc !!!
" Đúng rồi giờ ta mới nhớ, sao lại đột nhiên nghỉ vậy ?"
" Ui ui ! "
" Tiểu thư, mau dậy đi cẩn thận trễ học đấy "
" Lão ca sướng thật đấy, hôm nay không cần phải đi học luôn cơ " Nàng nói với giọng điệu tràn đầy nham hiểm.
Không biết từ khi nào mà bả vai nàng bị hai cánh tay nhỏ nhắn bắt lấy, bắt lấy thì thôi đi đã vậy còn bóp mạnh nữa làm thiếu nữ thấy vô cùng tê tái.
Một vị thiếu nữ đáng yêu đang nằm trên giường lăn qua lăn lại.bCũng vì vậy mà làm cho chiếc áo ngủ mỏng dính trên người sứt nút trượt xuống, lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết .
Thiếu nữ vùng vẫy muốn thoát khỏi hai bàn tay kia.
Câu hỏi của nàng làm cho Tống Thanh túa ra một đống mồ hôi hột, quả tim điên cuồng nhảy nhót.
" Chuẩn bị xong trong vòng mười phút ? Hì hì thành công phá kỷ lục "
Dù không quay đầu lại nhưng nàng vẫn đoán được kẻ ở sau lưng mình là ai.
Thiếu nữ thông qua kính chiếu hậu cũng đã thấy chiếc xe đó.
" A ? Lão muội à " (đọc tại Qidian-VP.com)
Đi chung với ngưỡng cửa cao đến đáng sợ, thì chính là khả năng giáo d·ụ·c cùng với cơ sở vật chất thiết bị vô cùng cao cấp.
Trong trường này những người cùng nàng thân thiết đến mức có thể tùy ý đùa giỡn chỉ có hai người mà thôi.
" !!! "
Nơi đây có gần năm ngàn người bao gồm cả học sinh cũng lão sư, ngoài ra còn có hơn một ngàn nhân viên trường học.
Lâm Hi cau mày, trong lòng cứ thấy có gì đó không đúng.
Xào xoạt !
" Đã hiểu "
...
Nghĩ đến đây nụ cười ngay tức khắc tan biến, miệng xẹp xuống.
Cảm giác thật ngu ngốc !
Thiếu nữ tâm tình rất tốt xách theo ba lô đi xuống xe.
Trên người là một bộ đồng phục cao trung xinh xắn, tóc cũng được sửa sang thành kiểu đuôi ngựa.
Trong lúc nàng còn đang uống thì mẫu thân nàng Lâm Hi từ trong bước ra.
" Ta biết, mẫu thân để hai người bọn họ đi theo bảo vệ ta chứ gì "
"..."
Thiếu nữ uống nước xong, thấy Tống Thanh đang ngồi ăn sáng rất nhàn nhã thì vô cùng khó chịu.
" Ừm ?"
" E ? Vừa ngủ nữa rồi à "
Oa !
" Ăn gì nữa, ta sắp trễ mất rồi này "
Tống Thanh còn đang ngồi ăn sáng thì thấy nàng bước vào.
" Vậy thì tốt rồi, nếu không còn gì nữa thì ta đi đây " (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước khi bước vào trường thì nàng đã liếc thấy chiếc xe màu đen bám theo lúc nãy, thấy nó đã đậu ở cách trường học không xa.
Lâm Hi nghe theo nhìn về phía đồng hồ thì ngày lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, nàng cũng đã quá quen thuộc rồi.
Lúc đầu nàng định trực tiếp đến trường luôn cơ, chỉ là...
Cơn buồn ngủ dồn dập đánh vào ý chí của nàng, và kết quả cuối cùng là nó đã chiến thắng.
" Ta làm sao biết..."
" Ngươi lo lái xe đi thôi "
Giương hai con mắt ướt đẫm mơ hồ nhìn về phía đồng hồ treo cạnh giường.
" Hơi khát " Nàng đột ngột thấy cổ họng khô nóng, thế là chuyển hướng đi thẳng vào bếp.
Tống Thanh đột nhiên giơ lên màn hình điện thoại.
" Ngươi đừng có nói bậy, đột nhiên lại được thông báo nghỉ thì ta còn có thể làm sao "
Nàng còn chưa kịp đi đã bị Lâm Hi bắt lại, dặn dò vài chuyện.
Thiếu nữ mặc kệ hắn, đi thẳng đến tủ lạnh lấy ra một ly nước lọc.
Trường học rất rộng lớn với hơn mười dãy tầng lầu. Ngoài ra còn có một số nơi như hồ cá, sân bóng, phòng thể thao...cùng với khuôn viên cực kỳ rộng lớn được trồng lượng lớn cây xanh hoa màu lá hẹ.
" Trễ mất rồi "
Tống Thanh đã cố gắng giải thích nhưng vẫn thu hút đến sự chú ý của một người.
" Không ăn sáng sao ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"..."
Ánh mắt nàng lại một lần nữa nhìn về phía đồng hồ, khi nhìn rõ rồi thì đột nhiên lại rất vui mừng, khóe miệng không nhịn được mà nở nụ cười tươi như hoa.
Chương 29: Trường Trung Học Đại Giang
Bảy giờ bốn mươi phút à ?
Thiếu nữ cười tươi như hoa, thần sắc tinh quái nghịch ngợm, giống như đã hiểu được chiêu trò của hắn.
Đáng c·hết oắt con, may mà ta có chuấn bị từ trước. Không thì phen này c·hết chắc rồi.
"..."
Vậy thì khả năng cao nhất là Lâm Nhạc Nhạc, với tính tình hiếu động tràn đầy sức sống.
Ngủ tiếp vậy.
" Tiểu thư đừng lo lắng, đó là xe của A Cường cùng Lưu Hạo "
Tống Thanh điên cuồng nháy mắt ra hiệu, bảo nàng đừng có làm trò quỷ nữa.
" Hay lắm, vẫn còn thừa ra không ít thời gian "
" Tiểu thư, đã đến rồi ạ "
Lái xe thấy ánh mắt của nàng thế là lên tiếng giải thích.
Ực ực !!!
Bên ngoài đã sớm có một chiếc xe đang đợi.
Không vui thì không vui nhưng vẫn phải đi nhanh một tí, trễ học sẽ xảy ra chuyện đấy.
Vinh quang gì đâu nhỉ ?
Bịch bịch bịch !
" Mà mấy giờ rồi nhỉ ?"
Thiếu nữ le lưỡi vô cùng đáng yêu, nhưng cũng không kiếm chuyện nữa, nàng cũng sợ lão ca bị bại lộ làm hỏng mất chuyện tốt.
" Có, có gì đâu mà sướng "
" Bảy giờ năm mươi phút "
" Mà ngài xem cái này trước đã "
Đợi đến lúc nhà vệ sinh được mở ra thì bề ngoài của thiếu nữ đã thay đổi hoàn toàn.
Động cơ được khởi động, âm thanh như một con dã thú đang gầm gừ.
Trường trung học Đại Giang, đây là trường cao trung có danh tiếng lớn nhất thành phố Đại Giang. Cho dù đặt ở toàn bộ khu số sáu cũng có thể xếp vào ba hạng đầu.
Cả hai đều là khuê mật của nàng, Diệp Tuyết Nghi cùng Lâm Nhạc Nhạc.
" Vâng "
Vút !
" Hề hề "
Tống Thanh thở ra một hơi.
Ào ào !
" Ăn sáng luôn không ? "
Nói dứt lời nàng liền chạy như bay ra ngoài.
Diệp Tuyết Nghi có tính cách lãnh đạm, trầm tính thì tất nhiên sẽ không đùa giỡn thế này.
" Đây là tin nhắn mà lão sư nhắn cho ta, ngài nhìn thử xem, không có vấn đề gì cả "
" Mẫu thân, lão ca ta đi đây "
" Mẫu thân...nhoàm ực, mời ngài nhìn thời gian " Tống Thanh trong mồm đang có một đống đồ ăn mà vẫn cố há miệng nhắc nhở. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảm tạ lão sư, sau này ta tuyệt sẽ không chặn đường đánh ngươi nữa.
" Đúng rồi, phụ thân ngươi bảo gần đây không quá an toàn, thế nên ta đã cử ra hai người đi theo bao vệ ngươi "
Bảy giờ ?
Tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều, không còn dáng vẻ ủ rũ mệt mỏi như lúc nãy.
Tâm tình đột nhiên lại tiu nghỉu, nàng xụ mặt bắt lấy chiếc ba lô to bực sau đó nhanh chóng bước xuống lầu.
Nàng lầu bầu trong miệng, đem đầu chui ra khỏi chăn.
" Ta hiểu rồi, nhưng hai người không được đi cùng ta vào trong trường, nếu theo vào thì phô trương quá rồi "
Vừa rời khỏi khu biệt thự không bao lâu đã xuất hiện một chiếc xe màu đen bám theo ở phía sau.
" Hì hì, không ngờ hôm nay ngươi lại đi trễ đến vậy " Một giọng nói mềm nhũn bập bẹ từ sau lưng nàng vang lên.
" Ngươi xuống dưới trước đi "
Ặc, mà khoan đã.
May mà lão sư nể mặt làm giả bằng chứng.
" Lão ca, đừng nháy mắt nữa nha " (đọc tại Qidian-VP.com)
" Ồ ra thế, chuyện thường ngày ấy mà " Tống Thanh không có một tí cảm xúc nào, biểu thị bản thân đã quá quen thuộc với trường hợp này.
Ngủ như heo, không biết kiểm soát mới phải liều mạng như vậy thì mừng rỡ cái gì ?
" Cũng được, trong trường cũng không có nguy hiểm gì "
Còn sớm chán.
Chiếc xe đột ngột gia tốc hóa thành một cơn gió chạy mất tăm.
"..."
Nàng giật bắn người, hất tung chiếc chăn đang bao phủ cơ thể.
Thật muốn ngủ tiếp...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.