Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32: Phân Biệt Đối Xử
" Mồ...ngươi bắt bẻ người ta làm gì " Thiếu nữ trừng mắt hướng về Diệp Tuyết Nghi, gò má phập phồng.
" Ừm ? " Diệp Tuyết Nghi vẹo cổ nhìn về cuối lớp, sau đó lại nhìn về phía bàn học ở trên cung, gần với bục giảng.
" Hai vị bạn học, hãy tự giới thiệu về mình đi thôi"
" ? " Diệp Tuyết Nghi ngồi cạnh đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía nàng.
Nguyên Thành đáp một tiếng, sau đó kéo theo Ngọc Ly Ly đi xuống dưới.
" Lão, lão sư kêu chúng ta vào kìa. Sao ngươi lại ngẩn người ra vậy ?"
" Kinh quá "
Hắn cố gắng tạo ra một hình tượng khó trêu chọc, chỉ hi vọng sau này sẽ giảm bớt được một ít phiền phức. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lão sư thật khó hiểu...
" ? " Tống Khinh Linh.
" Ngươi đi học hay đi chơi đấy, nhìn đi tới đây rồi này "
" Mà học đến đâu rồi nhỉ ? "
Là Triệu Hạo, hắn nói xong liền lập tức ngồi xuống, thậm chí còn không thèm liếc hai người trên bục giảng một mắt.
Nguyên Thành vào lúc này mới lấy lại tỉnh táo, vội vàng giơ tay bắt lấy ba lô dưới chân.
Chung lão sư nghe thế thì nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay.
Nguyên Thành cảm thấy có một bàn tay nhỏ nhắn đang run rẩy, bắt lấy khủy tay của mình.
Phạm Nguyên Thành tất nhiên không phải kẻ ngu, mà ngược lại cực kỳ thông minh, nếu không thì sao lại được đặc cách cơ chứ.
Nguyên Thành thầm nghĩ, bề ngoài thì giữ vũng khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, ánh mắt hung tợn lướt qua xung quanh.
Chung lão sư nói xong, quay đầu qua ra hiệu hai người tự giới thiệu bản thân.
Cạch cạch, cộc cộc...
" Bạn học Nguyên Thành, này này này !!! " Đột nhiên có người kêu lên tên, lây bả vai đem hắn từ trong hồi tưởng kéo ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
" Kế đó bọn họ dự định rời khỏi thành phố thì lại bị t·ai n·ạn giao thông, phải nhập viện hơn mấy tháng... "
Sắc mặt hắn khẽ nhíu.
Phạm Nguyên Thành cùng Ngọc Ly Ly hai người thay phiên nhau giới thiệu, chỉ là người bên dưới giống như không nghe thấy.
"..." Sau khi biết không phải b·ị b·ắt tại trận thì hai người ăn ý liếc mắt nhìn nhau, không tiếp tục nói đề tài lúc nảy nữa.
" Sao lại không thể ? Không ăn được thì đạp đổ...những chuyện như thế này không phải rất bình thường sao ? "
" Chào mấy vị bạn học, ta..." (đọc tại Qidian-VP.com)
" Lâm Nhạc Nhạc im lặng cho ta !!! " Chung lão sư theo sau quát ầm lên, thiếu chút nữa đã đem quyển sách trên tay ném lên mặt kẻ vừa kêu rên.
" Vâng, lão sư "
" Vả lại nàng ta trông nhỏ nhắn đáng yêu như vậy thì không phải rất giống một tiểu muội muội hay sao ?"
" Cha mẹ của con bé đó cũng vì thương con mà kiên quyết bác bỏ mọi lời khuyên nhủ của những người xung quanh "
" Cha mẹ con bé đột ngột mất việc không một lí do, nhà ở đất đai thì bất thình lình bị thu hồi vì quy hoạch..."
" Xem ra cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu chút nào rồi "
Chung lão sư thấy hai người đã đi vào thì bắt đầu giới thiệu.
" Bọn họ mặc kệ tất cả và cho đến khi hết thời hạn nhập học thì chuyện gì đến cũng phải đến..."
Át xì !!!
" Ai mắng ta đấy !"
Những bạn học ngồi cạnh đó bị dọa giật mình, có người trực tiếp kêu lên thành tiếng.
Bởi thế mà khi nghe bác hai kể thì hắn đã đoán được tiền căn hậu quả là do đâu, dù đoán được nhưng lại không chịu tin tưởng.
"..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"..."
" Ồ "
Hai người kéo nhau đi đến cuối lớp thì thấy góc bên trái có một chiếc bàn trống, không có người ngồi.
Người thì lục lọi đồ vật, người thì lén lút chơi điện thoại, kẻ lại thấp giộng xì xào bán tán về những chuyện lí thú... Mặc kệ là làm gì thì đều có một điểm chung là làm lơ đi hai người đứng trên bục giảng.
Lâm Nhạc Nhạc trong lòng âm thầm đắc ý cho Chung lão sư một ngón cái, một đợt thao tác này của nàng đã thành công đem không khí xấu hổ loại bỏ.
Phần lớn người ngồi đó giả mù giả điếc, xem hai người bọn họ không khác gì không khí.
" Quả nhiên là vậy " Tống Khinh Linh nói thầm trong lòng, ánh mắt lướt qua, đánh giá hai người đang đứng phía trên bục giảng.
" Sao, sao có thể... "
Chưa gì mà đã tỏ ra yếu đuối thế này thì thời gian sau này tuyệt đối sẽ không dễ dàng gì.
Vào tiết học thì vào tiết học chứ, nhắc ta làm gì.
" Cả hai đều là tiểu bằng hữu cả không phải sao "
" ? " Diệp Tuyết Nghi.
" Ha ha, xem ra ngươi nói đúng đấy. Nàng ta mặc dù cao hơn nhưng thân hình trông còn nhỏ hơn Nhạc Nhạc một tí ấy chứ "
" Mấy bạn học ở bên ngoài mau đi vào đi " Chung lão sư lại kêu lên một lần nữa.
" Vâng..." Lâm Nhạc Nhạc trề môi, ũ rũ nằm ườn xuống mặt bàn.
Những ánh mắt từ bốn phương tám hướng bay về phía nàng, trong đó còn có không thiếu nam sinh làm cho Lâm Nhạc Nhạc thấy rất ngượng ngùng xấu hổ.
" Đi thôi "
" Lão sư đã trễ lắm rồi, ta nghĩ cũng nên bắt đầu giờ học chứ ? "
" Được rồi, tất cả im lặng đừng như Lâm Nhạc Nhạc đột nhiên hét ầm ĩ "
Lão sư trợ công tốt lắm nha.
" Còn con bé cũng bị trường học khai trừ vì một vài lí do lông gà vỏ tỏi"
" Không sai, chẳng hiểu Nhạc Nhạc ăn gì mà bé đến vậy "
" A "
"..." Lâm Nhạc Nhạc.
Hơ...
Hai người còn tưởng đang nói xấu thì b·ị b·ắt tại trận đây, thiếu chút nữa đã bị dọa lật ghế.
" Ui mẹ ơi "
" Nghe ta kể xong rồi...Vậy giờ ngươi quyết định như thế nào ?" '
" Sau đó sao...con bé đó dù sao cũng nhỏ hơn ngươi hai tuổi, vẫn còn dựa dẫm rất nhiều vào cha mẹ thế nên đã từ chối "
" Hì hì, tiểu muội muội này giống như rất nhút nhát nhỉ "
Lâm Nhạc Nhạc ngồi ở bàn đầu đang vui vẻ cầm bút vẽ nguệch ngoạc thì bất ngờ thấy ngứa mũi, thế là làm ra tiếng động không hề nhỏ.
" Lãnh đạo trường sau một thời gian thảo luận thì xét thấy lớp ta nhân số ít nhất, thế nên đãquyết định để hai người bạn học này gia nhập "
" Còn về sau bọn họ đi nơi nào thì ta cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ biết là kết cục sẽ không có gì tốt đẹp "
" A ? Được " Giờ phút này nàng mới lấy lại tinh thần, không khí trầm trọng vừa nãy làm cho nàng bị mức choáng ngộp không nhẹ.
" A, thế nào ? "
Trong đầu nàng có hai thân ảnh nhỏ nhắn đang trùng điệp lại với nhau. Tiếp đó không nhịn được bật cười một cách xinh đẹp.
" ??? " Lâm Nhạc Nhạc.
Không khí trong phòng học khá là trầm trọng, nhưng Chung lão sư lại giống như không hề cảm nhận được, hắn chỉ ngồi trên ghế sắp xếp dụng cụ học tập. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người nhỏ giọng nói xấu, không xem ai ra gì cả.
Suy tư trong giây lát, hắn vừa định an ủi đối phương thì bất chợt có người ở phía dưới đứng lên.
" Gì mà muội muội, nàng ta cùng tuổi với chúng ta đấy "
" Nếu đã giới thiệu xong thì hai bạn học đi xuống đi, cuối lớp đã có sẵn một bàn trống rồi đấy, vừa vặn hai người một bàn "
" Ừm, lớp trưởng nói đúng đấy "
Tấ nhiên là vẫn sẽ có vài ngoại lệ, nhưng những ngoại lệ đó chỉ lặng lẽ quan sát mà không nói một lời nào.
" Ưm..." Một tiếng rên nhẹ vang lên cạnh hắn.
" Vào thôi "
Chương 32: Phân Biệt Đối Xử
Thiếu nữ Tống Khinh Linh thấy hai người níu kéo nhau đi ngang qua chỗ của mình thì cười ra tiếng.
"..."
Ánh mắt liếc sang thì thấy Ngọc Ly Ly đã đem đầu cúi gập xuống. Hai mắt nhìn về phía bàn chân đang ngoáy mặt sàn.
" Đấy ta đã bảo rồi mà " Thiếu nữ nhếch miệng cười he he.
" Khục, hai vị bạn học này là hai trong số năm học sinh đặc cách của trường chúng ta "
Lâm Nhạc Nhạc thấy trên lưng như có gai đâm thế là quát ầm lên.
" Này này, xem cái này đi. Lại có hình ảnh từ ngục giam bị lộ ra ngoài "
" Làm đối phương thân bại danh liệt cả đời không ngóc đầu lên được thì dù cho có tài hoa hơn người, thông mình tuyệt đỉnh cũng vô dụng"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.