Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Kiếm Khách Đi Lạc Tu Tiên Giới

Unknown

Chương 10: Bạch Viên

Chương 10: Bạch Viên


Trần Chính đứng giữa ngã rẽ. Hắn phải chọn hoặc là liều lĩnh xông vào, hoặc là rút lui an toàn. Suy nghĩ một chút, hắn vẫn quyết định thử xem sao. Hắn bước vào cửa hang với tốc độ chậm hơn lúc nãy rất nhiều.

Sau khi đi một đoạn, ánh mắt đã dần thích ứng với ánh sáng trong hang. Hắn quan sát đánh giá xung quanh. Hang này rộng tầm hơn 2 mét, cao hơn 3 mét, trông khá là to lớn. Không biết cái hang được hình thành tự nhiên hay do con thú nào tạo ra.

Đi vào sâu tầm gần 10 mét, trước mắt xuất hiện một khúc cua, Trần Chính áp sát vào thành hang tiến tới gần. Liếc mắt thật nhanh vào phần hang sau khúc cua, sau đó ngay lập tức rụt đầu lại, cuối cùng hắn cũng biết chủ nhân của cái hang này.

Duyên phận thật kì diệu, chủ nhân của cái hang chính là yêu thú vượn trắng hôm qua. Trần Chính tạm đặt cho nó cái tên là Bạch Viên.

Có vẻ như ngày hôm qua dù c·ướp được trái huyền linh cuối cùng nhưng Bạch Viên cũng không chiếm được tiện nghi trước con hổ yêu kia. Bằng chứng là những v·ết t·hương sâu hoắm trước ngực và sau lưng do con hổ để lại trên người nó. Hơi thở của nó ồ ồ, đứt quãng. Vết thương nặng cộng thêm mất máu khiến khí tức của nó đang ngày càng suy yếu.

Trần Chính chợt nhớ tới một câu đọc trong cuốn du ký của vị Hoàng Long chân nhân kia:” thấy tiện nghi mà không chiếm là vương bát đản”. Tay hắn đặt lên kiếm Hàn Ngưng, khom người tiếp cận con khỉ yêu.

5 mét, 4 mét, 3 mét, 2.5 mét.

Tới khoảng cách này, dù suy yếu vô cùng nhưng bản năng cầu sinh trỗi dậy, Bạch Viên ngẩng đầu gầm lên đe dọa. Nhưng Trần Chính cũng rất quyết đoán. Cơ hội trước mặt, hắn liều lĩnh vận khinh công áp sát, một kiếm đâm thẳng trúng v·ết t·hương trước ngực con vượn không một chút lưu tình.

Xưa nay cuộc đấu tranh giữa con người và yêu thú là cuộc tranh đấu giành không gian sinh tồn không khoan nhượng. Chẳng có một tia thương xót trước v·ết t·hương của con vượn, cây kiếm cắm sâu vào chỗ hiểm, khoét rộng thêm v·ết t·hương vốn có trên người nó.

Ra tay thành công trúng địch nhưng mặt Trần Chính chẳng có chút nào vui mừng, trái lại càng thêm nghiêm trọng. Sau khi ra tay, hắn quyết đoán buông kiếm, vận dụng thân pháp tới cực hạn bỏ chạy ra ngoài hang.

Bạch Viên gầm lên đau đớn. Nó đã nhận ra tên nhân loại sát muối vào v·ết t·hương của nó cũng chính là kẻ hôm qua đã hớt tay trên linh quả trước mũi nó và con hổ yêu. Bạch Viên chống đôi tay muốn đứng dậy đuổi theo.

Nhưng dường như v·ết t·hương chí mạng từ cây kiếm đã rút đi những tia sức lực cuối cùng của nó. Thân xác nó đổ sầm xuống rồi nằm bất động.

Bên ngoài hang, mặc dù đã rút lui an toàn nhưng cơ bắp Trần Chính vẫn căng cứng. Không thấy con Bạch Viên truy đuổi theo nhưng hắn không quay lại hang thăm dò tiếp. Hắn trèo lên một cây cao gần đó kiên nhẫn quan sát, chờ đợi.

5 phút, 10 phút, 20 phút, 30 phút, 1 tiếng đồng hồ trôi qua.

Dường như xác nhận Bạch Viên đ·ã c·hết hoặc cực kỳ suy yếu. Trần Chính dần dần lại tiếp cận cửa hang rồi chầm chậm đi vào trong. Tới gần khúc cua, hắn liếc mắt đánh giá con vượn trước mặt. Không còn nghe thấy hơi thở của nó, hắn thở phào nhẹ nhõm. Rất nhanh hắn tới gần, lật con vượn lên rồi rút ra cây Hàn Băng Kiếm đang cắm trong ngực nó.

Con Bạch Viên này có tấm da rất quý có thể dùng để chế tạo quần áo hoặc các pháp khí phòng thủ. Nhưng rất tiếc những v·ết t·hương đã làm tấm da thủng nhiều chỗ, không còn trọn vẹn dẫn đến giá trị suy giảm rất nhiều. Thêm nữa, Trần Chính không có túi trữ vật trong truyền thuyết đủ để chứa đựng thân xác khổng lồ của con vượn.

Theo vị Hoàng Long chân nhân ghi chép thì tu tiên giới có một vật phẩm rất thần kỳ là túi trữ vật. Túi được chế tạo từ một loại khoáng thạch ẩn chứa quy tắc không gian tên là không gian thạch. Trải qua bàn tay khéo léo của những luyện khí sư lành nghề, nó được chế tạo thành túi trữ vật phục vụ cho tu tiên giả chứa đựng các vật phẩm tuỳ thân quan trọng.

Không gian của túi trữ vật to nhỏ tuỳ theo kích cỡ của đá không gian dùng để luyện chế. Thường loại túi trữ vật nhỏ nhất cũng đạt đến kích thước 2 mét vuông. Ngoài ra, cao cấp hơn túi trữ vật là nhẫn trữ vật.

Nhẫn trữ vật vô cùng hiếm thấy và đắt đỏ. Nguyên nhân chính là để chế tạo nhẫn trữ vật cần các khối đá không gian cỡ lớn, cộng thêm các vật liệu đắt đỏ khác thông qua quá trình rèn luyện cố định, khiến không gian nhẫn trữ vật không chỉ lớn mà còn rất chắc chắn, khó bị phá huỷ. Nhẫn trữ vật ngoài tác dụng chứa đựng vật phẩm, tài nguyên, nó còn như một biểu tượng cho thân phận, thực lực của chủ nhân.

Ngay cả vị Hoàng Long chân nhân kia tu vi trúc cơ trung kỳ nhưng cũng không có cơ hội sở hữu bảo vật này. Tu sĩ luyện khí kì bình thường thường chỉ sử dụng một hoặc nhiều túi trữ vật để chứa đựng. Nếu có tu sĩ cấp thấp may mắn sở hữu nhẫn trữ vật thì cũng chỉ dám giấu giếm sử dụng nếu không chờ đón họ chỉ là những lần g·iết người đoạt bảo.

Nghe nói trong truyền thuyết còn có một bảo vật không gian cấp cao hơn là động thiên pháp bảo. Ngay cả những đại tu sĩ nguyên anh cũng rất hiếm người sở hữu.

Lắng lại những suy nghĩ viển vông, Trần Chính tập trung vào tình cảnh trước mắt mình. Theo trong sách giới thiệu, các loài yêu thú thường thích cất giấu bảo vật trong hang ổ của mình. Nhưng hiện tại, trời đã dần tối, hắn cần giải quyết cái xác Bạch Viên trước mặt tránh để mùi máu hấp dẫn yêu thú khác đến.

Hắn vác xác Bạch Viên vứt dưới một cái khe sâu cách xa cái hàng năm sáu trăm mét. Sau đó hắn còn tốn thêm gần một tiếng đồng hồ dùng nước dọn dẹp v·ết m·áu sót lại trong hang và ngoài cửa hang. Cuối cùng sau khi đã rắc nước bột Long Hương trong hang và quanh cửa hang tẩy đi mùi máu tươi, Trần Chính vận chuyển mấy hòn đá lớn xung quanh bịt kín cửa hang lại rồi mới yên tâm bắt đầu xem xét hang ổ của con vượn.

Không gian trong hang cao ráo, rộng rãi, có chút mùi của con vượn để lại nhưng Trần Chính không tẩy đi. Mùi hương lưu lại của con vượn sẽ dọa dẫm các loài yêu thú khác, giúp hắn tránh được nhiều phiền phức vào buổi tối.

Hắn đảo mắt quanh hang nhưng không tìm thấy vật gì đáng chú ý. Chẳng lẽ yêu thú Bạch Viên không có thói quen cất giữ bảo vật?

Vốn xem là ngày hôm nay toi công bận rộn, Trần Chính chợt phát hiện có gì đó không hợp lý. Trong hang thoang thoảng một mùi hương nức mũi bên cạnh mùi của con vượn và mùi Long Hương.

Cẩn thận đánh giá, Trần Chính phát hiện đó là mùi rượu, mà là rượu cực phẩm. Chỉ cần ngửi mùi hương thoang thoảng đó cũng khiến hắn say mê. Hắn đi theo mùi hương phát ra tìm tới góc hang. Xác nhận mùi rượu toát ra từ đằng sau hòn đá lớn trước mặt, hắn vận linh lực, dùng sức đẩy tảng đá sang một bên.

Lập tức hương rượu thơm nức mũi tràn ngập khắc hang. Trước mắt Trần Chính xuất hiện một cái khe rất nông, trong đó có 2 cái hố nhỏ 1 cao 1 thấp, kết nối nhau bởi một cái rãnh nhỏ. Một hố chứa đầy bã của các loại quả đã được đập nát trộn với nhau, hố còn lại thì chứa những giọt rượu thơm nồng.

Dường như đây là rượu Hầu Nhi Tửu mà trong sách giới thiệu qua. Tu tiên giới thật sự thần kỳ a.

Chương 10: Bạch Viên