Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 9: Đột phá
Trần Chính nhẹ nhàng tụt xuống mặt đất. Hắn khom mình gần như nằm nhoài dưới đất bò chậm từng chút một tiếp cận cây Huyền Linh. Vừa bò, hắn vừa liếc mắt cảnh giác quan sát cuộc chiến, sẵn sàng bỏ chạy nếu chúng dừng lại.
Khoảng cách của hắn càng ngày càng gần với cây linh dược. Khi còn cách cây không đến một mét, hắn dường như có thể ngẩng đầu chạm vào lá của nó. Nhưng hắn vẫn chưa ra tay.
Hai con yêu thú vừa tách nhau ra lại tiếp tục lao vào nhau. Ngay khi chúng v·a c·hạm với nhau, Trần Chính đứng phắt dậy, hai tay cầm vào 2 trái cây gần nhất, giật chúng xuống rồi ngay lập tức vận khinh công phi thân lên cây cao gần nhất bỏ chạy.
Hai con yêu thú đang trong tư thế cắn xé trong khoảnh khắc cũng dừng lại. Chúng dường như giật mình vì một kẻ yếu đuối như những con yêu thú cấp thấp dám giành ăn trước miệng hổ. Ngay lập tức chúng tách nhau ra, dự định đuổi theo. Nhưng chúng chợt phát hiện trên ngọn cây vẫn còn một trái cây sót lại.
Khoảnh khắc chúng phân vân giữa việc đuổi theo kẻ trộm hay trông chừng trái cuối cùng này, Trần Chính đã chạy thêm được một đoạn xa.
Con khỉ dường như đầu óc linh động hơn con hổ. Nhân lúc con hổ yêu thất thần, nó lao về phía trái Huyền Linh cuối cùng trên ngọn cây. Con hổ cũng phát hiện ra lao tới ngăn cản. Tuy nhiên sự nhanh nhẹn của con khỉ và việc ra tay trước đã giúp nó chiến thắng. Nó nhanh chóng vặt trái cây bỏ vào miệng rồi bỏ chạy.
Cái giá của sự chiến thắng đó là con hổ cắn trúng và kéo một tảng da thịt trên lưng của nó. Hổ yêu phân vân nên truy đuổi kẻ nào, cuối cùng dưới sự thúc đẩy của mùi máu tươi và mối thù với kẻ gây nên những vết thương trên người mình, con hổ gầm lên đuổi theo con khỉ đang bỏ chạy.
Trần Chính quay đầu phát hiện hai con yêu thú không đuổi theo mình. Hắn thở phào nhẹ nhõm nhưng bước chân không dừng lại. Hắn đã cược đúng khi chỉ lấy hai trái, để lại một trái tạo ra thời gian chạy trốn cho hắn. Hắn tính toán rằng, dù chỉ còn một trái nhưng hai con yêu thú sẽ không dễ dàng nhường lại cho đối thủ của mình.
Chạy thêm một khoảng cách đủ xa nữa, Trần Chính dừng lại dùng kiếm khoét một cái hốc cây, rắc Long Hương xung quanh rồi chui vào trong.
Thu hoạch tràn đầy, điều hắn cần làm bây giờ không phải là di chuyển tìm kiếm tiếp mà dừng lại chuyển hóa thu hoạch thành tu vi. Hiện tại tu vi luyện khí tầng một ở khu vực này, cơ hội sống của hắn quá thấp. Có quả huyền linh vừa lấy được chắc cũng đủ cho hắn đột phá tầng 2.
Nghĩ là làm, Trần Chính lấy ra một trái huyền linh màu đỏ mọng ném vào miệng. Nhai vài miếng, vị ngọt của nước trái cây chảy xuống cổ họng hắn chuyển hóa thành một nguồn linh khí khổng lồ. Hắn vội vàng tĩnh tâm vận công hấp thu dược lực.
Một lúc sau, Trần Chính cảm thấy tu vi của mình đã chạm tới bình cảnh. Hắn tập trung tâm thần điều khiển linh lực va chạm với bình cảnh. Dưới tác động của linh lực cộng với dược lực mạnh mẽ, bình cảnh tầng một vừa chạm vào đã bị chọc thủng như tờ giấy mỏng.
Trần Chính đột phá luyện khí kì tầng 2 nhưng vẫn chưa dừng lại. Dược lực của trái Huyền Linh thực sự mạnh mẽ như lời giới thiệu. Hắn tiếp tục toàn lực luyện hóa, tu vi luyện khí tầng 2 vừa đột phá đã được cũng cố, sau đó dần dần dâng lên.
Hai tiếng sau, việc luyện hóa mới kết thúc. Nhẹ nhàng cảm nhận tu vi của mình, Trần Chính phát hiện vậy mà hắn đã tích lũy linh lực được một nửa của tầng 2. Theo hắn phán đoán, ăn hết trái huyền linh còn lại, chưa chắc đã không có cơ hội thử đột phá luyện khí tầng 3.
Cảnh giác lắng nghe tiếng động xung quanh, hắn không cảm thấy có gì nguy hiểm. Tiếp tục, hắn lấy trái thứ 2 ném vào miệng. Lần luyện hoá này kéo dài bốn tiếng, Trần Chính biết mình đã chạm tới bình cảnh tầng 3. Hắn cảm nhận linh lực tràn đầy trong người mình. Cảm giác mạnh mẽ khiến hắn cảm thấy say mê.
Suy nghĩ một lát, hắn quyết định đánh cược một lần. Tập trung tâm thần, hắn một bên vận khởi linh lực trong cơ thể, một bên tìm tòi luyện hoá chút dược lực còn sót lại tạo thế. Sau đó, hắn hướng dẫn linh lực trong cơ thể cuồn cuộn lao về phía bình cảnh, va chạm mạnh mẽ với bình cảnh. Nếu thất bại, hắn chỉ hao tổn chút linh lực, ban ngày mất thời gian phục hồi.
Bình cảnh luyện khí tầng 3 nhanh chóng bị xé rách sau lần va chạm đầu tiên. Như tìm được lỗ hổng, linh lực tiếp tục va chạm mở rộng vết rách. Dần dần, khi đan điền mở rộng tới gấp hai lần luyện khí tầng 2, linh lực trong cơ thể Trần Chính mới dần bình ổn xuống.
Lặng lẽ cảm nhận linh lực cuồn cuộn và sự mạnh mẽ toát ra từ trong cơ thể, hắn cảm thấy say mê. Bên cạnh đó hắn cũng cảm thấy nghi hoặc về việc mình dễ dàng đột phá tầng 3. Vốn mang tâm tư đánh cuộc thắng làm vua, thua cũng chẳng sao, hắn không nghĩ tới mình có thể đột phá.
Chẳng lẽ linh căn tư chất của hắn tốt như vậy? Hay là dược lực của trái cây huyền linh mạnh hơn trong sách miêu tả.
Suy nghĩ một lúc, Trần Chính không tìm được đầu mối, hắn nghiêng về nguyên nhân dược lực mạnh mẽ của linh dược nhiều hơn. Dù sao, linh dược hoang dã, càng lâu năm dược lực của nó cũng sẽ càng nhiều hơn.
Về phần linh căn thì hắn không tin tưởng lắm. Thực tế trải qua quá trình hấp thu luyện hoá linh lực bên ngoài vào cơ thể, hắn không cảm thấy tư chất của mình tốt bao nhiêu.
Thu xếp suy nghĩ trong đầu, Trần Chính tập trung hấp thu linh khí bên ngoài và luyện hoá thành linh lực lấp đầy chỗ trống trong đan điền. Lần luyện hoá này tiêu hao của hắn thêm bốn năm tiếng đồng hồ.
Khi hắn mở mắt ra, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Không gian xung quanh, các loài yêu thú có lẽ đã nghỉ ngơi ở một góc nào đó sau một đêm bận rộn. Dù đã giữa trưa nhưng cân nhắc đến thời gian duy trì định hướng của la bàn chỉ còn hơn một ngày rưỡi, hắn vẫn quyết định tiếp tục lên đường. Thu xếp đồ đạc, hắn vận khinh công tiếp tục di chuyển.
Hai tiếng sau, Trần Chính nghi hoặc dừng lại trước cửa vào một hang động. Vết máu trước mặt chính là thứ đã dẫn hắn đến nơi này. Hơn một tiếng trước, hắn gặp nó trên đường di chuyển.
Theo lý thuyết, yêu thú săn mồi thường sẽ ăn sạch con mồi tại nơi săn được chứ rất ít khi kéo con mồi về hang. Nguyên nhân rất đơn giản, kéo con mồi về hang sẽ để lại vết máu, mùi máu tươi rất có thể sẽ gây chú ý, hấp dẫn các loài săn mồi khác tới cạnh tranh và gây nguy hiểm cho chủ nhân.
Theo hắn suy đoán, có thể con yêu thú này khi đi săn đã bị thương nặng. Bất chấp nguy hiểm lộ vị trí tổ, nó phải trở về để chữa thương nên mới có vết máu dọc đường này. Cũng may cho nó, bây giờ đã là giờ nghỉ ngơi của các loài săn mồi nên có lẽ nó vẫn an toàn.
Nhưng vết máu đó cũng đã hấp dẫn Trần Chính đến đây. Mặc dù suy đoán yêu thú đã bị thương, Trần Chính vẫn không một chút chủ quan. Bài học về sự hung tàn của yêu thú đã được hắn học với học phí là vết thương chưa liền da trước ngực, bây giờ đụng vào vẫn còn cảm thấy nhói đau.
Hắn cẩn thận áp sát cái hang từng chút một. Nếu có bất cứ âm thanh của sự nguy hiểm nào từ trong hang vang ra, hắn sẽ ngay lập tức rút lui.
20 mét, 10 mét, 5 mét, 3 mét.
Càng ngày, Trần Chính càng tiếp cận lối vào. Vẫn chưa có âm thanh nào vang ra. Lẽ nào con yêu thú này bị thương nặng đã nghỉ ngơi hoặc c·h·ế·t. Áp sát cửa hang, hắn ngó đầu nhìn vào trong. Nhưng ánh sáng lờ mờ bên trong đã cản trở tầm nhìn của hắn.