Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 20: Trứng của đại bàng kim sí
Trần Chính chậm rãi tiếp cận cửa hang rồi nhìn vào trong. Bên trong khá tối nên hắn không phát hiện được gì. Hắn đành bước vào trong hang. Cái hang không sâu như hắn nghĩ. Chỉ đi một đoạn, hơi thở của hắn hỗn loạn không đều. Không phải vì hắn mệt, mà vì trước mắt hắn xuất hiện một quả trứng to lớn.
Rốt cuộc Trần Chính biết vì sao con đại bàng kim sí lại ra vào nơi yêu thú cấp thấp này. Nó tới nơi này để sinh đẻ. Thông thường, sau khi sinh đẻ, yêu thú sẽ rơi vào thời kỳ suy yếu. Hẳn nó trốn ra đây đẻ trứng là dự định trốn tránh yêu thú cấp cao khác nhân lúc nó suy yếu mà tập kích. Ở khu vực yêu thú cấp thấp này, nó như một vị vương giả, sẽ không có mối đe dọa nào với nó.
Trần Chính đứng trước sự lựa chọn khó khăn. Bây giờ hắn rút lui cũng đã muộn. Mùi của hắn đã lưu lại nơi đây và khi con đại bàng trở về, ngửi thấy mùi của hắn, phát hiện tổ đã bị nhân loại phát hiện, chắc chắn nó sẽ không ngừng đuổi theo t·ruy s·át hắn.
Cũng may, Trần Chính vẫn còn một đường lui đó là dựa vào động thiên pháp bảo che giấu con chim, trốn qua một kiếp. Hắn dự định quay người tận dụng từng phút giây quý báu.
Nhưng một ý tưởng to gan nảy lên trong đầu hắn. Hắn nhìn quả trứng chim trước mặt. Quả trứng này sẽ nở ra chim sí đại bàng đấy. Một con yêu thú huyết mạch cực cao đấy. Hắn tự nhủ rồi trầm tư mình có nên liều lĩnh không?
Suy nghĩ một lát, Trần Chính quyết chí làm. Nếu không có chiếc nhẫn có lẽ hắn sẽ yên lặng rút lui, nhưng hiện giờ hắn có một đầu đường lui là trốn vào động thiên. Dù rất nguy hiểm nhưng nếu thành công cộng với ngự thú quyết của Lý tiền bối để lại, hắn sẽ có cơ hội sở hữu một con yêu thú non mạnh mẽ và có tiềm lực vô cùng lớn.
Không chút do dự, Trần Chính lao đến cạnh quả trứng, vung tay thu quả trứng to lớn này vào trong chiếc nhẫn. Sau đó xoay người phi ra khỏi hang và xuống núi. Hắn vận hết linh lực, điên cuồng thi triển thân pháp. Thân hình hắn loé lên rồi một nháy mắt sau đã xuất hiện cách đó 10 mét. Rồi lại loé lên biến mất tiếp. Rất nhanh hắn đã xuống tới chân núi.
Thân hình hắn lảo đảo xuất hiện nhưng vẫn không dừng lại, tiếp tục bỏ chạy. Bỗng hắn nghe từ xa vọng lại một tiếng “Liiii” đầy phẫn nộ. Hắn càng tăng nhanh tốc độ chạy của mình. Không được bao xa, hắn phát hiện một dòng sông nhỏ, hắn rắc nước long hương lên chiếc nhẫn và người mình rồi nhảy xuống sông, lặn xuống sát đáy bùn. Sau đó thân hình hắn loé lên chui vào trong chiếc nhẫn. Chỉ còn lại một chiếc nhẫn trôi theo dòng nước sau đó chìm xuống dưới lớp bùn dày.
Con đại bàng kim sí bay về tới đỉnh núi, phát hiện quả trứng con nó biến mất, nó kêu lên giận giữ. Theo mùi của tên trộm để lại, nó điên cuồng xuống núi đuổi theo cho tới cạnh dòng sông nhỏ thì mùi hương đó biến mất. Nó hét lên giận dữ rồi bay lên cao, liên tục quạt đôi cánh tạo ra những cơn gió lốc cuốn qua cánh rừng, g·iết c·hết tất cả sinh vật xung quanh. Cây đổ, yêu thú c·hết, cả cánh rừng trở nên hoang tàn, đổ nát.
Trong chiếc nhẫn, Trần Chính không biết vì mình mà cả khu rừng bên ngoài đang hứng chịu cơn giận giữ của đại bàng kim sí. Hắn đang vui mừng quan sát quả trứng trước mặt, hắn cảm thấy hắn trúng số thật sự. Kiểm tra thấy quả trứng có nhịp đập của sự sống, hắn loé lên đi vào trong nhà gỗ lấy ngọc giản ngự thú quyết rồi lại chạy ra. Sau đó hắn cầm ngọc giản lên nghiên cứu. Một giờ sau, sau khi đã nghiên cứu kĩ cách thức nhận chủ yêu thú, hắn bắt đầu lấy ra linh thạch xếp quanh quả trứng rồi thi pháp.
Trần Chính ép ra một giọt tâm huyết vẽ thành một đồ án kỳ lạ. Theo trong sách giới thiệu đây là một loại ngự thú ấn, nó sẽ tạo ra liên kết giữa chủ nhân và yêu thú, giúp cả hai có thể câu thông suy nghĩ với nhau. Ấn này sẽ khắc vào linh hồn yêu thú ngăn chúng phản bội chủ nhân. Theo trong sách khuyến cáo, đối với yêu thú trưởng thành, do chúng đã có ý chí của riêng mình và bản năng hung tàn được rèn luyện sau thời gian dài sống ở hoang dã thì ngự thú ấn hiệu quả rất kém. Rất nhiều loài yêu thú trưởng thành có thể xé rách ấn ký và t·ấn c·ông chủ nhân.
Rất may với Trần Chính, đây chỉ là một con yêu thú con và càng tuyệt hơn là nó chưa ra khỏi trứng. Ngự thú ấn vẽ bằng máu rất dễ dàng thấm qua vỏ trứng và chui vào bên trong. Việc nhận chủ khi yêu thú còn trong trứng sẽ giúp yêu thú khi sinh ra cực kỳ trung thành với chủ nhân, không bao giờ lo việc phản phệ.
Sau khi xong xuôi, Trần Chính chọn mấy viên linh thạch hệ hoả xếp xung quanh quả trứng để tạo môi trường ấm áp cho quả trứng tự ấp.
Hoàn thành mọi việc, hắn không vào trong nhà mà ngồi bên ngoài thu liễm tâm thần bắt đầu vận công hồi phục linh lực và chữa trị cơ thể. Thi thoảng hắn sẽ mở mắt, dừng lại quan sát quả trứng, lúc thì thêm hoả linh thạch, lúc thì rút bớt.
Cứ như vậy cho đến ba tháng sau, vỏ quả trứng bắt đầu có động tĩnh thu hút sự chú ý của Trần Chính. Vết nứt trên vỏ trứng bắt đầu bị mở rộng từng chút một báo hiệu sinh vật nhỏ bên trong sắp chui ra. Mặc dù có động tĩnh nhưng Trần Chính cũng phải chờ gần 3 tiếng mới thấy một cái đầu chim màu trắng dần ló ra ngoài.
“Liii”
Một tiếng hót vang lên như đánh dấu sự có mặt của mình trên cuộc đời. Con kim sí đại bàng dùng cái mỏ màu như đúc từ vàng cắn từng chút một chiếc vỏ đã bao bọc nó suốt thời gian qua rồi nuốt xuống. Lúc trứng vừa nở ra, Trần Chính cảm nhận được tu vi của con đại bàng cỡ yêu thú cấp 2 nhưng theo thời gian cắn nuốt vỏ trứng khí tức của nó dần dâng lên. Cuối cùng khi mảnh vỏ trứng cuối cùng chui vào bụng con đại bàng nhỏ, bất ngờ nó đạt đến yêu thú cấp 3.
Một con kim sí đại bàng cánh vàng, thân màu trắng, mỏ vàng, đôi chân màu đen hiện ra hoàn chỉnh trước mắt Trần Chính.
“Lii”
Đại bàng nhỏ không dừng lại lao vào người Trần Chính khiến hắn lảo đảo suýt ngã. Tuy mới sinh ra nhưng đại bàng nhỏ đã to bằng con bê con. Nhờ ngự thú ấn, đại bàng nhỏ cảm thấy huyết mạch tương liên, cực kỳ thân cận với Trần Chính. Nó cọ cái mỏ vàng lên mặt Trần Chính. Hắn đưa tay vuốt ve đầu con linh thú đầu tiên của mình.
Tu tiên giới thật kì diệu. Trần Chính cảm thán. Nhìn đại bàng nhỏ hắn cực kỳ yêu thích. Nó sẽ là người bạn đồng hành với hắn suốt chặng đường tầm tiên vấn đạo sắp tới của hắn.
“Đặt tên ngươi là Tiểu Kim nhé”.
Trần Chính yêu thương vuốt bộ lông vàng trên đầu đại bàng nhỏ nói với nó.
Không biết do hiểu thông nhân tính hay do huyết mạch tương liên, Tiểu Kim vừa sinh ra nhưng dường như cũng hiểu lời nó nói.
“Lii”. Tiểu Kim kêu lên rồi đung đưa cái đầu như rất hài lòng với cái tên do Trần Chính đặt.
Trần Chính cười vui vẻ. Hắn đi vào góc lấy ra thịt con hổ yêu săn g·iết hôm nọ, cắt nhỏ rồi đút cho Tiểu Kim. Nó vui mừng nuốt từng miếng thịt được đưa tới. Một lúc sau thấy nó dường như đã no, Trần Chính mới ngừng lại.
“Ngươi ra kia luyện hoá đi”.
Trần Chính phất tay đuổi đi Tiểu Kim, dự định trở về tu luyện. Tiểu Kim cũng không tiếp tục quấn lấy hắn mà đi ra một góc rồi nằm xuống.