Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 19: Đại bàng kim sí
Xác định con hổ sẽ không trở ra, Trần Chính mới quan sát rồi chầm chậm áp sát cửa hang. Hắn dự định phục chế cách làm của hổ yêu ở hang Bạch Viên. Hắn chui vào lùm cây ngay bên phải cửa hang, rắc nước Long Hương che đi mùi nhân loại, sau đó co mình thu liễm hơi thở. Tai hắn giương lên lắng nghe mọi động tĩnh trong hang.
Một đường chờ đợi, mai phục cho tới gần chiều tối, tai Trần Chính mới phát hiện âm thanh trong hang động phát ra. Có lẽ con hổ yêu đã thức giấc và chuẩn bị rời hang đi săn.
Hắn bắt đầu tụ chưởng tâm lôi trên tay và chờ đợi. Gần 10 phút sau, thân hình con hổ mới xuất hiện ở cửa hang. Khi nó vừa ló đầu ra, trước mắt nó bỗng nhiên xuất hiện một tu sĩ nhân loại, đang định gầm lên thì một lôi cầu to hơn quả bóng đập về phía đầu nó.
Có lẽ bị bất ngờ, con hổ trúng chiêu và bị lôi đ·iện g·iật cháy trụi lớp lông. Nhưng mọi thứ chưa kết thúc, sau lôi cầu, một cây kiếm đâm vào cái miệng vẫn đang há to của nó rồi xuyên ra đằng sau. Con hổ đen trợn mắt ngã xuống.
Thân hình Trần Chính xuất hiện bên cạnh con hổ, xác định nó đ·ã c·hết, hắn vung tay thu xác con hổ vào nhẫn rồi chui vào trong hang động kiểm tra.
Mấy phút sau, Trần Chính ra khỏi hang với vẻ mặt buồn bực. Trong hang động hoàn toàn trống trơn. Con hổ này không có thói quen tốt như Bạch Viên khiến hắn không có thu hoạch gì.
Thấy trời đã tối, Trần Chính vận chuyển một ít đá bịt kín cửa hang, sau đó trở vào trong nghỉ ngơi tu luyện. Hắn dự định đêm nay sẽ chiếm dụng cái hang này làm nơi trú ẩn. Tay cầm linh thạch, Trần Chính vận công hấp thu linh khí trong đó chìm vào tu luyện.
Cho đến đầu sáng, một tiếng hót của chim đại bàng rót vào tai khiến hắn bừng tỉnh. Thu linh thạch vào nhẫn, hắn chạy tới cửa hang ghé mắt quan sát không gian bên ngoài.
Trong khu rừng, yêu thú cấp thấp b·ạo đ·ộng, vội vã bỏ chạy tứ phía. Có những con bình thường là kẻ thù của nhau, nay trên đường chạy trốn v·a c·hạm vào nhau cũng không quan tâm kẻ kia, chỉ vội vã đứng dậy chạy trốn tiếp. Một luồng linh áp cực mạnh quét qua khiến chúng nằm rạp xuống đất run rẩy.
Trần Chính hút một hơi khí lạnh, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời. Một con đại bàng cánh vàng với sải cánh dài, mỗi bên hơn 10 mét, thân hình khổng lồ đang bay trên bầu trời. Linh áp nó toả ra đè lên vai Trần Chính khiến đầu gối hắn rung rung muốn khuỵu xuống.
“Trời ơi. Một con chim đại bàng tối thiểu là cấp 6, hoặc cấp 7. Nó xuất hiện ở khu vực yêu thú cấp thấp rìa thập vạn đại sơn này làm gì nhỉ?”
Trần Chính vừa chống cự linh áp do con chim đại bàng gây ra vừa suy nghĩ. Hắn nhận ra con chim đó. Theo yêu thú chân giải, nó là loài đại bàng kim sí điểu. Loài chim này có huyết mạch hết sức cao quý trong yêu tộc.
Theo sách ghi lại, đại bàng kim sí điểu có tổ tiên là Đại bằng kim sí điểu hay còn gọi là côn bằng, một trong chín đứa con của con Phượng Hoàng đầu tiên trong trời đất. Chín đứa con của Phượng Hoàng lần lượt là: kim phượng, hoả phượng, thải phượng, lam phượng, tuyết phượng, đại bằng kim sí, khổng tước, cuồng phong, diều sấm. Trong đó, đại bằng kim sí và khổng tước là hai con mạnh nhất trong chín đứa con của Phượng Hoàng.
Trong sách miêu tả sức mạnh to lớn của đại bằng như sau:” Biển Bắc có cá Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim tên là bằng, lưng con chim lớn không biết mấy ngàn dặm, khi con chim Bằng vỗ cánh bay lên cao, hai cánh nó lớn như đám mây che cả bầu trời”. Trong truyền thuyết, đại bằng kim sí có ba mắt, chuyên môn bắt và ăn thịt rồng.
Tất nhiên con đại bàng kim sí trước mắt Trần Chính bây giờ huyết mạch truyền qua không biết bao nhiêu đời đã nhạt đi rất nhiều, từ đại bằng trong truyền thuyết trở thành một con đại bàng như bây giờ. Nhưng dù chỉ còn một tia huyết mạch, cũng khiến con đại bàng kim sí trước mắt trở nên cao quý và nổi bật trong yêu tộc.
Trần Chính dõi theo hướng bay của chim đại bàng kim sí, thấy nó bay tới một ngọn núi cao cách Trần Chính mấy giờ phi hành rồi chui vào đó.
Thu hồi ánh mắt, Trần Chính trở vào hang động tiếp tục tu luyện. Cảnh giới quá cao của con chim, hắn không dám có suy nghĩ không an phận.
Sáng hôm sau, Trần Chính ra khỏi hang tiếp tục quá trình săn g·iết yêu thú và tìm linh dược của mình. Thu hoạch hôm nay của hắn không tệ lắm. Hắn phát hiện chỉ cần đi dọc theo đường bay hôm qua của đại bàng kim sí điểu, hắn sẽ thu hoạch được rất nhiều linh dược vô chủ. Có lẽ lũ yêu thú thủ hộ kh·iếp sợ trước d·â·m uy của con đại bàng nên chưa dám trở về canh giữ.
Ba giờ sau, thấy mình đã tiến tới rất gần ngọn núi cao nơi con đại bàng đáp xuống ngày hôm qua, Trần Chính dừng lại bước chân. Tiến lên nữa, hắn sợ bị con chim phát hiện và đuổi g·iết. Hắn dự định chọn một phương hướng khác.
Vừa quay người, một tiếng chim hót “Liii” vang lên làm Trần Chính rợn tóc gáy. Hắn tưởng con chim phát hiện ra mình. Không chậm trễ, hắn vận dụng thân pháp bôn lôi chạy trốn. Hắn chỉ dám phi hành sát mặt đất, lợi dụng rừng cây che khuất thân mình.
Rừng cây lại trở nên ồn ào. Những ngọn cây trong rừng lay động theo đôi cánh đại bàng vỗ. Con đại bàng kim sí bay v·út qua đầu Trần Chính rồi biến mất. Lúc này hắn đang núp dưới một cái cây, co lại thân mình trốn tránh. Hoá ra không phải con chim bay ra do phát hiện hắn. Thật là may mắn.
Chờ con đại bàng kim sí biến mất trong tầm mắt, Trần Chính mới đi ra. Hắn nghi hoặc nhìn theo hướng con chim biến mất.
Theo lý thuyết, khu vực này ở ngoài rìa là khu vực sinh sống của yêu thú cấp thấp. Yêu thú cấp cao như con đại bàng kim sí thường sẽ sống ở những khu vực sâu trong thập vạn đại sơn vì ở đó mới đủ linh khí nuôi dưỡng chúng. Trừ khi bị đuổi g·iết hoặc có thiên tài địa bảo gì đó hấp dẫn, chúng mới rời bỏ lãnh địa của mình.
Trần Chính nhìn về phía đỉnh núi cao. Với nồng độ linh khí nơi đây, hắn không hiểu sẽ đản sinh ra thiên tài địa bảo nào đánh động được con chim đại bàng sức mạnh ngang tu sĩ kết đan kỳ. Cảm giác cứ như một tu sĩ kết đan hạ mình tranh giành linh dược cấp thấp với một tên tu sĩ luyện khí sơ kỳ.
Trần Chính quyết định lên núi thăm dò xem liệu có còn thứ gì sót lại. Dù là chút thiên tài địa bảo cơm thừa canh cặn đối với yêu thú cấp 7 thì đối với tu vi của hắn cũng cực kỳ quý giá. Trường hợp xấu nếu con chim quay về, hắn sẽ trốn vào động thiên tạm tránh một thời gian.
Cân nhắc kĩ thiệt hơn, Trần Chính bắt đầu lên núi. Hắn điên cuồng vận chuyển thân pháp dự định lên núi thật nhanh, thăm dò sau đó rút lui. Không tiếc tốn hao linh lực, 30 phút sau hắn mới lên tới đỉnh núi.
Trần Chính đưa mắt quan sát đỉnh núi trước mặt. Đỉnh núi một nửa phẳng lì như có ai dùng dao cắt qua. Bốn phía xung quanh là vách đá lởm chởm. Một nửa còn lại thì có một cái hang không biết sâu bao nhiêu đâm vào trong lòng núi.
Nhìn bên ngoài trống trơn không hề phát hiện thứ gì đáng chú ý, Trần Chính đưa ánh mắt nhìn vào trong hang. Nếu có gì đó quý giá trên đây thì hẳn nó ở trong cái hang này.