Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 27: Sát kiếm điển và lôi hỏa thạch
Lý Minh nghe thấy Trần Chính che giấu sư thừa nhưng không có chút nào không vui. Theo lẽ thường, càng là cao nhân tính tình cổ quái, tu vi cao, càng có những điều kiện khắt khe. Trừ khi đạt tới một thành tựu nào đó thì mới được công bố danh phận sang bên ngoài. Mà dù sư phụ vị hiền chất này có là người yếu hơn hắn, thì chỉ với Lôi linh căn, tu vi hậu kỳ chưa đến 18 tuổi cũng đáng cho Lý gia hắn kết một thiện duyên.
Trần Chính nghe lời Lý Minh, nghiền ngẫm ý trong đó trong chốc lát rồi cúi người hành lễ.
“Cung kính không bằng tuân mệnh. Trần Chính bái kiến bá phụ”.
Lý Bằng một bên nghe Trần Chính nói vậy cũng vui vẻ.
“Đã Trần huynh hơn tuổi ta, Lý Bằng ta xin phép được nhận Trần huynh là Trần ca”.
“Không dám. Lý đệ, kết giao được người bạn như Lý đệ lòng ta cũng rất vui mừng”.
Cả hai người bái nhau cười ha hả. Lý Bằng muốn tìm một người bạn bằng vai phải lứa để giao lưu mà gia tộc có thể yên tâm. Trần Chính cũng muốn giao Lý Bằng, vừa gia tăng nhân mạch, vừa thông qua đó tìm hiểu thêm về Trung châu, đứng vững bước chân ở nơi xa lạ này.
Lý Minh nhìn cảnh trước mặt cũng hết sức vui vẻ. Hắn vỗ tay ra hiệu. Sau đó lão quản gia bưng một cái khay ra, trên đó có hai vật phẩm. Hắn nói với Trần Chính.
“Hiền điệt đã có ơn cứu mạng với con ta, nay lại gọi ta một tiếng bá phụ. Ta nghe quản sự Vạn Bảo lâu tiết lộ hiền điệt đang tìm kiếm một bộ kiếm quyết và thiên tài địa bảo lôi hệ, đúng lúc Lý gia có hai thứ này. Nay tặng cho hiền điệt coi như lễ tạ ơn, cũng coi như quà gặp mặt. Tất nhiên, hiền điệt không cần quá lo lắng về Vạn Bảo Lâu. Hoa quản sự có chút giao tình với Lý gia, cũng chỉ dám tiết lộ một chút nhu cầu của hiền điệt chứ không hề tiết lộ giao dịch cụ thể. Quy củ của Vạn Bảo lâu vẫn rất nghiêm, miệng của họ cũng rất kín, hiền điệt cứ yên tâm”.
Trần Chính nghe lời Lý gia chủ nói đầu tiên là giật mình, sau đó hắn lại thản nhiên. Trên đời này, giữa người với người và giữa thế lực với thế lực, lợi ích đan xen chồng chéo. Làm gì có chuyện không lộ tiếng gió. Không phải Hoa quản sự thì sẽ có Kim quản sự, Lý quản sự,… Hắn cũng chẳng ngạc nhiên mà thản nhiên chấp nhận. Tuy nhiên lễ của Lý gia quá lớn. Hắn vội từ chối.
“Bá phụ, hai vật này quá quý trọng, Trần Chính không dám nhận”.
Không chờ hắn nói xong, Lý Minh gia chủ đã khoát tay cắt ngang.
“Trần hiền điệt đừng vội từ chối mà hãy nghe ta giới thiệu về hai vật này. Bộ kiếm quyết này tên là Sát kiếm điển. Là một bộ kiếm quyết Lý gia ta chiếm được. Nó là một bộ kiếm quyết cận thân chiến đấu rất kỳ lạ và thú vị. Dường như bộ kiếm quyết này do một vị sát thủ nào đó tạo ra, thiện về ám sát cận chiến. Đáng tiếc chỉ là tàn thiên không trọn vẹn. Còn vật này là lôi hoả thạch ẩn chứa lôi hoả, rất thích hợp luyện chế pháp khí lôi hệ”
Nghe giới thiệu của Lý gia chủ, hai mắt Trần Minh toả sáng. Hai thứ này quá hợp với hắn. Suy nghĩ một lát, hắn khom người.
“Bá phụ, 2 thứ này quả thật là thứ Trần Chính đang cần. Ân tình này của bá phụ và Lý gia, Trần Chính ghi tạc trong lòng”.
“Tốt, tốt. Với tình cảm của chúng ta, đừng nhắc đến ân tình làm gì cả. Như thế lại lộ ra xa lạ”. Lý gia chủ thấy Trần Chính đã nhận đồ, lòng cũng hết sức cao hứng.
“Bá phụ nói rất đúng”. Trần Chính gật đầu.
Lại nghe Lý gia chủ nói tiếp.
“Thôi. Ta không quấy rầy hai đứa nữa. Bằng nhi, con dẫn Trần hiền điệt ra ngoài vui chơi, thăm thú Quảng Lăng thành đi. Sau vụ ám sát lần trước, Vạn Yêu tông đã ra mặt cảnh cáo Hồ gia, Trương gia và các thế lực trong thành. Hắn không còn kẻ nào dám vuốt râu hùm, chọc giận Vạn Yêu tông lúc này”.
Lý Bằng khom người xưng “phải” sau đó kéo tay Trần Chính.
“Đi. Đệ dẫn Trần huynh đi uống rượu. Hôm nay không say không về”.
Nói rồi kéo Trần Chính đi thẳng ra cửa.
Mặc dù trong lòng có vạn lần tò mò về những lời cuối cùng của Lý gia chủ, Trần Chính vẫn nhịn không hỏi và đi theo Lý Bằng.
Cả hai ra phố sau đó cùng nhau đi tới một tửu lâu lớn tên Tinh Huy tửu lâu. Lý Bằng giới thiệu.
“Trần huynh nhìn, nơi này chính là tửu lâu số một Quảng Lăng thành. Nơi này không chỉ rượu ngon, đồ ăn nhất tuyệt, các cô nương nơi đây cũng đều là giai nhân tuyệt sắc, tinh thông âm luật. Từ khi bị cha cấm đoán, lâu lắm ta không ghé qua nơi này. May mắn hôm nay nhờ phúc của Trần huynh”.
Nói xong, hắn lại kéo Trần Chính vào trong như không kịp chờ đợi.
Vừa bước qua ngưỡng cửa tiến vào trong, đập vào tai Trần Chính là tiếng nhạc du dương, tiếng các vị thực khách ồn ào trong đại sảnh. Một vị nữ quản sự phát hiện là Lý Bằng, nhanh chóng tiến đến tiếp đãi. Trần Chính quan sát thình lình là một vị nữ tu sĩ luyện khí hậu kì tầng 9.
“Ôi. Lý thiếu. Thật là sáng nay nô gia nghe tiếng chim hỉ thước hót. Dự đoán hôm nay sẽ có đại nhân vật giáng lâm tiểu điếm nên đứng chờ từ sáng. Không ngờ là Lý thiếu gia. Thật là làm cho tiểu điếm bồng tất sinh huy”. Quả là lời từ miệng thương nhân toát ra, khiến khách hàng không thoải mái không được.
Lý Bằng có vẻ đã quen, khoát tay nói.
“Dương Hồng tỷ tỷ, đã lâu không gặp, tỷ tỷ càng ngày càng xinh đẹp, tu vi cũng tiến bộ thật nhanh. Thật là đáng mừng. Hôm nay ta tiếp đãi bạn. Nhờ Dương tỷ sắp xếp cho một nhã gian yên tĩnh”.
Dương Hồng nghe lời Lý Bằng mới đưa ánh mắt nhìn sang Trần Chính, phát hiện vị bằng hữu trong miệng Lý Bằng cũng là một thiếu niên thanh tú trẻ tuổi, nghĩ mãi không nhớ ra đây là thiếu gia nhà nào mà khiến vị Lý thiếu gia thần long thấy đầu không thấy đuôi này ra mặt đón tiếp.
“Đương nhiên, Lý thiếu và vị thiếu gia này xin mời theo nô gia lên tầng 3”.
Nói rồi, Dương Hồng dẫn đường cho Lý Bằng và Trần Chính lên nhã gian tầng 3. Sau khi an vị chỗ ngồi, Lý Bằng nói với Dương Hồng.
“Dương tỷ làm cho ta mấy món linh nhục, linh ngư, sau đó cho ta thêm mấy bình Trúc Diệp linh tửu để ta khoản đãi Trần huynh”.
“Được. Hai vị thiếu gia chờ một lát. Nô gia đi chuẩn bị”.
Một lát sau, một bình linh tửu và mấy món ăn được mang lên. Dương Hồng thi lễ đóng cửa sau đó lui ra ngoài nhường lại không gian riêng tư cho khách nhân.
“Nào, Mời Trần huynh nếm thử Trúc Diệp linh tửu này. Rượu này rất nổi tiếng ở Quảng Lăng thành. Nó được ủ trong một loại linh trúc tên là Trúc Diệp Thanh, khi cây trúc đủ số năm tuổi, người ta sẽ khoét một lỗ nhỏ trên đó, sau đó cho rượu vào trong ống trúc. Qua từng năm cây trúc lớn lên, nó sẽ như một chiếc bình, ủ cho rượu trong đó ngày càng thuần hậu và mùi thơm của loại linh trúc này sẽ ngấm vào trong từng giọt rượu. Bình trong tay đệ đây có số 100 ở ngoài nghĩa là rượu trong này đã ủ trong cây linh trúc đó cả trăm năm. Số lượng trúc diệp linh tửu trăm năm ở Tinh Huy tửu lâu cũng rất ít”.
Nói rồi Lý Bằng rót cho mỗi người một chén, ra dấu mời Trần Chính nếm thử.
“Mời Lý đệ”.
Trần Chính bưng chén rượu đưa lên mũi ngửi, quả nhiên ngửi thấy một mùi thơm thanh nhẹ của linh trúc từ chén rượu bay lên. Mắt hắn sáng lên, nhấp thử một ngụm nhỏ. Rượu vào miệng có vị ngọt nhẹ thanh nhã của linh trúc, xuống cổ họng thì thuần hậu và nồng dần, cuối cùng tới khi xuống đến bụng thì hóa thành nhiệt lượng khiến bụng hắn cảm giác nóng lên sau đó hóa thành linh khí hòa vào tứ chi bách hài trong cơ thể.
Buông chén rượu xuống, Trần Chính tấm tắc khen.
“Quả nhiên là hảo tửu. Trong số các loại rượu Trần Chính ta đã uống, nó có xếp vị trí thứ 2”.
“Không biết vị trí thứ nhất trong lòng Trần huynh là loại linh tửu nào?”
Lời của Trần Chính khiến Lý Bằng nổi lên hứng thú. Từ nhỏ hắn cũng chưa hề rời đi Quảng Lăng thành quá xa. Trúc Diệp linh tửu đã thuộc loại rượu hàng đầu hắn từng uống.
“Hầu nhi tửu. Do một con Bạch Viên ủ ra. Nhờ cơ duyên, ta chiếm được bát nhỏ trong thập vạn đại sơn. Không chỉ mĩ vị cực phẩm, bát rượu đó còn giúp ta tăng một tầng tu vi. Tiếc thay chỉ có một bát nhỏ, không đủ để tận hứng”. Trần Chính nhớ tới hương vị của Hầu Nhi tửu, lòng tiếc nuối không thôi.
“Trần huynh cơ duyên thật thâm hậu. Vậy mà có cơ hội thử hương vị Hầu nhi tửu trong truyền thuyết. Lý Bằng ta cũng có nghe rất nhiều về loại rượu đó, nhưng chưa từng được thử hương vị. Nghe nói nó chuyên dành để cung cấp cho các tu sĩ cấp cao. Mỗi lần xuất hiện, sẽ bị tranh đoạt sạch”.
“Ta có chiếm được một ít bã linh quả ủ loại rượu đó trong hang Bạch Viên. Ta dự định sau này sẽ nhờ dược sư phân tích thành phần, sau đó thử ủ. Nếu ra rượu ngon nhất định mời Lý đệ thưởng thức đầu tiên”. Trần Chính an ủi Lý Bằng.
Nghe vậy, Lý Bằng cũng hào hứng nói: “Một lời đã định. Nào mời Trần huynh, ta cạn chén”.
Rượu qua ba lượt, Trần Chính dừng lại, bắt đầu hỏi thăm Lý Bằng thông tin về Trung châu tu tiên giới.