Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 2: Gia tộc tu tiên họ Hàn
Giai đoạn trúc cơ theo vị Hoàng Long này nói, đây mới thực sự là tu tiên giả.
Tu sĩ trúc cơ đã tạo nên căn cơ tu hành bao gồm linh khí hóa lỏng được gọi là pháp lực, cấu trúc lại thân thể mạnh mẽ hơn và sinh ra thần thức chủ yếu để phù hợp với việc tích trữ và điều khiển pháp lực. Bởi vậy tu sĩ trúc cơ xong sẽ có sự nhảy vọt về tuổi thọ lên tới 200 năm khác hẳn với những tu sĩ luyện khí, dù tài hoa ngút trời, không trúc cơ thì trăm năm sau cũng hóa thành nắm đất vàng.
Kim đan cảnh giới thì vị chân nhân này chỉ giới thiệu sơ bộ: Kim đan kỳ tu sĩ thọ nguyên 500 tuổi. Nguyên Anh không ra, Kim đan tu sĩ chính là chiến lực trần nhà của các tông môn.
Cuối cùng vị chân nhân này tổng kết bằng một câu khiến Trần chính ngây ngẩn “Một hạt Kim đan nuốt vào bụng, mới biết mệnh ta do ta không do trời”.
Về phần cảnh giới Nguyên Anh thì không thấy tác giả giới thiệu, không biết do tác giả không tiếp xúc đến hay kiêng kị những kẻ cảnh giới thấp mơ mộng viễn tưởng.
Về linh căn, sách cũng giới thiệu được chia ra thành ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ và biến dị linh căn chia ra phong, lôi, băng.
Tư chất linh căn thì căn cứ theo tổ hợp linh căn chia ra làm tạp linh căn bao gồm ngũ hành đầy đủ, tứ linh căn ngũ hành thiếu một hành, tam linh căn hay chân linh căn, song linh căn, biến dị linh căn và đơn linh căn hay còn gọi là thiên linh căn.
Thường thấy nhất trong tu tiên giới là tạp linh căn và tứ linh căn, hai loại linh căn này do cần hấp thu thiên địa linh khí nhiều gấp 4 5 lần một loại linh căn, nên dù có ưu thế tu tập được nhiều loại công pháp, pháp thuật các hệ, các tông môn tu tiên vẫn ghét bỏ và có biệt danh là phế linh căn.
Chân linh căn thì đã là tư chất tru·ng t·hượng rất được tu tiên tông môn chào đón bởi tốc độ tu luyện tốt, khả năng tu công pháp, pháp thuật đa dạng, là tầng lớp trung kiên của các tông môn.
Song linh căn đã thuộc dạng phượng mao lân giác trong giới tu tiên, nếu xuất hiện thường sẽ gây nên tranh đoạt của các tông môn để chiêu mộ. Nguyên nhân rất đơn giản là song linh căn chỉ cần đủ linh khí rất dễ dàng trúc cơ.
Về phần biến dị linh căn thực chất cũng là song linh căn nhưng khi sinh ra do các yếu tố tác động dẫn đến sự kết hợp biến dị thành một linh căn hoàn toàn mới. Thường thấy nhất là Thủy Mộc biến dị thành Phong linh căn, Kim Thủy biến dị Lôi linh căn, Thủy Thổ biến dị Băng linh căn.
Ngoài ra còn một số linh căn biến dị rất hiếm gặp như Ám linh căn, Âm linh căn, …Biến dị linh căn đã là tư chất thượng thượng giai trong giới tu tiên, ngoài tu hành nhanh, tốn ít tài nguyên còn nổi bật bởi những pháp thuật đặc hữu, mạnh mẽ.
Đơn linh căn hay thiên linh căn thì được xưng là thiên chi kiêu tử. Mỗi lần xuất hiện sẽ gây nên sự tranh đoạt, thậm chí c·hiến t·ranh giữa các tông môn.
Nguyên nhân rất đơn giản, thiên linh căn tu hành tới kim đan không có bình cảnh. Một tông môn chỉ cần cung cấp
đủ tài nguyên cho tu sĩ thiên linh căn, nếu không nửa đường ngã xuống thì chắc chắn tông môn sẽ có một vị Kim đan chân nhân tọa
trấn. Bởi vậy mỗi vị thiên linh căn xuất hiện, hoặc là b·ị t·ông môn giấu kín, hoặc là bái nhập các đại tông môn đủ sức bảo vệ lúc nhỏ yếu, hoặc là b·ị t·ông môn đối địch á·m s·át.
Ngoài giới thiệu về cảnh giới, tư chất linh căn, Hoàng Long du ký còn giới thiệu về những điều thú vị riêng biệt của lối sống ở các thành trì tu tiên, các thiên kiêu nổi danh mà vị chân nhân này từng có dịp chiêm ngưỡng phong thái từ xa. Tất nhiên, sách du ký kể
không ít những trường hợp tu tiên giả tranh đấu mà vị chân nhân này có dịp được chiêm ngưỡng như thiên kiêu đối chiến, gia tộc đối
chiến, tông môn đối chiến.
Đặc biệt có một trường hợp vị chân nhân này chứng kiến một tán tu s·át h·ại một vị tu sĩ thuộc gia tộc, bị bí thuật huyết mạch của gia tộc này để lại ấn ký truy tung, gia tộc kia phái lão tổ trúc cơ t·ruy s·át 3 tháng rồi tru diệt.
Đọc đến đây Trần Chính cảm thấy lạnh cả người. Hắn không ngờ tu tiên giả có những bí thuật kì lạ đến như vậy. Đặt trong trường
hợp của mình, không biết tên tu sĩ bị g·iết có gia tộc không, và gia tộc hắn có những bí thuật truy tung h·ung t·hủ như trong sách nói
không?
Mặc dù hoảng hốt nhưng Trần Chính vẫn kiên nhẫn xem tiếp. Bởi hắn nhận ra ý định trở về quê nhà ẩn cư có thể mang đến tai họa ngập trời cho gia tộc mình.
Phần cuối cuốn sách là một số bản đồ phong thổ một vài khu vực trong đó có 2 vùng khoanh đỏ có ghi chú. Sau khi xem kĩ 2 phần ghi chú Trần Chính mới hiểu rõ nguồn gốc của tên tu sĩ mà mình vừa g·iết.
Hắn xuất thân từ một gia tộc họ Hàn ở vùng Đông Nam, theo bản đồ là giáp phía Bắc của nước Nam Việt. Gia tộc họ Hàn cũng có một lão tổ trúc cơ kỳ, nhưng thọ nguyên sắp tận. Một khi lão tổ trúc cơ c·hết đi, gia tộc họ Hàn đức không xứng vị, cầm nhiều tài nguyên trong tay sẽ trở thành miếng bánh thơm ngon cho những gia tộc đối địch và kiếp tu.
Bởi vậy lão tổ gia tộc này đã quyết định di chuyển những tu sĩ trẻ tuổi trong tộc cùng với một phần tài nguyên vượt đại dương tìm một hòn đảo lớn tên là Di Châu để tránh họa diệt tộc. Một khi có tu sĩ đột phá Trúc cơ, cả gia tộc sẽ có sự bảo hộ để trở về đòi lại những gì đã mất.
Tính toán rất hay nhưng tiếc rằng ông trời không chiều ý người, trên đường di chuyển, pháp khí phi hành gặp yêu cầm t·ấn c·ông ở trên biển nên họ tách nhau ra để trốn.
Theo ghi chú trong sách của tên thanh niên đ·ã c·hết thì chỉ có hắn và 6 người nữa dạt vào bờ biển nước Nam Việt, trong đó tu vi cao nhất là một vị luyện khí hậu kì. Sống sót sau t·ai n·ạn, chưa kịp vui mừng thì họ phát hiện vùng đất phía Nam này linh khí cực kì cằn cỗi, không đủ cho cả tu sĩ luyện khí tu luyện. Họ phải nhờ vào tài nguyên mang theo để duy trì cảnh giới và đặt ánh mắt vào vương quốc phàm nhân nhằm tìm kiếm nguồn tài nguyên tu luyện.
Tên thanh niên họ Hàn bị Trần Chính g·iết là kẻ được cử đến kinh đô Nam Việt. Quen thói cao cao tại thượng, khinh thường phàm nhân cộng thêm việc không còn trưởng bối và những tu sĩ cấp cao ước thúc, hắn tiêu dao làm loạn ở kinh đô nhưng không ai dám quản. Cho đến khi gặp Trần Chính.
Khép sách lại, Trần Chính ngồi trầm ngâm m·ưu đ·ồ đường chạy trốn. Hiện với võ công của hắn thì không thể địch lại được tu tiên giả.
Phía Nam gia tộc của hắn đang cư trú không thể trở về tránh họa oan đến người nhà. Phía Đông thì là đại dương, theo miêu tả của tên kia thì còn nguy hiểm hơn đất liền. Phía Tây thì là nơi những tu sĩ họ Hàn đang cư trú tạm thời, đi hướng đó như ba ba vào rọ. Vậy chỉ còn hướng Bắc.
Những ngày gần đây du lịch kết bạn ở kinh đô hắn có nghe kể tận cùng phía Bắc nước Nam Việt là những dãy núi chập chùng liên miên bất tận. Cư dân quanh đó gọi là Thập vạn đại sơn, rất hoang vu, đầy rẫy mãnh thú độc trùng. Mặc dù nguy hiểm nhưng có vẻ nơi đó là nơi ẩn thân tốt nhất hiện giờ.
Nghĩ thế, Trần Chính bổ sung đầy đủ lương thực nước uống, ngựa không dừng vó một đường hướng Bắc mà đi. Dọc đường hắn dừng lại ở một tiêu cục nhờ gửi một bức thư về gia tộc, giải thích rõ mọi chuyện và đề nghị gia tộc di tản trốn tránh tai họa. Sau này khi mọi chuyện an ổn hắn sẽ trở về.
Nhưng hắn đâu nhờ, một chuyến này đi là cả trăm năm, là một đời cách thế với phụ mẫu.
Sau năm ngày, khi tới được biên giới thập vạn đại sơn, ở một trấn nhỏ hắn thấy được thông báo truy nã mình. Không dám dừng lại, hắn bỏ ngựa vào rừng, bước vào dãy núi trong truyền thuyết này.
Trước khi đi, hắn quay đầu nhìn về trời Nam, dập đầu lạy về hướng gia tộc như lời từ biệt người thân và quê hương.