Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 32: Chiến đấu nổ ra

Chương 32: Chiến đấu nổ ra


Bên trong thành Quảng Lăng, ba vị tu sĩ kết đan kỳ của ba gia tộc đang tập trung trên một tòa lâu cao bỗng dưng mở mắt, bay lên cao và đề phòng nhìn về phía thập vạn đại sơn.

Một tiếng gầm rống không biết của loài yêu thú nào từ trong rừng phát ra. Như nghe được chỉ lệnh, từng đàn yêu thú bắt đầu lao hết tốc lực về phía tường thành.

Lớp đầu tiên chỉ là những con yêu thú cấp một pháo hôi. Dưới sự thúc đẩy bởi uy áp của yêu thú cấp cao, chúng như thiêu thân lao về phía tường thành và màn sáng của trận pháp bảo vệ.

Từ trên tường thành, từng mũi tên không biết chế tạo từ xương của loại yêu thú nào được bắn ra từ những pháp khí là cây nỏ lớn dựng trên tường thành. Mỗi lần phát động, cây nỏ bắn ra 50 mũi lên lao ào ào về đàn yêu thú đang tiến đến, lạnh lùng hạ sát từng con yêu thú cấp thấp.

Nhưng chừng đó chưa đủ để đàn yêu thú dừng lại. Mùi máu tươi chảy ra từ những con yêu thú đã c·h·ế·t xung quanh khiến chúng càng trở nên hung tàn.

Sau mỗi đợt nỏ, theo chỉ lệnh, các tu sĩ trên tường thành phóng ra các pháp thuật tầm xa đủ loại về phía lũ yêu thú. Có hỏa cầu, có thủy tiễn, có băng tiễn, có kim tiễn. Những tu sĩ hệ mộc và hệ thổ không sở trường tấn công thì dùng pháp thuật dựng nên những bức tường hệ thổ hoặc những bụi cây hệ mộc ngăn chặn bước tiến của yêu thú.

Chờ các tu sĩ tấn công xong, những pháp khí dạng pháo có tên là hỏa linh pháo được đẩy ra. Trên những cây hỏa linh pháo này có khắc pháp thuật hỏa hệ hỏa cầu thuật. Dù chỉ là pháp thuật sơ cấp nhưng với nguồn năng lượng của linh thạch trung phẩm và thời gian tụ lực, chúng có thể bắn ra những hỏa cầu đường kính lớn cả chục mét.

Những hỏa linh pháo này trải qua thời gian tụ lực do tu sĩ tạo ra bắt đầu bắn ra những hỏa cầu khổng lồ về đám yêu thú. Ngay lập tức khi hỏa cầu phát nổ, những con yêu thú trong phạm vi bị đốt cháy thành tro bụi.

Bước tiến của yêu thú có vẻ chậm lại nhưng sau đó, ở hậu phương, một tiếng gầm lớn lại vang lên ra lệnh chúng tiến lên. Ngoài ra, những loài phi cầm phía sau cũng ào ào xuất phát lao về phía màn sáng trận pháp bảo vệ thành.

Lúc này, các tu sĩ trúc cơ bắt đầu chỉ huy từng đội tu sĩ lao ra ngoài trận pháp giao chiến với yêu thú, ngăn chặn chúng va chạm với trận pháp.

Góc tường thành đông nam, Lý Ngọc cũng ra lệnh cho đội số 1 3 5 7 lao ra trận pháp chiến đấu. Tiếp đó hắn nhìn về phía đội số 9 của Trần Chính ra lệnh.

“Đội số 9, hai người một cặp, một hậu kỳ đi với một trung kỳ, đứng trên tường thành đằng sau các đội. Nếu thấy tu sĩ nào gặp nguy hiểm thì lao xuống tiếp ứng họ trở lên trường thành”.

“Tuân lệnh, Lý tiền bối”. Các tu sĩ đội số 9 chắp tay vâng mệnh sau đó tản ra.

Đi cùng với Trần Chính là Trịnh Mộng Đình, tu vi luyện khí tầng 6 đỉnh. Do tu vi của Trần Chính chỉ là tầng 8 nên hắn được phân cho bắt cặp với Trịnh đạo hữu. Các tu sĩ hậu kỳ còn lại tu vi cao hơn thì sẽ đi cùng các tu sĩ trung kỳ yếu hơn một chút.

Trần Chính và Trịnh Mộng Đình hai người đi lại vị trí đội số 7 vừa xuất phát, chăm chú nhìn về phía tu sĩ đội số 7 đang chiến đấu bên dưới. Tay Trần Chính lúc này đã vận sẵn chưởng tâm lôi và đang tích s·ú·c lôi cầu. Về phía Trịnh Mộng Đình, cô ta cũng rút pháp khí của mình là một cây roi ra cầm trên tay. Trần Chính lần đầu tiên thấy pháp khí dạng roi khá là lạ mắt nhưng chỉ nhìn qua rồi không chú ý thêm. Sau đó hắn nói với Trịnh Mộng Đình.

“Lát nữa ta sẽ phụ trách xông ra cứu người, Trịnh đạo hữu phụ trách yểm trợ, đánh lùi các yêu thú xung quanh nhé”.

“Được. Trần đạo hữu cứ yên tâm. Thiếp thân sẽ cố hết sức”.

Giao lưu sơ bộ phương thức chiến đấu xong, cả hai nghiêm túc nhìn về phía cuộc chiến.

Không đầy một lát, các yêu thú cấp một sót lại sau mấy lần tấn công của nỏ, pháo dễ dàng bị các tu sĩ diệt gần hết. Yêu thú cấp 2 đã xuất hiện xen lẫn giữa các yêu thú cấp một. Trận hình của các tu sĩ chia ra làm tu sĩ hậu kỳ diệt các loại phi cầm, tu sĩ trung và sơ kỳ tấn công các yêu thú dưới mặt đất.

Dần dần, các tu sĩ sơ kỳ bắt đầu rơi vào tình trạng cạn linh lực. Đội số 9 của Trần Chính thi thoảng sẽ lao ra trận pháp, đánh g·i·ế·t yêu thú trước mặt sau đó lôi tu sĩ hết linh lực trở về tường thành khôi phục.

Một lát sau, đội số 1 3 5 7 được lệnh rút về, đội số 2 4 6 8 được lệnh tiến lên tấn công. Mặc dù linh lực tràn đầy nhưng đội ra sau cũng phải đối mặt với những yêu thú mạnh hơn đội xuất chiến đầu tiên. Chiến cuộc rất căng thẳng. Trần Chính dựa vào bôn lôi thân pháp và tụ sẵn chưởng tâm lôi, mỗi khi phát hiện có tu sĩ sơ hở gặp nguy hiểm, hắn sẽ thi triển thân pháp lao tới, ném ra chưởng tâm lôi làm tê liệt yêu thú, cuối cùng là sát kiếm điển dùng để kết liễu yêu thú.

Liên tục sử dụng trong chiến đấu, dần dần sát kiếm điển trong tay hắn càng thuần thục hơn. Tốc độ xuất kiếm nhanh hơn, kiếm ra là đâm vào vị trí yếu hại, cướp đi tính mạng yêu thú. Tuy nhiên hắn cũng không ham chiến. Mỗi lần cứu giúp thành công, hắn lại lui về, cầm linh thạch hấp thu phục hồi linh lực. Những lúc đó sẽ do Trịnh đạo hữu xuất thành yểm hộ tu sĩ khác. Roi pháp của vị Trịnh đạo hữu này uy lực không mạnh nhưng đổi lại rất linh hoạt. Mỗi lần ra roi, yêu thú sẽ bị cuốn và trói buộc không thể cử động khiến Trần Chính và các tu sĩ khác rất vui mừng.

Một tay kiếm, một tay lôi pháp của Trần Chính khiến khu vực chiến đấu đội số 7 và số 8 giảm rất nhiều thiệt hại. Mới có 3 tu sĩ sơ kỳ bị thương chứ chưa có ai mất mạng. Các tu sĩ hai đội 7 8 ánh mắt nhìn về phía Trần Chính mang rất nhiều cảm kích. Ngay cả tu sĩ trúc cơ Lý Ngọc thi thoảng cũng quăng ánh mắt nhìn về phía này.

Chiến đấu diễn ra rất đẫm máu. Dọc theo tường thành la liệt xác của yêu thú các loại. Thi thoảng cũng có xác của tu sĩ ngã xuống. Nhưng thường rất nhanh, những cái xác đó nếu không bị tu sĩ khác kịp thời thu vào túi trữ vật thì sẽ bị yêu thú tranh nhau cắn xé rồi nuốt mất. Sinh mạng của họ sẽ như những giọt nước mưa rơi xuống, chưa kịp chạm đất đã bốc hơi như chưa từng tồn tại trên thế gian.

Chiến đấu đến thời khắc này, dưới chân thành, máu của tu sĩ và yêu thú chảy xuống như nhuộm đỏ mặt đất. Đến lúc này, cả hai bên đều đã g·i·ế·t đỏ mắt.

Trời dần về chiều, Trần Chính lúc này cũng cảm giác ăn không tiêu. Càng về chiều, số lần hắn xuất thành càng nhiều và nhanh hơn. Đôi lúc chẳng kịp hấp thu linh thạch hồi phục linh lực, hắn đành phải dùng đan dược bổ sung linh lực. Từ tiểu hồi linh đan cho đến trung hồi linh đan hắn cũng đã sử dụng một viên mới đủ linh lực chiến đấu.

Khu vực Trần Chính và Trinh Mộng Đình phụ trách yểm hộ, đội số 7, 8 đã c·h·ế·t mất 4 vị tu sĩ sơ kỳ, 1 tu sĩ trung kỳ. Mỗi lần hắn đều phát hiện và lao ra ứng cứu nhưng yêu thú hắn phải đối mặt giờ cũng mạnh hơn lúc sáng nhiều. Không chỉ yêu thú cấp 1, 2 mà có cả yêu thú cấp 3 xen lẫn trong đó, lợi dụng hỏa mù tập kích tu sĩ. Bây giờ Trần Chính không thể dùng một kiếm mà kết liễu được kẻ địch. Thường hắn chỉ tập trung ném chưởng tâm lôi cứu người sau đó rút lui là chính. Có hai lần hắn cứu người xong không kịp rút đi, bị yêu thú cấp 3 cuốn lấy. Phải rất vất vả hắn mới g·i·ế·t được nó rồi rút lui.

Tới giờ phút này, Trịnh đạo hữu cũng dần đuối sức. Một tay roi pháp dù linh hoạt nhưng đã không đủ sức mạnh gây khó dễ cho yêu thú cấp 3. Thường trong khoảnh khắc, chúng sẽ phá vỡ trói buộc và lao ra, khiến cho vị Trịnh đạo hữu này cũng bất lực thở dài.

Khi trời bắt đầu tối dần, thế cuộc ngày càng hỏng bét. Rất nhiều yêu thú đã xông qua phòng tuyến tu sĩ va vào trận pháp, làm màn sáng trở nên lung lay. Rất may, trận pháp bảo vệ thành uy lực rất mạnh, có thể chống lại sự tấn công của tu sĩ Kim đan nên vẫn rất vững chãi. Tuy vậy, linh thạch sử dụng vận hành trận pháp đang tiêu hao nhanh chóng.

Một khi trận pháp cạn kiệt linh thạch, đó cũng là thời khắc hủy diệt của Quảng Lăng thành. Không có trận pháp bảo vệ đồng nghĩa với không có nơi dừng chân phục hồi linh lực cho tu sĩ. Một khi cạn kiệt linh lực giữa biển yêu thú, lúc đó họ chỉ là những miếng bánh trái thơm ngon mặc cho yêu thú xâu xé.

Chương 32: Chiến đấu nổ ra