Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Kiếm Khách Đi Lạc Tu Tiên Giới

Unknown

Chương 6: La bàn thần bí

Chương 6: La bàn thần bí


Trở về hốc cây ẩn nấp, Trần Chính vội vàng kiểm tra v·ết t·hương. Vạn hạnh trong bất hạnh là con lợn yêu có thể đã yếu sức nên v·ết t·hương dù cắt ngang qua ngực hắn, chảy nhiều máu nhưng lại không sâu.

Hắn vội vàng xử lý, rửa sạch v·ết t·hương sau đó rắc thuốc bột cầm máu lên. Để tránh mùi máu tươi hấp dẫn yêu thú, hắn dùng nước rửa sạch xung quanh, xoa nước bột Long Hương tẩy đi mùi máu. Bộ quần áo dính máu đang mặc cũng được hắn cởi bỏ rồi đốt đi.

Mọi việc xong xuôi hắn mới thở phào nhẹ nhõm dựa vào hốc cây nghỉ ngơi. Thật là một ngày đàng học một sàng khôn. Con lợn yêu đã dạy cho hắn bài học về sự mạnh mẽ, hung tàn của yêu thú. Hắn nghiêm chỉnh suy nghĩ kiểm điểm lại những sai lầm của ngày hôm nay. Sau đó vội vàng kiểm tra cây Xích tinh thảo mới hái được.

Cây thảo dược vẫn nguyên vẹn chứng tỏ tính toán của hắn vẫn đúng. Chỉ là phút cuối đánh giá thấp sức mạnh của yêu thú nên mới phải trả giá.

Dựa theo trong sách ghi chú, cây Xích tinh thảo này có thể ăn sống. Nó sẽ giúp tăng một phần linh khí và tốc độ hấp thu linh khí của tu sĩ. Hắn dự định trong thời gian chữa thương, hắn sẽ sử dụng luôn.

Khu rừng này quá nguy hiểm. Một con yêu thú cấp bậc thấp nhất cũng đã mạnh mẽ như vậy chứ chưa nói đến những yêu thú cấp cao hơn. Tất cả tài nguyên lúc này cần chuyển đổi thành tu vi mới đảm bảo khả năng sinh tồn của hắn trong khu rừng này.

Bất chợt tâm thần hắn có cảm ứng liên kết với đồ vật nào đó trong ngực. Hắn vội vàng bỏ tay vào ngực tìm kiếm.

Một lúc sau hắn lôi ra cái la bàn cũ đầy những vết nứt từng nhặt được từ tên tu sĩ thanh niên họ Hàn. Tâm thần cảm ứng xác nhận lần nữa, hắn xác định mình và cái la bàn này dường như có mối liên kết nào đó vừa được xác lập. Hắn trầm tư như vừa nghĩ ra điều gì đó.

“Cạch”

Tiếng động cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Chính. Từ khe nhỏ ở mặt sau của chiếc la bàn rớt ra một tờ giấy. Hắn vội vàng nhặt lên, quan sát nội dung trong tờ giấy. Tờ giấy cũng được ghi chú bởi văn tự tượng hình giống hai quyển sách lúc trước. Hắn đọc kĩ nội dung, mặt dần dần tỏa ra sự vui vẻ, cũng xen lẫn chút tiếc nuối.

Theo tờ giấy ghi lại, chiếc la bàn này tên là Âm Dương la bàn do một vị đại tu sĩ Nguyên Anh có đạo hiệu là Âm Dương thượng nhân chế tạo. Vị đại tu sĩ này giỏi về phong thủy, bói toán nên dùng hết tâm huyết muốn chế tạo ra một pháp bảo mạnh mẽ nhằm tính toán tận mọi việc trong thiên hạ.

Trải qua trăm năm nghiên cứu sách vở, ấp ủ ý định, đầu tư tâm huyết và tài sản, cuối cùng vị đại tu sĩ cũng chế tạo thành công Âm Dương la bàn. Tiếc rằng, thiên cơ khó dò, chiếc la bàn này cũng không hoàn thiện.

Theo vị Âm Dương thượng nhân miêu tả, chiếc la bàn này do có công năng nghịch thiên nên số lần sử dụng lại rất hạn chế. Mỗi lần sử dụng cho việc bói toán hoàn thành, chiếc la bàn sẽ bị phản phệ tạo thành một vết nứt không thể sửa chữa. Theo vết nứt ngày càng nhiều, đẳng cấp của chiếc la bàn sẽ rớt xuống rồi một ngày nào đó vỡ tan.

Ngoài cách sử đụng la bàn, vị đại tu sĩ này cũng ghi rõ nguyên nhân để lại tờ giấy ghi chú này trong chiếc la bàn là vì ông ta cả đời bói toán, biết rằng vận mệnh khó lường. Nếu chẳng may ông ta g·ặp n·ạn, ông không muốn tác phẩm tâm đắc nhất trong cuộc đời của mình sẽ theo mình xuống mộ mà sẽ có cơ hội lưu truyền hậu thế, và khi hậu nhân nào may mắn nhặt được nó, danh hào của ông ấy vẫn được lưu truyền tới mai sau.

Người đời sau nào nhặt được chiếc la bàn và có cơ hội nhỏ máu nhận chủ lên nó sẽ tìm thấy mảnh giấy ghi chú này.

Cuối cùng vị đại tu sĩ để lại lời khuyên cho người đời sau may mắn sở hữu chiếc la bàn này một câu:” đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, chạy đi được một”. Vạn sự trên đời không vẹn toàn, đừng nên tin hết vào kết quả thôi diễn, phải dự phòng một tay bởi trong cát có hung, trong hung có cát, thế sự cát hung sao có thể tách bạch rõ ràng bởi một vật c·hết. Kết quả bói toán ra chỉ là tại thời điểm xem thì như thế, nhưng kết quả sẽ luôn liên tục thay đổi theo các tác động sau đó.

Đọc hết nội dung lời nhắn nhủ để lại của vị tiền bối Âm Dương thượng nhân khiến lòng Trần Chính thổn thức không thôi. Hắn thật sự kh·iếp sợ trước ý nghĩ và khả năng kinh người của vị tiền bối này. Ngoài ra hắn cũng kính phục vô cùng với tấm lòng rộng rãi của ông ấy.

Nếu không có tờ giấy ghi chú nhỏ nhoi để lại này, chưa biết bao giờ hắn mới mày mò được cách sử dụng ngay cả khi đã có cơ hội nhận chủ. Khi đó có lẽ chiếc la bàn chỉ có giá trị như vật kỉ niệm, nhân chứng cho con đường tu tiên của hắn.

Quan sát kĩ chiếc la bàn, dựa theo số vết nứt, khoảng cách giữa các vết nứt, hắn tính ra được chiếc la bàn này còn sử dụng được tầm 10 lần. Hắn hết sức vui mừng vì điều này. Có lẽ cơ hội để hắn thoát ra khỏi thập vạn đại sơn, tìm tới vùng đất của tu tiên giả trong truyền thuyết đã tới.

Tuy nhiên việc cần tập trung trước mắt là chữa trị v·ết t·hương, Trần Chính tập trung vận khí tu luyện, dưới tác dụng của linh khí và thuốc chữa thương, hai bút cùng vẽ, v·ết t·hương dần dần khép lại.

Lần chữa thương này kéo dài tới 3 ngày sau. Trần Chính dừng việc tu luyện và kiểm tra v·ết t·hương thấy nó đã bắt đầu lên da non, thầm than năng lượng cấp cao chính là năng lượng cấp cao, sức khôi phục của tu tiên giả dù là cấp thấp nhất cũng thật mạnh mẽ hơn người thường không biết bao nhiêu lần.

Thảo nào tu sĩ họ Hàn khinh thị phàm nhân tới vậy. Nắm giữ nguồn sức mạnh khổng lồ nhưng không giữ được tâm niệm ban đầu thì dần dần cũng mê man thất lạc đi bản tâm.

Tự cảnh tỉnh bản thân mình xong, Trần Chính lấy la bàn từ trong ngực áo ra. Hôm nay hắn dự định sử dụng la bàn để tìm hướng đi thích hợp cho bản thân mình. Mấy ngày nay không có phướng hướng cụ thể, hắn cứ như con kiến bị thả trong một vòng tròn được vẽ ra, quanh đi quẩn lại chẳng thể thoát ra. Hiện giờ có một thứ có thể chỉ đường cho hắn, dù chưa biết năng lực của la bàn có thật sự đúng như lời giới thiệu, hắn vẫn quyết định đánh cược một lần.

Mở lại tờ giấy xem kĩ lại phần hướng dẫn sử đụng, sau khi lĩnh hội và diễn tập kĩ càng, hắn bắt đầu tiến hành bói toán. Đầu tiên hắn bức ra một giọt máu rơi vào la bàn. Máu này phải là máu ở đầu tim, là máu bản mệnh của sự sống, một người trưởng thành nếu không tu tập, số giọt cũng rất ít. Mỗi lần mất đi một giọt là một lần cơ thể suy yếu một phần.

La bàn Âm Dương sẽ dựa vào giọt máu này làm môi giới kết nối với khí vận của người bói toán và đưa ra gợi ý kết quả nào tốt nhất.

Chờ la bàn hấp thu hết giọt máu, hắn bắt đầu đưa linh lực vào trong la bàn, một tay kết ấn, miệng niệm thần chú kích hoạt bói toán. Quá trình này sẽ rất tiêu hao linh lực và tinh thần của người thực hiện pháp thuật. Lượng tiêu hao nhiều ít tùy thuộc vào thứ đang bói giá trị bao nhiêu, phạm vi rộng hay hẹp, kết quả cụ thể hay chung chung.

Hiện tại với nguồn linh lực và tinh thần nhỏ bé của mình, Trần Chính không dám suy diễn vật gì cụ thể mà suy diễn một kết quả chung chung.

La bàn hấp thu đủ năng lượng dần dần bay lên khỏi bàn tay của hắn rồi xoay tròn. Không dám chậm trễ, hắn vội niệm vấn đề muốn biết.

“Âm Dương la bàn, ta Trần Chính nên đi hướng nào thì đại cát”

Sau khi niệm xong, hắn lẳng lặng nhìn la bàn xoay tròn chờ đợi kết quả. Tiêu hao nhiều tinh thần và linh lực như vậy, mong rằng la bàn này hữu dụng.

Chương 6: La bàn thần bí