Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 7: Hướng Bắc đại cát
Dường như nghe được tiếng lòng của Trần Chính, la bàn đang xoay tròn bỗng đừng lại, kim đại cát chỉ về một hướng.
“Hướng Bắc ư?” Trần Chính xem kết quả lẩm bẩm suy tính trong miệng.
Do trong rừng rất khó phân biệt phương hướng nhưng hắn ngờ ngợ cảm thấy dường như là hướng Bắc chứ không chắc chắn. Dù vậy hắn chỉ cần đi thẳng theo hướng la bàn chỉ dẫn. Bởi kim chỉ hướng của la bàn sẽ luôn duy trì chỉ hướng kết quả bói toán ra trong vòng 5 ngày. Về phần sau 5 ngày, biến số thay đổi, kết nối giữa la bàn và khí vận của người thi pháp sẽ bị cắt đứt, cần bói toán thêm một lần nữa.
“Tạch”
Một tiếng động nhỏ bé vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Chính. Hắn giật mình nhìn về phía la bàn thấy một vết nứt mới vừa thêm vào trên la bàn. Quả như vị Âm Dương thượng nhân ghi lại, sau khi bói toán, la bàn lại gánh chịu thêm một vết nứt. Ước lượng khu vực nguyên vẹn còn lại trên mặt la bàn, Trần Chính đoán rằng còn sử đụng được 9 lần nữa.
Đã xác định được phương hướng, Trần chính thu la bàn cất vào trong ngực, bắt đầu vận công phục hồi linh lực và tâm thần đã tiêu hao. Dù kết quả thôi diễn ra hướng đại cát, hắn cũng không dám chủ quan mang theo cơ thể thiếu hụt linh lực và hao tổn tâm thần này đi thăm dò.
Cũng như vị thượng nhân kia nói “trong hung có cát, trong cát có hung, phúc họa khó lường”. Không chuẩn bị đầy đủ, đại cát chưa chắc đã không biến thành đại hung.
Vận công phục hồi linh lực và tiêu hao tâm thần đơn giản hơn việc chữa thương rất nhiều. Trần Chính chỉ cần vừa tu tập vừa nghỉ ngơi, qua đêm mọi thứ đã phục hồi hoàn hảo. Cảm nhận linh lực tràn đầy trong cơ thể, hắn quyết định hôm nay xuất phát thăm dò. Dù sao la bàn chỉ duy trì tác dụng định hướng được 5 ngày mà phục hồi hắn đã tiêu hao mất một ngày. Bốn ngày sắp tới hắn dự định sẽ thăm dò liên tục, cố gắng sử dụng tối đa vốn thời gian.
Ra khỏi nơi trú ẩn, Trần Chính không xuất phát theo hướng la bàn chỉ ngay, hắn dự định chạy qua chỗ con lợn yêu mấy ngày trước để kiểm tra xem còn vật liệu nào sót lại dù biết khả năng là rất nhỏ. Ngoài ra hắn cũng muốn thử xem, khi đi chệch vị trí thì la bàn có còn chỉ về hướng đang chỉ không. Điều này rất quan trọng cho việc thăm dò sắp tới của hắn.
Vẫn tiếp tục vận khinh công cẩn thận di chuyển trên các tán cây, rất nhanh hắn đã tới địa điểm giao chiến với con lợn yêu. Trải qua 4 ngày, xác con lợn đã bị các cư dân trong rừng phân chia sạch sẽ. Ngay cả phần khung xương cũng không biết bị con yêu thú nào tha mất.
Trần Chính di chuyển vòng quanh khu vực xác con lợn bỏ lại. Bất ngờ trong tán cây, hắn tìm thấy một chiếc răng nanh sắc nhọn trắng như ngọc của con lợn còn sót lại. Thứ này hắn áng chừng nếu tìm một vị luyện khí sư giúp đỡ có thể luyện chế thành một con dao găm sắc bén. Tuy bây giờ không tìm được luyện khí sư thì nó cũng là một v·ũ k·hí thô sơ nhưng sắc bén.
Dắt chiếc nanh lợn vào bên hông, hắn quan sát chiếc la bàn. Thật là một pháp bảo thần kỳ, phải nói là đoạt xảo thiên công. Mặc dù hắn đã di chuyển ra vị trí khác nhưng khi xem, kim la bàn vẫn chỉ về hướng Bắc đại cát. Đã yên tâm về chức năng định hướng, hắn bắt đầu lên đường thăm dò.
Nửa ngày sau, Trần Chính đã an toàn di chuyển được một quãng đường rất xa so với vị trí xuất phát. Nhưng vẻ mặt hắn không hề có sự vui vẻ vì thành công đó mà chứa đầy sự hoang mang hoài nghi.
Nửa ngày lộ trình hắn gặp được những gì? Không gì cả, ngoài những bổ sung thêm kiến thức về những con yêu thú mới. Đặc biệt có một lần đang đi, hắn gặp một con yêu thú cỡ cấp 2 trở lên họ chim. Nó bay v·út qua cách tán cây mà Trần Chính đang núp một đoạn.
Theo quan sát của hắn thì đó là một con yêu thú đại bàng, thân hình to lớn, sải cánh rộng và cặp móng vuốt dù đứng từ xa hắn vẫn cảm thấy sắc lẹm đang gắp theo một con yêu thú lợn rừng kích cỡ còn to hơn con mà hắn chiến đấu. Nếu trưởng thành có lẽ nó sẽ trở thành một bá chủ trên bầu trời.
Rất may mắn khi con yêu thú bay qua, nghe được tiếng chim và bắt được khí tức của nó từ xa, Trần Chính đã kịp co mình trốn kĩ dưới tán cây rậm rạp. Đợi khi xác nhận con chim đã bay xa, hắn mới dám thò đầu ra đi tiếp.
Dọc đoạn đường tiếp theo, tần suất xuất hiện của yêu thú cấp 2 đã nhiều hơn. Yêu thú cấp 2 xét về cấp bậc thì ngang với tu sĩ luyện khí trung kì nhưng yêu thú có thân thể mạnh mẽ, sư hung tàn được trui rèn trong môi trường khắc nghiệt nên tu sĩ luyện khí trung kì bình thường khó có thể chống lại. Thường để săn yêu thú cấp 2 cần tu vi luyện khí hậu kì hoặc vài tu sĩ luyện khí trung kì phối hợp ăn ý t·ấn c·ông hội đồng mới có cơ hội chiến thắng.
Tuy gặp nhiều yêu thú mạnh hơn nhưng vận may của Trần Chính cũng có vẻ tăng lên làm giảm bớt sự hoài nghi của hắn về năng lực của chiếc la bàn.
Cách vị trí gặp con đại bàng, hắn gặp cây linh dược đầu tiên là một bụi Nghê hoàng. Đây cũng là một loài linh dược cấp thấp phổ biến, sử dụng để chế tạo rất nhiều loại đan dược luyện khí kỳ. Hắn dừng lại bên trên bụi linh dược, thu hơi thở, thả chậm bước chân, ánh mắt quan sát kĩ nhằm muốn tìm ra vị trí của yêu thú thủ hộ.
Nhưng sau một hồi quan sát, hắn rất ngạc nhiên khi không hề phát hiện một con yêu thú nào. Không chần chừ đón nhận món quà, hắn lao xuống, thuần thục đào sâu móc hết củ của bụi Nghê Hoàng lên. Đếm kĩ có tới 5 củ bên dưới gốc.
Sau đó rất nhanh hắn di chuyển khỏi khu vực này. Trước khi đi, hắn liếc mắt thấy có v·ết m·áu ở gần đó khiến hắn hoài nghi yêu thú thủ hộ của bụi Nghê Hoàng này có phải là con lợn rừng vừa bị yêu thú cấp 2 đại bàng gắp đi.
Thu hoạch tràn đầy, tâm tình của Trần Chính tốt hơn hẳn. Hắn tiếp tục lên đường. Khoảng tầm nửa giờ sau, hắn lại phát hiện một loại linh dược cấp thấp mới tên là Thanh linh thảo. Loại cỏ này được tu sĩ dùng để luyện chế đan dược hồi khí đan cho luyện khí kì sử dụng để phục hồi linh lực. Trong một số trường hợp cấp bách, thanh linh thảo ăn sống cũng có tác dụng phục hồi một phần nhỏ linh lực. Loài cây này thực sự là tri kỷ của những kẻ thám hiểm ở những khu vực chiến đấu có thể diễn ra bất cứ lúc nào.
Quan sát kĩ, gần bụi thanh linh thảo có một cái hang thỏ yêu. Cẩn thận phân biệt khí tức, Trần Chính phát hiện có lẽ là một con thỏ yêu cấp một. Đa số các loài yêu thú ăn cỏ khả năng chiến đấu sẽ yếu hơn các loài yêu thú ăn thịt. Cảm thấy có thể đối phó, hắn nhảy xuống vị trí có linh dược. Tay trái nhanh chóng hái thuốc, tay phải đặt sẵn ở chuôi kiếm.
Con thỏ thấy có k·ẻ c·ướp đồ ăn của nó cũng lao ra cửa hang nhe răng như chuẩn bị lao vào cuộc chiến. Giật mình, Trần Chính rút kiếm đâm về phía con thỏ lao đến.
Khá ngạc nhiên là con thỏ ngửi thấy mùi nguy hiểm, nhanh như cắt, nó chui ngược vào hang trốn. Trần Chính cũng tức cười trước hành động đầu voi đuôi chuột của thỏ ta. Tuy nhiên, hắn không dây dưa với nó mà nhảy lên cành cây cao rồi đi tiếp.
Tiếp tục hành trình, Trần Chính có thu thêm được 3 cây song yêu thảo và 2 cây xích tinh thảo và 1 cây thanh linh thảo. Toàn bộ đều có yêu thú cấp 1 thủ hộ nhưng đã có kinh nghiệm đối phó, hắn thường thu liễm khí tức kiên nhẫn chờ yêu thú di chuyển cách xa linh dược hoặc nhân lúc nó sơ hở nhảy xuống hái linh dược thật nhanh rồi bỏ chạy.
Thường yêu thú phản ứng rất nhanh nhưng Trần Chính vẫn sẽ kịp rút kiếm t·ấn c·ông đẩy lùi yêu thú xong bỏ chạy ngay chứ không ham chiến. Đoạn đường hắn đi qua luôn vang lên tiếng yêu thú gầm rống, tiếng cây gãy đổ do v·a c·hạm với yêu thú. Bởi vậy cách một đoạn, hắn lại phải dừng lại ẩn nấp thân hình và hơi thở để tránh thu hút thêm những yêu thú khác.
Một lần hắn được dịp chứng kiến một loại linh dược quý hiếm tên là Tinh Phong trúc. Đây là một loại linh dược giá trị rất cao, dùng để chế tạo đan dược tăng tiến tu vi luyện khí hậu kì. Theo hắn quan sát, khu vực đó phải có tới gần 10 cây tinh phong trúc cao thấp không đồng đều.
Đáng tiếc, chỗ đó có một con yêu thú họ mèo thể hình to như một con mãnh hổ thủ hộ. Theo khí tức nó tỏa ra còn mạnh hơn con yêu thú đại bàng hắn từng gặp, ít nhất là yêu thú cấp 2 hoặc có thể là cấp 3 tương đương với luyện khí hậu kì.
Trần Chính không hề dám mảy may tơ tưởng đến bụi Tinh phong trúc đó. Ngược lại để tránh bị yêu thú phát hiện, hắn còn vòng một con đường rất xa.
Cho đến khi trời tối, hắn cũng không có thêm thu hoạch gì. Không tìm được vị trí nào trú ẩn an toàn, hắn đành dừng chân sớm, dùng kiếm khoét một cái lỗ vừa đủ thân mình trên một cây lớn rồi chui vào nghỉ ngơi. Đêm tối vẫn nơi đây vẫn là cấm địa với loài người, dù khát khao linh dược để tăng trưởng tu vi nhưng hắn cũng không dám liều lĩnh.