Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 145: rừng rậm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 145: rừng rậm


Vừa tới gần đầu rắn lớn này, Thắng liền nhảy khỏi thân thể của Tiểu Thử, biến hai tay trở thành đôi song đao, mượn lực từ tốc độ của Tiểu Thử mà xoay chuyển cơ thể, xoay tròn trên không trung như một đầu cánh quạt, hướng cổ của rắn lớn lao tới.

Nghe được Tiểu Thử dò hỏi, Thắng liền đưa tay lên vân vê cái cằm suy nghĩ, từ lúc đi vào khu rừng này, bọn họ bắt gặp đều là côn trùng có độc, chưa thấy một đầu hung thú nào, hiện tại mới xuất hiện một đầu, nếu không thịt nó, đợi đến lúc trời tối, bọn họ khó mà tìm được thức ăn.

Dù hiện tại đã là cấp vương trung kì, nhưng ai biết được phía trong có hay không cấp hoàng tồn tại, đấy là còn chưa kể tới bọn côn trùng, rắn rết, lũ này vào thời cổ đại cũng thuộc hàng đáng sợ không kém.

Từ trên cơ thể nó thả ra sức mạnh chỉ ở cấp sư, nhưng nếu độc này mà vào thân, chắc chắn mười con Tiểu Thử cũng c·hết trong vòng một nốt nhạc chứ chẳng đùa.

“Được nha đại vương! Chúng ta mau xử lý nó! Tiểu Thử cảm thấy đói rồi...” Tiểu Thử háo hức, vội hướng Thắng thúc giục.

Trên hai thân cây to lớn đó có một cái mạng nhện cự đại, trên tấm mạng nhện cự đại đó đang nằm một đầu chi chu rất lớn, to bằng một chiếc xe tải.

“Đại vương... thịt nó không?”

Đao khí Kim hệ pháp tắc!

Đi vào trong khu rừng này, hắn đã chứng kiến được nhiều sinh vật kì lạ mà cũng đỗi thân thuộc, chỉ là chúng to lớn hơn những gì hắn biết mà thôi.

Tiểu Thử cũng không phàn nàn, liền lập tức chuyển hướng, tránh đầu nhện độc này, nó cũng không muốn v·a c·hạm mấy loại lông lá đầy người, thân còn mang độc như bọn trùng này.

“Đại vương.... ta cảm thấy nên đi đường vòng!” Tiểu Thử hướng Thắng nói, nó cảm thấy nơi này không an toàn, cứ như có một loại nguy hiểm gì đó ẩn tàng bên trong đây.

Từ khi tiến bào đây, nó luôn cảm thấy nguy hiểm rình rập, cho nên mới căng cứng tinh thần, cảnh giác xung quanh, đầu nhện kia nó cũng là nhìn thấy rồi, nhưng vì không có nguy hiểm gì nên đã rời mắt sang hướng khác, đang tập trung tinh thần vào mấy bụi cỏ to lớn thì Thắng kinh hô, làm nó tưởng rằng có địch tập kích đây.

Dù đã ra sức gõ, nhưng cấp bậc của Thắng vẫn là quá thấp, không thể nào mà công phá tầng da dày thịt béo của Tiểu Thử làm nó đau được, nên hắn chỉ gọi là đánh cho có lệ, thể hiện chút uy quyền mà thôi.

Đứng ngoài bìa rừng, Thắng và Tiểu Thử đều có chút choáng ngợp trước sự kì vĩ của nơi đây.

Thắng ngồi sau lưng Tiểu Thử, đưa tay gõ lên đầu nó.

Khi cảm nhận được hung hiểm, nó vừa ngẩng đầu lên cảnh giác, khi nhìn thấy Tiểu Thử nhanh chóng mang Thắng tới bên này, nó định nghiêng mình tránh né nhưng đã muộn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vụt.

Nếu nói khu rừng tại phía đông, nơi bọn họ bắt đầu xuất phát là một khu rừng lớn, thì nơi này phải gọi là rất lớn, chỉ riêng những gốc cây nằm ngoài bìa rừng thôi đã to lớn đến hàng trăm mét, chứ đừng nói cả một rừng cây phía sau, nó kinh khủng tới cỡ nào.

“Đại vương a! Nó chỉ là một đầu nhện lớn mà thôi, ngài làm Tiểu Thử sợ hết cả hồn...” Tiểu Thử sạm mặt lại, hướng Thắng phàn nàn.

Cả sau khi tránh đầu nhện độc này liền tiếp tục lên đường, Tiểu Thử thì vẫn căng cứng tinh thần, đánh giá bốn phía, còn Thắng thì vẫn đủng đỉnh, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Vừa nhìn hình thù rậm rạp đầy lông của nó, cùng đôi hàm răng sắc nhọn chìa ra ngoài, Thắng đoán tám đến chín phần mười đầu nhện này có độc.

Thiểm quang thuật!

“Thành công mỹ mãn! Song đao loạn vũ xuất thế giang hồ..!”

Đại vương nhà mình thuộc dạng người ngang bướng, nên Tiểu Thử cũng không có đôi co gì thêm, chậm rãi mang theo Thắng tiến vào khu rừng rậm rạp mà đầy huyền bí này.

Phụt.

“Đại vương, ta biết rồi...” Tiểu Thử đang di chuyển nhanh liền thả chậm tốc độ, miệng khẽ nói, thanh âm nhỏ tí như sợ phát ra ngoài.

“Úi, con mẹ nó!”

“Cứ đi vào thử xem sao, biết đâu mò được tài bảo? Với lại, ta với ngươi cùng nhau hợp sức, bọn hung thú cấp hoàng đổ xuống có gì đáng sợ? Nếu không đánh được thì ta gọi ra mấy tên trong tiểu thế giới ra ngoài, bọn chúng ai cũng đều cấp hoàng đây! Sợ cái mẹ gì!”

Hai người không dám lớn tiếng là vì hiện tại trước mặt bọn họ là một thân ảnh khổng lồ, từ hình thù để phán đoán, nó là một con rắn lớn, cả thân thể bự như chiếc container đang chềnh ềnh nằm tại đó, đôi mắt hơi khép hờ hẳn là đang ngủ.

Sau hai ngày đi đường, Thắng cùng Tiểu Thử cũng đã đi qua cả vùng thảo nguyên rộng lớn, lúc này cả hai đang đứng tại giao giới giữa thảo nguyên và một cánh rừng to lớn, rậm rạp.

Song đao loạn vũ!

Nhận thấy đối phương là đang nằm ngủ, Tiểu Thử có chút bạo gan hướng Thắng dò hỏi.

“Tiểu Thử, tránh qua nó đi! Đầu này nhện lớn không dễ chêu...” Thắng hướng Tiểu Thử vỗ bộp bộp.

Tiểu Thử lấy tốc độ thật nhanh, xuất hiện tại sau lưng Thắng, đón đỡ đại vương nhà mình.

“Tiểu Thử...” Thắng vỗ lên mình Tiểu Thử, hơi khẽ kêu gọi.

“Con mẹ nó! Ngươi không thấy con nhện này cũng quá là to hay sao?” Thắng đưa tay chỉ chỉ về phía một đầu chi chu khổng lồ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ trên thân nó, Thắng có thể cảm nhận được đầu rắn lớn này có sức mạnh khủng kh·iếp, hẳn là cấp vương trung kì.

Đầu của cự xà này cứ vậy mà b·ị c·hém đứt, bay lên không trung, máu từ cổ nó cứ vậy mà tuôn trào ra không ngừng.

Trái ngược với vùng thảo nguyên phía ngoài đầy tiếng gào rú của lũ khủng long, nơi rừng sâu núi thẳm như này hoàn toàn là yên tĩnh, thi thoảng chỉ có nghe thấy chút tiếng xào xạc của gió mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 145: rừng rậm

Thần thông vừa ra, thân ảnh của hai người cũng liền biến mất, chỉ để lại một ánh chớp vàng cùng một đạo tàn ảnh.

Cứ mỗi lần chuyển cảnh là Thắng lại xúyt xoa không thôi, quả là đi một ngày đàng học một sàng khôn.

Từ trước tới nay cũng có nhiều trường hợp vì khinh thường đối phương mà phải trả giá rồi, cho nên Thắng cũng không muốn đi vào con đường đấy.

Đao khí Phong hệ pháp tắc!

Tuy ngang bằng cấp với Tiểu Thử nhưng nếu so về lực chiến đấu thì đầu rắn này hoàn toàn đủ khả năng để xơi tái nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thịt! Hôm nay sẽ làm món rắn xào xả ớt!” Thắng gật đầu, hướng Tiểu Thử nói.

Thắng ngồi trên lưng Tiểu Thử, mở mũ bảo hộ lên, sau khi ổn thoả, hắn mới hướng Tiểu Thử ra hiệu tiến công.

Vừa nghe tới có xào xả ớt là Tiểu Thử khoái lắm, mới tối mấy hôm trước, tại nơi hồ nước kia, ngày cuối cùng đại vương có làm một món khủng long xào ớt, khiến nó ăn đến mê mệt, nếu không phải lúc đó hết cơm, hết thức ăn thì nó đã ăn đến nổ bụng a. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoàn thành việc xử lý đầu rắn lớn này, Thắng giải trừ đôi song đao, cơ thể vì quán tính vẫn bay lơ lửng trên không trung, không có hiện tượng rơi xuống ý tứ.

Đầu rắn lớn này dù sao cũng là một con hung thú cấp vương sơ kì, không đơn giản mà nó từ một con rắn cấp thấp trưởng thành đến mức độ này, nó cũng phải trải qua đủ mọi cuộc chiến, mới có thể sống đến ngày hôm nay, cho lên cảm giác của nó đặc biệt n·hạy c·ảm, chỉ là nó không có nghịch thiên như Cự Ngạc mà thôi.

Sợ là khi ấy phải ăn bọn trùng độc, cảm giác nuốt không trôi a!

Vừa tiến vào trong, Thắng đã sợ hãi kinh hô làm Tiểu Thử đang căng cứng tinh thần liền giật lảy cả mình, vội hướng nơi đó nhìn lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 145: rừng rậm