Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 147: Thịt rắn có độc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Thịt rắn có độc


Vì da của đầu cự xà này khá là rắn chắc nên Thắng phải sử dụng pháp tắc hệ phong biến ra đao khí để xẻ, nếu không rất khó có thể tách chúng ra.

Nói rồi, cả hai liền hướng điểm mà buổi sáng phát hiện ra tổ ong đi tới, chuẩn bị hành động lấy mật.

“A, đúng rồi nha!” Đang khá là tự tin Thắng liền nghĩ ra cái gì, liền vui vẻ kinh hô.

Thắng lôi cái xác của đầu cự xà ra ngoài, bắt đầu quá trình xử lý.

Đặt trước mặt cả hai lúc này là mười cái chảo lớn, cùng mười xiên thịt, sáu xiên đã bị cháy đen thành món hắc xà hóa cốt, chỉ còn lại bốn xiên là trông còn có thể ăn được.

“Nướng thịt là phải để ý xem miếng thịt có chín đều hay không, nếu chín quá sẽ bị khô, không ngon, nên chỉ chín vừa đủ, sao cho lớp vỏ bên ngoài có độ vàng, bên trong còn giữ được chút nước! Như vậy sẽ ngon và giữ lại được chất của thịt...” Thắng vừa hướng Tiểu Thử nói một tràng, vừa đưa tay đảo đều chỗ thịt rắn trong chảo.

Bởi trông nó quá hắc rồi! Với lại dạ dày hắn kém, sợ ăn vào Tào Tháo sẽ bỏ Lưu Bị mà hướng hắn truy đuổi nha, không thể đánh cược được! (đọc tại Qidian-VP.com)

“Có chuyện gì thế đại vương?” Tiểu Thử ở bên cạnh thấy đại vương nhà mình vậy mà bất ngờ hô lớn, nó liền có chút khó hiểu hướng người đại vương này hỏi dò.

Mười xiên thịt nướng vất xuống, lũ cá bên dưới liền tranh nhau, ngồi trên bờ nhìn thấy cảnh này, Tiểu Thử mới hờ hờ vui sướng, cảm giác có chút thành tựu.

Cảm thấy đã ổn, Thắng liền hướng tiểu không gian lấy ra một tấm da rắn lớn, đây chính là tấm da rắn vừa rồi hắn tốn khá nhiều công sức mới lọc ra được.

Tiểu Thử cũng đã hoá thành hình người, đang một bên chất bếp nấu cơm.

Nghe theo lời của Thắng, Tiểu Thử liền hướng về phía cái hố mà đại vương nó vừa đào, ẩn mình vào trong. Nhìn mặt hố hoàn toàn được bao phủ bởi tấm da rắn phía sau lưng Tiểu Thử, không có một góc hở nào, Thắng mới hài lòng gọi Tiểu Thử đi lên.

Chỉ thấy Thắng gấp nó lại thành nhiều lớp, tạo thành một cái chăn dày cộp, sau đó hướng Tiểu Thử bọc lại vùng lưng, để đảm bảo, hắn còn hướng tấm da rắn này thêm chút hệ thổ pháp tắc để tăng tính phòng thủ.

Chỉ để lọc tấm da rắn này mà thần hồn của hắn đã bị sụt giảm một cách nhanh chóng, hiện tại chỉ còn lại một phần ba so với lúc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tủm.

“Thế liệu có được không đại vương?” Tiểu Thử nghi hoặc nhìn Thắng.

“Cái này... là do thịt rắn có độc! Đúng rồi thịt rắn là có độc nha, haizzz, thiện tai, thiện tai...” Tiểu Thử như tìm được lý do thoái thác, liền tin tưởng là do miếng thịt có độc, vội vàng niệm vài câu thiện tai, sau đó nhanh chóng chuyển hết đồ đạc vào túi trữ vật, chạy về phía bên đại vương.

“Ta vừa nghĩ ra cách xử lý đám ong kia!” Thắng vui vẻ hướng Tiểu Thử nói, sau đó hướng vào tai con chuột này thì thầm.

Nơi Thắng đặt tay, xuất hiện một cái hang khá lớn, vừa đủ cho người Tiểu Thử đi vào.

“Mẹ nó, lọc da rắn còn tốn sức hơn là g·iết. Thần hồn bị tiêu hao cũng quá nhiều đi!”

“Đại vương, tấm da này cũng quá cứng rắn đi. Ngài vậy mà có thể chém đứt nó, thật là bá đạo a!” Tiểu Thử đưa tấm da rắn lên cắn thử, sức bền bỉ cùng độ cứng khiến đôi răng cửa của nó có chút không chịu được, tí thì bị vỡ ra, khiến nó có chút đau đớn mà kêu Oa oa.

Khói nghi ngút bay lên tầng trời, ánh lửa cũng theo đó bập bùng, nằm trên một tảng đá bằng phẳng rộng lớn.

Chương 147: Thịt rắn có độc

Một bên khác Tiểu Thử tay cầm que xiên thịt lớn, đang hướng ngọn lửa quơ quơ, thi thoảng lại hướng bên trên rắc chút muối.

“Thử nhảy vào hố xem nào!” Thắng hướng Tiểu Thử chỉ đạo.

Ngồi bệt một bên, Thắng có chút hổn hển nhìn một tấm da to lớn đang chềnh ềnh trước mặt mà hô.

“Chậc! Cũng bình thường, đấy là có pháp tắc gia trì, nếu đầu này cũng sở hữu pháp tắc thì chúng ta khó lòng mà tiêu diệt nha!” Câu từ tuy có chút khiêm tốn, nhưng giọng điệu lại mang chút tự cao, khiến cái mũi của Thắng cũng theo đó vểnh lên tận trời.

Đâu đó khoảng nửa tiếng đồng hồ, cả hai mới thành công tách tấm da rắn.

Nửa tiếng sau, toàn bộ chỗ thịt rắn đã bị Thắng và Tiểu Thử chế biến xong. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng chẳng bao lâu, Tiểu Thử liền nhìn thấy bọn cá này đang thi nhau nhổ ra phi phi, có một số con không biết vì nguyên nhân ăn nhiều hay do n·gộ đ·ộc nước mà trợn mắt trừng lớn sau đó nổi bồng bềnh, ưỡn cái bụng trắng tinh lên thiên khiến Tiểu Thử há hốc mồm.

Sau hai ngày kể từ khi Tiểu Thử có thể hoá hình, Thắng đã dạy nó những thứ cơ bản nhất, hiện tại cũng đã có thể làm được việc đơn giản đó là rửa bát và nấu một nồi cơm.

Nhìn thấy thành quả của Tiểu Thử, Thắng cũng không giám phê bình, sợ con chuột này tủi thân nên không có nói một câu, một miếng cũng không dám động vào.

Tiểu Thử sau khi ăn xong liền được giao trọng trách rửa bát, xử lý đống thức ăn thừa.

Để dễ dàng lấy được tổ ong, cần phải biết rõ địa thế nơi đây, thế là hắn cùng Tiểu Thử đi xung quanh dà xoát vài lần, thấy địa thế cũng khá là ổn, liền trọn một vùng đất làm nơi chuẩn bị. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được rồi, chúng ta chuẩn bị đi săn tổ ong thôi!”

Thấy vậy, Tiểu Thử liền vội vàng nhảy xuống hỗ trợ, đứng một bên cầm da rắn kéo ra cho Thắng tách thịt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngồi một bên, Tiểu Thử rất là chăm chú nghe bài học, đầu gật gù tỏ vẻ đã thông.

Thắng vỗ vai Tiểu Thử, sau đó hướng tới đống thịt rắn, bắt đầu cắt xé, chuẩn bị đem đi chế biến. Tiểu Thử đằng sau thấy vậy, cũng vất kế hoạch ra sau đầu, vội vàng hướng Thắng phụ giúp.

“Mau, qua đây phụ ta cắt lớp da này... nó vậy mà dày phết.” Thắng chật vật cắt từng thớ thịt khỏi tấm da rắn.

“Tiểu Thử dừng tại đây, chúng ta sẽ đào một cái hầm lớn tại nơi này!” Nói rồi, Thắng liền nhảy xuống, đưa tay lên mặt đất mà vận dụng pháp tắc hệ thổ.

Tiểu Thử với khuôn mặt hèn mọn, đôi ria mép chĩa sang hai bên, cái cằm hơi nhọn xuống, tóc thì búi qua đầu cùng đôi răng chuột nhô ra lộ liễu, có vẻ như khi biến về dạng người nó vẫn không thể làm mất đi cái đặc trưng răng hô của loài chuột.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, phát ra những thanh âm to lớn.

Nghỉ ngơi đến ba giờ chiều, Thắng bắt đầu kéo Tiểu Thử hướng về phía trong khu rừng.

Ầm ầm.

Hôm nay Thắng quyết định dạy tên này nướng thịt, không những đơn giản mà lại còn ngon.

Nhìn thấy đàn cá lớn hung mãnh tung tăng trong làn nước trong vắt, Tiểu Thử vất xuống mười xiên thịt rắn mà cười: “Cho chúng mày thưởng thức mĩ vị nhân gian, sống quanh năm trong chỗ nhỏ bé này cũng nên mở mang chút đầu óc... hà hà...”

Chẳng mấy chốc hai người đã đặt một cái chảo to đến 3 mét lên trên bếp lửa, bên trong toàn là thịt rắn cùng chút gia vị xả ớt các kiểu.

Nhưng Tiểu Thử chỉ cho vào mồm có đúng một miếng là lập tức hướng phía ngoài phi, thật con mẹ nó tởm, đây hoàn toàn không phải thứ có thể ăn! Thế là mười xiên thịt rắn vẫn cứ vậy để đấy, chả có ai dám động vào.

Giải quyết xong bữa trưa, Thắng bắt đầu hướng trên một chạc cây tiến hành nghỉ ngơi, hồi sức để chiều còn tiến hành đánh tổ ong.

“Yên tâm, ta còn mấy tên cấp hoàng, không đáng lo!”

“Đại vương! Lửa đã xong, cơm đang nấu. Ngài có cần ta phụ gì không?”

“Tầm này chắc là vừa đủ...”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Thịt rắn có độc