Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Chữa trị vết thương
Bình thường Thắng không bao giờ động tay động chân vào mấy việc này, thấy hôm nay con trai mình ga lăng, mẹ Thắng cũng vui vẻ mà ra bàn ăn ngồi đợi.
Chương 18: Chữa trị vết thương
Những nơi cự xà đi qua đã để lại tia huyết, chúng vẫn còn lưu giữ hơi thở uy nghiêm khiến các hung vật cấp thấp phải tránh xa, cao cấp phải dè chừng... nhưng chỉ c·ần s·au vài ngày, những tia máu này nhạt dần, khi chúng phát hiện cự xà đ·ã c·hết thì chúng cũng sẽ không còn kiêng kỵ nữa mà điên cuồng tranh nhau mà giành giật chỗ huyết nhục này, vì đây chính là cơ duyên của chúng.
Thắng đưa tay lên đầu gãi gãi, ánh mắt vẫn mông lung nhìn phía trước.
Chẳng mấy chốc đã dễ dàng chữa trị xong n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, nhưng vì sợ tốn quá nhiều máu nên Thắng chỉ dám dùng vừa đủ, sợ không bồi bổ được khí huyết thì rất khó để mà phục hồi.
Lúc này, Thắng thấy phía sau lưng mẹ mình là một con rắn khổng lồ không biết từ đâu chui ra, nó đang ngẩng cao cái đầu rồi thè cái lưỡi đỏ au ra mà xì xì
Bình tâm lại Thắng mới đánh giá xung quanh, tìm kiếm thân ảnh của con cự ngạc xem nó còn ở gần đây hay không, có vê như sau trận đánh đó, con cá sấu đó bị doạ sợ thật rồi, Thắng nhìn ngó xung quanh nhưng không hề có vết tích hoạt động của nó, như vậy một là nó thật sự bỏ địa bàn, hai là nó trốn trước đợi một thời gian nữa nó sẽ quay lại nhưng không phải bây giờ.
“Lại phải dùng đến huyết mệnh công.”
Trước mắt Thắng lúc này là một khung cảnh tan hoang, cây cối thì đổ rạp, một thân hình to lớn đang nằm chình ình ở đấy, là một đầu rắn lớn, nó đang đưa mắt mà nhìn về phía Thắng, đôi mắt căm hận và điên cuồng, nhưng có vẻ nó đ·ã c·hết rồi.
“Thôi, nghỉ cũng được, về làm ở nhà cũng tốt, tí ra sau vượn hộ mẹ!”
Thời gian thấm thoát qua đi, Thắng vẫn bất động ngồi đấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cơm nước xong xuôi, Thắng vội theo mẹ mình ra sau vườn, nhà Thắng ở gần rừng nên mặt sau là ngọn đồi khá lớn, nơi đây trước kia khá nhiều động vật nhưng do bị săn bắt nên giờ khá hiếm, gần như là không còn.
“Mẹ con mình cắt hết đống cỏ này, cố gắng hôm nay dọn cho...” Đưa lưng về phía ngọn đèn đồi, bà quay người về Thắng mà chỉ chỗ đống cỏ cao quá đầu.
Linh lực hao hết, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g cũng bị trọng thương, cơ năng thì quá tải dẫn tới khó khăn trong việc hoạt động cơ thể.
Hiện tại Thắng không thèm quan tâm đến vấn đề này, cái quan trọng trước mắt là phải thật nhanh chóng chữa trị thương thế.
Nhưng cũng phải cảm ơn cự xà, nhờ nó mà hiện tại Thắng mới được an ổn có không gian yên tĩnh trị thương.
Ngồi trên ghế nhìn mẹ lấy bát đúa chuẩn bị thức ăn, chẳng hiểu sao tâm tình hắn s·ú·c động lạ thường, đôi mắt cứ có cảm giác gì đó cay cay khó tả thành lời.
“Mẹ... mẹ à!!!”
Cảm nhận thương thế đã ổn định, Thắng mới chuyển hết tâm trí sang việc luyện khí công, vì cơ thể đang đau nhức nên hắn phải luyện khí trong trạng thái tĩnh.
“ừ, mẹ quên mất.” Bà nở một nụ cười hiền từ nhìn về phía đứa con trai.
“Mẹ, để con lấy bát đũa cho, mẹ ra kia ngồi đi!”
Thắng mệt mỏi tỉnh dậy, hai cặp mắt ngái ngủ hép mở, miệng há ra ngáp dài một cái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ thấy nó há to miệng máu táp về phía hai mẹ con, lúc này mẹ Thắng thấy sự khác thường của con trai nên đã quay đầu nhìn lại, bà liền thấy một thứ khủng kh·iếp đang táp tới, bản năng của người mẹ trỗi dậy, vội đẩy đứa con trai bên cạnh mình ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thắng đập đầu về phía sau, miệng thở hắt ra một hơi.
“Thì ra là mơ...”
Không hiểu sao lòng Thắng bỗng trĩu nặng, có chút đượm buồn, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà tan biến.
Nhìn về phía sau lưng mẹ mình, Thắng thẫn thờ há mồm gọi mẹ.
“Nhưng mà, hình như con nghỉ việc từ hôm qua rồi mà mẹ.”
Thắng sợ hãi bật dậy, tiếng hô to lớn vang dội khắp cả cánh rừng, mồ hôi trên trán cũng liên tục toát ra, ánh mắt mơ hồ nhìn quanh bốn phía.
“Thắng, dậy đi con. Muộn rồi!”
Ở trạng thái này có có hiệu quả chủ yếu là thiền tâm, tĩnh toạ, ổn định tâm thần điều dưỡng cơ thể, nhưng tốc độ thu nạp linh khí lại không bằng động khí công, động khí công nó tác động trực tiếp vào các kinh mạch qua các chuyển động, giúp người dùng nhanh chóng thu nạp và chuyển hoá, nhưng điểm trừ là nó chỉ giúp rèn thân, không giúp rèn thần vậy nên từ trước tới nay, các môn phái võ học đều có bài thiền định đi kèm để luôn giúp người luyện có thân tâm đồng nhất, tránh tàu hoả nhập ma.
“Vâng!”
Ánh mắt Thắng va vào ánh mắt nó, Thắng thấy trong đó là một sự căm hận tột cùng, cảm giác nguy hiểm cùng với sợ hãi lan tỏa khắp toàn thân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngồi im lặng ở đấy, Thắng khe khẽ thở dài.
Thắng sợ hãi mà thất thanh hét lên:
Lúc này, Thắng mới thật sự an tâm trị thương.
Trước đây, khi còn tại nhà, Thắng cũng thường xuyên ngồi thiền nên không có gì bỡ ngỡ, đấy là còn chưa kể đến kinh nghiệm của tiền kiếp, hàng loạt trải nghiệm về thiền quán của Đạo Viên đại sư vẫn được lưu trữ trong đầu Thắng.
“Không!!! Mẹ ơi!!!”
Thay vì ngựa quen đường cũ lần này Thắng sử dụng một cách thiền của trong phật môn, loại này giúp bản thân luôn ở trạng thái tập trung cao độ, tỉnh thức trong từng hoạt động, cùng với đó là kết hợp cách điều khí của môn Nhất Nam, vận công theo võ học.
Lần trước đã sử dụng một lần nên lần này xe nhẹ đường quen, điều khí huyết dọc quanh thân, dùng nó thay linh lực lưu thông các v·ết t·hương bị ứ đọng máu, chuyển hoá chúng thành c·hất k·ích t·hích, kích phát sự sinh trưởng của tế bào nơi v·ết t·hương, ổn định vị trí cũ.
Chỉ có cơ thể lành lặn, linh lực đủ đầy mới có cơ hội sống sót chứ với tình trạng dặt dẹo như bây giờ thì chỉ có làm mồi cho hung thú.
Trên bầu trời các vì sao tinh tú đã tranh nhau xuất hiện, chiếu những tia sáng nhẹ nhàng, ấm áp xuống đại địa cọc cằn, như muốn che đi cái khắc nghiệt của ban ngày để lại... nhưng có vẻ như nó chỉ thể hiện lên sự tàn độc trong đó, các hung vật sống về đêm bắt đầu dựa vào các màn sáng đó mà chuẩn bị đi săn đêm.
Nhưng điểm đặc biệt là chúng đều lựa chọn rời xa đầm nước và cây cự sam khổng lồ nơi đã xảy ra những cuộc chiến đấu tàn nhẫn giữa các lãnh chúa, vì chúng cảm nhận được những uy áp khủng bố từ đó toả ra.
Đưa hai chân bắt chéo lên nhau ở dạng kiết già, Thắng hai tay lên đầu gối, thả lỏng toàn thân.
Song kiếm hợp bích vừa có thể giúp Thắng rèn luyện tâm trí, lại có thể luyện kỳ kinh bát mạch, không những vậy còn giúp hắn dễ dàng hơn trong việc thao túng linh lực tự thân, làm tiền đề cho việc kiểm soát linh lực sau này, tránh việc hao mòn phung phí như hôm nay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiện tại thời buổi khó khăn, d·ịch b·ệnh triền miên nên rất khó kiếm việc, giờ mà mất việc trong thời gian này thì quả thật chẳng còn gì để nói, vả lại nhà Thắng cũng chả phải gia đình có điều kiện gì.
Như vậy rất dễ bắt gà không xong còn mất nắm gạo, để đảm bảo an toàn, Thắng chọn cách ổn định nơi trọng thương cho nó không còn mức độ nguy hiểm, chờ cho linh lực hồi phục mới tiếp tục tiến hành trị liệu.
“Sao? Mày làm gì mà như mất hồn vậy con?” Bà khó hiểu mà nhìn về phía con trai mình.
Thức ăn được bầy ra ngay ngắn, Thắng với mẹ ngồi ăn sáng cùng nhau, cảm giác ấm áp tràn ngập làm Thắng mê mẩn, muốn lưu giữ thời gian này trôi chậm hơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.