Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 210: Nguyên Anh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 210: Nguyên Anh


Trở về gian phòng cũ, lúc này Dạ Vũ đang mặt nặng mày nhẹ ngồi cạnh cửa sổ, khi thấy Thắng trở về nàng liền hớn hở nhảy vào lòng hắn, nhưng bị hắn một cước đá bay ra xa.

Vì là trong phòng chỉ có một chiếc giường nên hoàn toàn là bị Thắng chiếm đoạt, mỗi khi Dạ Vũ lăm le lại gần là lập tức bị y song phi nhất cước đá ngược ra sau, nên nàng đành phải ủy khuất ngủ dưới sàn nhà.

“Minh Nguyệt a, mày và anh ấy không thể đến được với nhau... tốt nhất là lên dẹp bỏ a, nếu chị mà biết, chắc chắn sẽ rất buồn...”

Nguyên Anh lắc đầu hướng Thắng nói tiếp.

Bên cạnh hắn, Dạ Vũ thấy vậy liền biến sắc mặt, vội lao tới xem xét tình hình cơ thể của y, khi thấy nhịp tim vẫn là đập đều, nàng mới yên tâm, chỉ là thương thế trên người của hắn có chút nặng.

Cô nàng tuy đá hắn bay ra ngoài, nhưng hoàn toàn không vận chút sức lực nên hắn không bị chút thương thế, lúc này vẫn bình bình ổn ổn như vậy.

Chỉ thấy người hư ảnh kia mỉm cười, sau đó hướng hắn gật đầu: “Phải, là ta. Bản thể...”

“Oanh!”

Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn được hôn một người phụ nữ, không những thế, hắn còn cảm nhận được là bản thân hình như đã yêu người ta. Tuy trước đây đã từng yêu một người, nhưng đó là tình đơn phương, chưa được một lần nắm tay chứ đừng nói tới khoá môi, cắn lưỡi như bây giờ.

Hắn thực muốn ngay lập tức hướng người tình trong mộng của mình nhờ vả, nhờ nàng giúp mình thu hộ con tàu không gian. (đọc tại Qidian-VP.com)

Việc bị phong bế toàn bộ không gian, cũng ảnh hưởng tới hai loại thần thông là thiên nhãn thông cùng thiên nhĩ thông, hiện tại hai loại này đang rơi vào đảo loạn lung tung đây, một ngày trước hắn có thử mở một lần, nhưng vì chúng đang bị loạn động nên dẫn tới không thể sử dụng.

Chính diện không được thì dùng thủ đoạn, pháp tắc hắn là có nhiều lắm.

Thân ảnh này nhanh chóng tiến lại gần Thắng, hắn có thể thấy rõ ràng diện mạo của đối phương.

Thắng lập tức b·ị đ·ánh bay ra ngoài, ngã lăn ra dãy hành lang.

Lúc này Thắng cũng đã tỉnh táo lại, thoát khỏi trạng thái thiền định.

Chỉ cần thu lại được con tàu thời gian mà hắn dùng để di chuyển, đem về cảm ngộ là có thể chạm tới tối thượng pháp tắc thời gian, vì trên bề mặt con tàu có nhiễm chút tối thượng pháp tắc khi đâm xuyên qua dòng chảy thời gian.

“Vậy thả ra a! Ta đứng đây đợi!” Thắng không tin tà, liền dang rộng hai tay, lơ lửng tại chỗ.

“Sao lúc trước ta liên hệ ngươi, ngươi lại không trả lời?” Thắng có chút tức giận, nếu lúc đó Minh, người phụ nữ thần bí mà có ý định g·i·ế·t hắn, chẳng phải bản thân đã là c·h·ế·t ngàn lần?

Nguyên Anh gật đầu, xong sau đó thả ra pháp tắc hướng Thắng quấn thân, lúc đầu thì nhẹ nhàng, thoải mái, nhưng càng về sau, hắn càng cảm thấy không thích hợp.

Nguyên Anh hướng Thắng thả ra một lượng lớn thông tin, khiến Thắng có chút không theo kịp.

Nằm một lúc không thể tiến vào giấc ngủ, hắn đành phải ngồi dậy thiền định cho tâm tĩnh lặng lại.

Vì để tránh cho tân thủ lĩnh xấu hổ, bọn họ tốt nhất là cứ nên tránh xa.

Cứ mỗi lần nhắm mắt, hắn lại tưởng tượng cảnh mơn trớn đôi môi mọng nước của người phụ nữ kia, khiến hắn thực là khó ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nguyên Anh, là ngươi?” Thắng kinh ngạc hô lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 210: Nguyên Anh

Tiểu thế giới chảy một dòng thời gian riêng, và ngài xây dựng nó tại trong quá khứ, cũng tức là một dòng thời gian tại quá khứ, hiện tại là tương lai, thời gian dòng chảy cũng biến đến khác.

Cũng may trước khi trở lại thân xác, Nguyên Anh đã kịp nói cho hắn biết cách đốn ngộ tối thượng thời gian pháp tắc.

Sau khi xuyên không, toàn bộ pháp tắc trong tiểu thế giới đã bị khoá cứng, hiện tại chỉ còn thần hồn cùng cơ thể là giữ được sức mạnh mà thôi.

Hắn cảm thấy mọi thứ xung quanh lúc này toàn là màu hồng, dù hiện tại đang là đêm tối.

“Những gì vừa sảy ra... anh tốt nhất là quên đi!”

Vừa rồi khi môi hai người khoá vào nhau, vì lần đầu tiên hôn cộng với hồi hộp, hắn lỡ dùng qua sức, cắn con mẹ nó môi cô nàng, khiến môi nàng bị sứt, máu chảy ra.

“Ngươi có thể trực tiếp truyền cho ta a!” Thắng nhìn Nguyên Anh như thằng ngốc, hắn để tên này ở lại đây chính là mục đích này nha, giờ lại bắt hắn đi đốn ngộ tối thượng pháp tắc, thực con mẹ nó não tên Nguyên Anh này có vấn đề.

“Ngài phải đốn ngộ được tối thượng pháp tắc thời gian, chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn khai mở tiểu thế giới!” Nguyên Anh trịnh trọng nói.

Vì là thần hồn hắn vốn đã mạnh, nên chẳng mất bao lâu đã tiến vào trạng thái định, thoát xác bay lên trời cao. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao Nguyên Anh lại không để hắn sử dụng pháp tắc của thiên đạo, thì ra là vì hiện tại hắn không còn như trước, không đủ mạnh để cơ thể có thể chứa được nhiều loại pháp tắc lên gây ra hiện tượng dẫn tới thiên lôi oanh tạc.

Nói rồi người phụ nữ đó đóng cửa cái rầm.

Chờ cho Thắng đi xa, bóng lưng dần khuất sau màn đêm, người phụ nữ kia mới mở cửa ra ngó nghiêng mà nhìn, khi thấy không có Thắng tại, nàng mới thở hắt ra một hơi, thầm nói.

“Hôm nay thật khó ngủ!” Thắng mở mắt thao láo, trằn trọc không tài nào ngủ được.

Lúc này hắn còn đang trầm mê trong dư vị tình yêu, cuộc đời màu hường, ngọt ngào trên môi đây.

Thành thử ra trong đầu hắn lúc này là mười vạn câu hỏi vì sao... thực tiếc thay, không có chị ong vàng nào đứng ra giúp hắn giải đáp.

Làm cho đối phương đang đê mê thì tỉnh hồn lại, đá hắn bay ra ngoài.

“Vậy... phải làm sao để hồi phục?” Thắng mờ mịt nhìn về phía Nguyên Anh.

Nghĩ lại ban nãy, nếu không phải tại hắn thì chắc ván đã đóng thuyền...

Động tĩnh quá lớn khiến các binh sĩ gần đó nháo nhác đi tới xem xét, khi thấy Thắng đang nằm vật ra đất, thẫn thờ nhìn lên bầu trời liền lập tức giả mù, chuồn đi.

Từ phương xa, Thắng nhìn thấy một thân ảnh đang thoát ẩn thoát hiện trong những làn mây trắng xoá, lúc có lúc không, thi thoảng trên người còn toả ra vài tia lôi điện.

Thắng nở một nụ cười sầu khổ, thực con mẹ nó bết bát.

...

Đêm xuân, giá ngàn vàng a! Cuối cùng lại bị hắn lỡ mồm phá nát hết.

Càng làm hắn khó chịu là ngoài cái tên Minh ra, hắn hoàn toàn không biết chân diện mục của đối phương, cũng như tên thực. (đọc tại Qidian-VP.com)

Liếc mắt nhìn gian phòng đóng chặt, hắn liền tung tăng rời đi.

Bọn họ là nghĩ chắc tân thủ lĩnh quá mạnh bạo, để nữ thủ lĩnh không chịu được mà đạp bay ra ngoài đi, chắc chắn là vậy, bởi phía trên môi của tân thủ lĩnh, bọn họ là thấy vết son môi đỏ hồng đang dính bên trên, và đây là loại son nữ thủ lĩnh chuyên sử dụng, không những thế... còn có vài tia huyết sắc vẫn đang bám trên khoé môi đối phương.

“Biết thế kiếp trước đi học một khoá hôn môi!” Thắng hậm hực thầm nghĩ, xong sau đó bật người ngồi dậy, phủi phủi bụi trên người.

Oanh!

Thắng nằm ngốc, ngơ ngác nhìn mặt trời đầy sao, vô thức đưa tay lên sờ vào khoé môi còn đang vương vấn chút son đỏ, cùng vài tia huyết hồng.

Nên khi ngài tới đây, đã gây ra sự phản vệ giữa các mốc thời gian với tiểu thế giới, mới làm nó bị vô thức đẩy ra khỏi dòng chảy của thời gian hiện tại, thứ ngài nhìn thấy chỉ là một thế giới đã bị đóng băng.”

Người ta nói phải thương hoa tiếc ngọc, nhưng con mẹ nó, đấy là một con côn trùng a! Rõ ràng là một con mẫu trùng lại bắt hắn đi nâng niu, có cái con c*c ấy!

Chỉ là... nếu không nhanh chóng thu lại con tàu về, những tia pháp tắc đang bám trên đó sẽ bị tan biến...

Hắn xác định rồi, cô gái này sẽ là nữ nhân của hắn, đợi bản thân phục hồi sức mạnh, chắc chắn hắn sẽ cường công.

Cơ thể hắn như đ·ạ·n pháo từ phía giường bay ra, chiếc giường lúc này đã tan thành mảnh nhỏ, cùng lúc đó trên bầu trời hắc ám xuất hiện một tia lôi điện cực mạnh phóng xuống, đánh lên thân thể của hắn, dù là ở trong căn phòng nhưng vẫn bị trực tiếp ảnh hưởng.

“Bản thể, ta là có nỗi khổ riêng. Hiện tại ta tới đây chỉ là để thông báo với người một tin mà thôi. Sức mạnh của ngài là bị dòng chảy thời gian nhiễu loạn, gây ra phản ứng thời gian giữa ba thế giới và ba dòng thời gian.

Nhưng tiếc là hiện tại hắn đã bị trọng thương, không thể di chuyển, chỉ có thể đợi cho người ta tới thì may ra...

“Bản thể, hiện tại ta sẽ hướng ngươi thả ra chút pháp tắc, để ngươi cảm nhận, sẽ rõ tại sao ta lại không cùng ngươi liên hệ.”

Xuyên qua các tầng mây, bay đến rìa ngoài vũ trụ thì dừng lại, hắn thực muốn hướng phía ngoài khám phá nhưng thần hồn hắn còn yếu nhược, chưa thực sự mạnh nên chỉ có thể bay đến đây thì dừng lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 210: Nguyên Anh