Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 227: Minh Nguyệt.
“Đến khi đó ngươi sẽ biết, chỉ cần giải cứu được người này, ngươi sẽ trở lại quá khứ!” Minh không nói rõ, chỉ để lại cho người phụ nữ này một câu, sau đó giải phóng pháp tắc, quay người biến mất.
Nhìn Thắng đang tĩnh toạ, Minh có chút lưỡng lự, không biết có nên hướng nơi đó đi hay không thì phát hiện bóng đen đó đang hướng bên này đi tới.
Cầm lên những tấm ván kim loại nằm rải rác trên nền đất, Thắng mang theo bọn chúng tiến tới trung tâm, đến khi đứng cạnh con tàu hắn mới dừng lại.
Lúc đầu hắn nghĩ chắc chỉ hỏng hóc vừa phải thôi, nhưng không, nó bị phá hỏng đến mức các linh kiện bên trong con tàu đều bị bung, vương vãi khắp nơi trên nền đất, một số bộ phận bị gãy mất, trở thành một phần của đám dây leo rừng.
Phía sau hắn, Minh nhìn thấy người đàn ông này sau khi thu dọn đống vỏ tàu vào chung một chỗ, liền lập tức ngồi xuống nhập định, khiến nàng có chút tò mò cùng khó hiểu, nhưng vì kiến thức về tàu thời gian của nàng là con số không, nên cũng không tiếp tục chú ý.
“Hửm!” Đang cảnh giác nhìn xung quanh, bỗng một bóng đen xuất hiện trước mặt nàng cách tầm trăm mét, đang thập thò trong rừng.
Sau khi thế giới tiến vào thời kỳ nhiễm virus, tất cả các sinh vật đều bị thay đổi mã gen, dù là thực vật, cũng bị biến dị theo các hướng riêng biệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hắc Dạ Xoa?” Người thần bí kia kinh ngạc hô lên.
“Minh Nguyệt, cô đang ở đâu? Mau quay lại căn cứ. Thủ lĩnh về rồi...”
“Con mẹ nó, cũng quá nát đi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngươi, ngươi... sao ngươi biết?” Người thần bí kinh ngạc, đôi mắt hiển lộ rõ sự lo sợ.
Hiện tại phía sau đã có một cao thủ cấp giới toạ trông chừng, hắn cũng không quá lo lắng về vấn đề bị tập kích, nên mới tự tin ngồi xuống nhập định như vậy.
“Minh Nguyện nha Minh Nguyệt.... ngươi... có tin ta hướng Đỗ Phong hắn gọi tới đây cùng nhau góp vui không?” Minh có chút khoái chí, hướng về phía người thần bí hô lên.
“Vậy, ngươi có muốn hợp tác với ta? Chúng ta cùng nhau chế tạo lại con tàu thời gian, rồi quay lại quá khứ?” Minh hài lòng gật đầu, hướng người phụ nữ bí ẩn kia tiếp tục hỏi.
“Hợp tác với ngươi? Mục đích là để đánh anh T...” Người phụ nữ hơi nhíu lại đôi mày, hướng Minh nhìn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thắng cùng Minh tiến vào khu rừng, cánh rừng rậm rạp, bị che chắn bởi nhiều tầng cây cối khiến con đường của họ có chút khó đi.
Bình thường loài này không mấy khi t·ấn c·ông các sinh vật khác, trừ khi đối phương tỏ ra địch ý trước tiên, chúng mới phản kháng lại, còn bình thường, đám thực vật này khá là bình yên, an ổn một góc.
Với người bình thường, ở khoảng cách này khó mà thấy sự hiện diện của người khác nhất là trong rừng sâu, nhưng Minh là một cao thủ giới toạ, bấy nhiêu đó sao đủ qua mắt nàng.
Vì vậy, hai người chỉ có thể luồn lách, rẽ cỏ tránh cây, chầm chậm tiến về phía trước.
Hắn bắt đầu đưa tay đặt lên bề mặt kim loại đã bị trầy xước, đưa thần hồn thẩm thấu đi qua, bắt đầu tiến hành cảm nhận.
Đây hẳn là tối thượng pháp tắc thời gian, trong lời Nguyên Anh nói... Nếu hắn có thể thôn phệ, đốn ngộ vài tia pháp tắc này, tuy chỉ có thể khai mở cao cấp pháp tắc thời gian, nhưng như vậy hẳn là vừa đủ để hắn mở ra tiểu thế giới.
Nếu để ví nát như tương bần cũng không quá đáng, bởi nó thực nát a...
“Ta đã cho ngươi đi chưa?” Minh thoắt một cái, lập tức xuất hiện bên cạnh người phụ nữ bí ẩn, sử dụng giam cầm pháp tắc trấn áp đối phương.
“Hừ, ngươi biết ta là ai không mà hống hách? Có tin ta gọi anh rể ta đánh ngươi?” Người thần bí kia oang oang hô lớn, khí thế toả ra ý muốn đe doạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiện tại Nguyên Anh không giúp sức, bản thân không thể sử dụng thần thông. Hắn chỉ có thể dùng tới trạng thái thiền định để tiến vào cảm ngộ.
Nhìn con tàu của mình trơ trọi, tan hoang nằm một góc, Thắng kinh ngạc trố mắt.
Chờ người đó cách nàng tầm 50 mét, Minh mới ồ lên một tiếng, sau đó nhanh chóng hướng bóng đen này phóng đi.
“Phía trước không phải nơi người của Hư Không thành có thể tới. Ta khuyên ngươi, nên rời đi...” Minh nở một nụ cười nhẹ, nụ cười chứa đầy ý vị thâm trường.
Người phụ nữ kia định quay người lại hỏi cho ra lẽ, thì phát hiện phía sau đã không còn bóng người, mọi thứ lại rơi vào âm u như trước.
Không đợi người phụ nữ này nói hết câu, Minh đã chặn họng lại: “Yên tâm, ta không nhờ ngươi cùng nhau hợp tác đánh bại Đỗ Phong. Chỉ là tương lai, nếu có vài trường hợp đúng như ta dự đoán, thì giúp ta cứu người là được!”
Còn mới hôm nào còn to lớn đồ sộ, nay đã như đống sắt vụn tan nát, nằm ngổn ngang tứ phía.
“Quả thực tồn tại!” Thắng âm thầm vui mừng trong lòng.
Là người sống tại tận thế hơn chục năm, Minh là biết rõ điểm này, nên nàng cũng đã nhắc nhở qua Thắng, không được tàn phá hay phát dọn các cây cỏ, tránh gây thù với đám cây cối nơi này.
Vốn đã biết đường, cộng với việc đám quái vật không xông ra t·ấn c·ông nên cũng chẳng mất quá nhiều thời gian, hai người đã tới được điểm cần đến.
Chương 227: Minh Nguyệt.
Minh bật cười, ẩn sau chiếc mặt nạ, đôi mắt cô nàng híp lại thành vòng nguyệt nha, thú vị nhìn xuống thân ảnh bên dưới.
“Cứu người? Là ai?” Người phụ nữ lại tiếp tục hướng Minh gặng hỏi.
“Này cô gái. Dừng tại đây thôi, đừng tiến về phía trước, nếu không đừng trách ta ra tay!” Minh đứng trên một chạc cây lớn, nhìn xuống phía dưới nói, nơi đó đang có một thân ảnh được trùm quanh người bởi một chiếc hắc bào.
Không kịp chờ đợi, Thắng ngay lập tức ngồi xuống tiến vào thiền định trạng thái.
Nghe được Minh lời nói, người phụ nữ đang tỏ ra thái độ phản kháng lập tức dịu lại, đôi mắt cũng biến thành nghiêm nghị cùng kiên quyết.
“Ta? Cũng giống ngươi, người muốn quay lại quá khứ... Minh Nguyệt, ngươi thật sự muốn cứu chị mình sao?” Minh hướng về phía người phụ nữ hỏi, đôi mắt tràn đầy nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đối phương.
“Haha... ngươi là ai? Ta là rõ ràng. Chẳng phải ngươi tới đây là vì con tàu thời gian sao? Trong khi đó Đỗ Phong hắn chắc chắn sẽ không cho ngươi tiếp xúc với những thứ này... ngươi quên rồi sao? Lúc này ngươi đang làm trái lệnh hắn, liệu ngươi có thực dám hướng hắn gọi hỗ trợ không?”
“Khốn nạn Hắc Dạ Xoa!!! Ngươi cứ chờ đấy!” Người phụ nữ thần bí tức giận nghiến răng ken két, không tiếp tục ở lại đôi co, vất lại một câu không phục rồi toan quay người rời đi.
“Tôi biết rồi, tôi về ngay đây, bảo với anh ấy là tôi đi tìm chút vật tư...” Người phụ nữ hướng tai nghe nói lại, sau đó không tiếp tục vào bên trong khu rừng, mà hướng bên ngoài rời đi.
“Ngươi, ngươi vậy mà cũng có giam cầm pháp tắc? Ngươi là ai?” Người phụ nữ kinh ngạc, hướng Minh chất vấn.
“Có, ta thực sự muốn cứu chị ta!”
Đang định quay người hướng con tàu thời gian toạ lạc đi tới, tìm bằng được Hắc Dạ Xoa thì bỗng một thanh âm tại tai phone nàng vang lên.
Ẩn trong bóng tối, Minh mới chậm rãi đi ra, khi thấy bóng lưng đối phương dần khuất sau rừng cây, nàng mới an tâm quay lại nơi Thắng đang tại. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Minh, em ở lại đây cảnh giới, để anh qua đó kiểm tra...” Thắng hướng Minh đang đứng bên cạnh bàn giao, khi thấy cô nàng không nói gì chỉ gật đầu, hắn mới yên tâm đi về phía xác con tàu.
Bọn chúng không những có thể suy nghĩ, mà còn có khả năng gia tốc phục hồi, nên rất khó đối phó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.