Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 232: Nguy cơ
Hoàng còn chưa nói hết câu, liền cảm thấy một trận buồn ngủ ập tới, khiến hai mắt hắn nhắm tịt lại, ngã lăn ra đất.
Quang nhìn chăm chú vào hai thân ảnh đang dần khuất xa, thầm nghĩ: “Tuy bên người cậu có chú Vương, cao thủ cấp SS bảo hộ, cũng không thể tránh khỏi sẽ gặp nguy hiểm. Với cấp A yếu kém của cậu, sợ là rất nhanh c·hết, bộ giáp cấp S này coi như là một phần quà tạm biệt, người bạn của ta.”
Chỉ thấy hắn phất tay một cái, toàn bộ con tàu đang bị bao vây bởi lũ zombie, lập tức m·ất t·ích, khiến cả đám xác sống này ngơ ngác nhìn nhau, loạn chuyển thân thể, hướng xung quanh mò tìm.
Người đàn ông mang bạch sắc trang phục kia vừa rời đi vùng trời Hà Nội không lâu, đã ngay lập tức xuất hiện tại phía trong chính điện của Hư Không thành.
Quang u buồn, hướng về phía Bạo Vương cúi đầu. Hắn làm điều này là vì muốn tốt cho hai người bọn họ, hắn thực sợ cả hai sẽ t·hiệt m·ạng tại đây.
“À quên, Thiên sứ, ngươi cấp cho cậu ta một bộ cơ giáp cấp S.” Quang lại hướng AI ra lệnh. AI tiếp nhận được chỉ lệnh của Quang, liền lập tức trả lời: [Rõ!]
Ánh mắt hơi lim dim, lẩm bẩm:
Một người đàn ông mặc bạch bào đang an vị tĩnh toạ, liền mở ra đôi mắt, bên trong ẩn chút ý vị thâm trường, miệng lẩm bẩm: “Đến rồi...”
Cháu biết rõ tính cách của cả hai, chắc chắn sẽ không chịu đi nếu nơi đây chưa an toàn. Nên hiện tại cháu chỉ có thể dùng cách này mà thôi, xin chú, khi Hoàng tỉnh dậy, hãy thay cháu nói lời xin lỗi.”
Giọng nói lạnh lẽo của AI liên tục vang lên, thông báo ba lần cho các thuyền viên đang tại bên trong, nhưng đổi lại cho nàng là một không gian yên ắng, không một câu trả lời.
Chờ tên nhân loại kia kéo theo hai người Bạo Vương cùng Hoàng đi khuất, người đàn ông mặc bạch bào này mới tiến tới gần chiếc ghế cao tại trên chính điện ngồi xuống.
“Đây có thể là lần cuối được hít thở đi...”
Cả thành phố đẹp đẽ ngày xưa, nay đã trở thành một nơi hoang vu, đáng sợ.
Trong khi đó Thắng mới chỉ là chuẩn pháp tắc, muốn dễ dàng dịch chuyển như vậy thực sự rất khó, trừ khi hắn đánh dấu trước toạ độ, sau đó kích hoạt mới có thể thuấn thân, cách thức khá giống với phi lôi thuật của Minato trong Naruto.
“Thiên Hầu đâu!” (đọc tại Qidian-VP.com)
[Phi hành gia, chúng ta đã tới nơi!]
“Chú Vương, cháu coi chú như sư phụ mình. Coi Hoàng như một người bạn tâm giao, cháu không thể để hai người m·ất m·ạng tại đây được!
“Đã rõ, thưa thủ lĩnh!” Tên vừa được gọi tới lập tức cúi đầu, tỏ vẻ đã biết.
Quang đứng dậy, không tiếp tục nhìn hai người bọn họ, hướng trí năng AI tại trên bộ giáp phân phó.
Sau câu nói đó, hắn liền biến mất tại chỗ, chỉ để lại chỗ ngồi vắng lặng.
Trên bầu trời của thành phố Hà Nội, nơi con tàu MZ-VN 2223 toạ lạc, xuất hiện một thân ảnh bạch sắc.
Bên ngoài, lũ zombie đang lởn vởn gần đấy bỗng phát hiện con tàu thời gian, liền nhanh chóng ùn ụt kéo về đây, hướng bên ngoài loạn cào...
Người đàn ông này không tiếp tục để ý, vội khởi động pháp tắc, lại biến mất vô hình, không để lại chút dấu vết, chỉ còn một vùng trống không, giống như hắn chưa từng đi qua.
Từ nơi xa, có một thân ảnh đang hùng hổ doạ người lao tới, đôi mắt tràn đầy tức giận hướng Quang mắng chửi.
“Thủ lĩnh, có ta!” (đọc tại Qidian-VP.com)
[Phi hành gia, chúng ta đã tới nơi!]
[Rõ, thưa Thánh Dực Chiến Sĩ!]
Sau khi có mặt tại điện chủ, tên mặc bạch bào này lập tức hô lớn.
Người đàn ông hướng người vừa đến phân phó.
Hư không thành, điện chủ.
Hai người đang nằm bất động này không ai khác chính là Hoàng cùng Bạo Vương.
Quang vất lại vài câu hỏi, không tiếp tục quản người đàn ông kia, liền quay người rời đi, để mặc đối phương tức giận, mắng chửi tại phía sau.
Bạo Vương bên cạnh định tiến tới đỡ đồ đệ mình, liền cảm thấy có gì đó không đúng, đầu óc hắn bắt đầu choáng váng, thân ảnh Quang đang đứng trước mặt đang dần nhoà đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
AI cũng chỉ hỏi hết ba câu, liền lập tức rơi vào chế độ im lặng, không tiếp tục thông báo, cả con tàu cũng theo đó tiến vào chế độ tiết kiệm điện năng, đóng toàn bộ các khoang thuyền, chờ thuyền viên tỉnh dậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đưa hai người này tới một gian phòng sạch sẽ, thật tốt phục vụ. Hai người bọn họ đều là bạn của ta, bảo các anh em đừng có tới tìm họ gây phiền phức.
“Thiên sứ, đưa hai người bọn họ tới tàu thời gian. Kích hoạt điểm đến là phía bắc, ngày 5/7/2023.”
Những ngôi nhà cao lớn mới khi nào còn khang trang, phong nhã nay đã hoang tàn, đổ nát.
“Minh Nguyệt... như anh đã nói, tên đó bắt buộc phải tới đây nạp mạng thôi, bởi anh đang nắm trong tay đồng bạn hắn...”
Chương 232: Nguy cơ
Hư không thành, điện chủ.
...
Một giọng nói lạnh tanh từ bộ đồ phát ra, sau đó, tại toà nhà lớn phía sau, đi ra vài tên robot, xốc Hoàng và Bạo Vương lên, cõng về một hướng khác rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không được, bọn tôi sẽ ở lại đây....”
Thấy người cần gọi đã tới, người đàn ông mặc bạch bào liền lập tức phất tay một cái, tại giữa sảnh liền xuất hiện một chiếc phi thuyền to lớn, bên cạnh còn nằm đấy hai thân ảnh đang bất động.
Tốc độ thoát ẩn thoát hiện nhanh như vậy, thực không khác nào dịch chuyển tức thời của Goku, nếu Thắng mà thấy, chắc hắn sẽ rất kinh ngạc, bởi để có thể dịch chuyển từ khoảng cách xa như thế, đòi hỏi người đó phải có đại pháp tắc không gian.
“Thì sao chứ? Đằng nào chúng ta chẳng phải c·hết? Giữ bọn họ lại thì tác dụng gì? anh không thấy lũ trùng đang ồ ạt tiến công hay sao? Cái mạng này còn khó giữ được, tham lam trong lúc này liệu có thể sống sao?”
Nhìn rõ đôi chút, người này chính là tên khoác một thân màu trắng quần áo, kẻ vừa mới tĩnh toạ tại điện chủ của Hư Không thành.
“Trần Đình Quang. Chú mày bị ngu à? Trong lúc căn cứ gặp nguy hiểm, lại cấp cho người lạ một kiện cơ giáp cấp S. Không những thế, chú mày còn để một cỗ máy có thể đi xuyên thời gian rời đi, chú mày có bị ngu hay không?”
Trung tâm thành phố Hà Nội, một nơi từng là thủ đô của Việt Nam, có nhiều hộ dân sinh sống, phồn hoa và tấp nập, nay lại chìm trong một khung cảnh hoang sơ, tiêu điều.
Lúc này, tại trung tâm thủ đô, có một con tàu bỗng nhiên xuất hiện, phía trên có nhãn mác MZ-VN 2223, đang chềnh ềnh nằm đấy.
Những công trình thời thượng đã bị thay thế bởi những hàng cây cao lớn, cùng với đó là vô số kể dây leo, chúng bám dính lên các bờ tường, che phủ đi những công trình đẹp đẽ, rêu xanh bám lởm chởm khắp nơi.
“Hai người tốt nhất nên rời đi, càng nhanh càng tốt. Nếu không đợi đến lúc lũ trùng này tiến vào, sợ là không thể rời đi...” Quang nghiêm nghị nhìn về phía Hoàng.
Nhìn lên bầu trời có chút hắc ám tại hư không, Quang hít một hơi thật sâu, căng phồng lồng ngực.
[Phi hành gia, chúng ta đã tới nơi!]
Còn cái thứ to lớn kia, các ngươi đem nó cất vào trong kho cho ta, nên nhớ, bảo mật thật tốt nó, không cho kẻ nào đi vào!”
Theo tiếng hô của người đàn ông này, nơi xa cách chính điện khoảng trăm mét, có một thân ảnh đang nhanh chóng đạp tường bay tới đây, khi vừa tới đại sảnh, tên này liền lập tức quỳ xuống hô lớn.
“Quang, cậu...” Bạo Vương vô lực mà khụy xuống đất, đôi mắt vẫn mở to nhìn chòng chọc vào người thanh niên trước mặt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.