Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 235: Thích cưỡi lợn!
Thấy đối phương trợn lớn đôi mắt, hỏi một câu cộc lốc như vậy, Cốt Toại nghĩ rằng hẳn là không đồng ý, ngữ điệu liền biến đến lạnh lùng vài phần.
Còn đang bần thần vừa thoát khỏi nguy hiểm, Minh Vương liền nghe được lời đề nghị của Cốt Toại, liền đờ ra tại chỗ, tưởng rằng mình vừa rồi bị lãng tai.
Ngươi thấy sao nếu ta đổi đầu lợn rừng này cho ngươi cưỡi, còn cái thứ kia của ngươi, ta tới dùng?”
Nhìn tân thần vương cùng tên hài cốt bá khí mười phần, đang mình cưỡi hung thú một đường lao nhanh, Minh Vương cũng có chút thèm thuồng.
Lúc này, Minh Vương đã là trần như nhộng, phần dưới chỉ vận một chiếc xà lỏn, đang loay hoay với con lợn lớn trước mặt.
Tiếng ga nhẹ nhàng, trầm thấp vang lên, khói từ bô xe cũng theo đó phun ra ngoài, chiếc xe đang im lìm liền lập tức lăn bánh, xé gió lao về phía trước, để lại phía sau một trời khói đen.
“Ây, cũng là may. Nhờ có ngài kịp nhắc nhở, ta mới kéo về một mạng.” Minh Vương ha hả cười ngượng, đưa tay gãi ót.
Chỉ thấy Minh Vương sau khi tỉnh hồn, liền lập tức làm ra phản ứng, dùng lực thật mạnh nhấc bổng đầu xe, cả chiếc xe phi về phía trước, bay qua trướng ngại vật, cứ vậy dễ dàng thoát khỏi hung hiểm.
Khi vừa mới xuất phát, Cốt Toại thấy Minh Vương cưỡi mô tô phóng vèo, cảm thấy thực kỳ lạ cùng cool ngầu, khi đó y thực muốn mượn, chạy thử một phen.
Hự.
“Vậy được rồi, chúng ta xuất phát thôi!” Minh Vương thấy đối phương không tỏ ra khó chịu gì, liền gật đầu một cái, sau đó hạ kính chắn gió của mũ bảo hộ xuống, bắt đầu vặn tay ga.
“Không sao, dù sao tôi cũng mới tới...” Thắng phất tay.
Hắn thực nằm mơ cũng muốn cưỡi con lợn to lớn trước mặt này.
Đám binh sĩ ngồi trên xe nhìn về phía Thắng cùng Cốt Toại, đôi mắt tràn đầy kính nể cùng ước ao.
Minh Vương thầm nghĩ, đầu óc bắt đầu tưởng tượng cảnh bản thân đang bá khí đầy mình, ngồi ngay ngắn trên lưng mãnh trư, tay trái cầm Quang Minh khiên, tay phải cầm con dao quắm thần thánh, hướng địch nhân hô hào.. thực là bá khí a!
Cũng không lâu lắm, khoảng vài phút sau, nơi đó đã có một đoàn xe đang ùn ùn kéo tới, khói bụi mịt mù, đi đầu là Minh Vương, vẫn cưỡi trên con mô tô hôm nọ.
“Đại vương, ta hiểu tiếng người nha! Ngài không cần phải động tay động chân, chỉ cần hô một tiếng là được.” Tiểu Thử không vui, xụ mặt lại hướng Thắng lèm bèm.
Thực con mẹ nó, tổ tiên phù hộ, trời phật phù hộ nha.
“Tốt, ta biết rồi...” Thắng chả thèm để những lời Tiểu Thử vừa nói lọt vào trong tai, vẫn cứ tập trung nhìn về phía trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng vì đã trải qua một khoá đạo đức làm người của thần vương, hắn là không dám đòi hỏi, đành phải chấp nhận ngồi trên lưng con lợn xấu xí, cấp thấp này.
Tiểu Thử tuy mạnh mẽ thực đấy, nhưng hắn là không thích, bởi hình dáng quá bình thường, nhưng khi vừa nhìn Cốt Toại uy phong cưỡi lợn, hắn đã ngay lập tức động tâm.
“Cẩn thận, Minh Vương!”
Thắng cũng không yếu thế, lập tức đạp vào bụng Tiểu Thử, ra hiệu xuất phát.
“Sao rồi, tình hình ổn chứ?”
Chương 235: Thích cưỡi lợn!
Đám người Thắng lúc này cũng dừng lại, nhanh chóng hướng Minh Vương hỏi thăm.
Thực con mẹ nó oai phong, chỉ muốn một lần được cưỡi lợn!
“Tốt, tốt. Ngài hẳn là chưa dùng tới xe máy bao giờ, để ta dạy ngài vài cái cơ bản, chỉ cần hiểu rõ là có thể thoải mái sử dụng nó...” Minh Vương cũng là nhiệt tình, vội vàng hướng Cốt Toại chỉ này chỉ kia, tất cả những gì hắn biết về mô tô gắn máy, đều được hắn chỉ hết.
Vốn mang thần hồn giới toạ, nên vài cái kiến thức cơ bản từ Minh Vương truyền dạy, Cốt Toại đã nhanh chóng tiếp thu chỉ với một lần giảng dạy.
“Cái... cái gì?”
“Tốt, vậy ngươi cưỡi con lợn này, còn cái thứ kỳ lạ kia sẽ để ta tới dùng!” Cốt Toại hào hứng, nhưng bên ngoài vẫn là tỏ ra chẳng đáng, giống như mình vừa ban phước cho Minh Vương vậy.
Thấy đối phương vậy mà lập tức khẳng khái đồng ý, không hề luyến tiếc cái gì, khiến Cốt Toại âm thầm đề cao tên nhân loại trước mặt, Minh Vương trong mắt hắn cũng đã trở lên dễ nhìn vài phần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngồi tại trên lưng mãnh trư, Cốt Toại bập bùng đôi mắt xanh lục, hướng Minh Vương dò hỏi.
Phải hì hục một hồi, hắn mới leo được lên lưng của mãnh trư, thích thú nghịch ngợm.
Dù trong lòng thực là khó chịu, nhưng để giữ được hình tượng mỹ nam thân thiện, hắn vẫn là phải tỏ ra hoà ái.
Một người, một thú và một cốt cứ vậy mà đứng trước cổng chào của chùa Ba Vàng, tư thái bất cần, cà lơ phất phơ của hắn khiến đám binh sĩ vừa nhìn liền thầm hô có khí chất, có phong cách.
Đầu lợn rừng này trông thế mà thực biết chạy, tuy chỉ là cấp vương, cùng với cơ thể lực lưỡng, to lớn, nhưng nó vẫn có thể bám sau đít Tiểu Thử không hề chậm chạp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn trời sinh thần lực, khí lực hơn người, rất thích cận thân chiến đấu, và đặc biệt rất thích những loại hung thú da dày thịt béo, có khả năng cận chiến như con mãnh trư kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Két... (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn là không biết đối phương liệu có đồng ý hay không, nhưng cứ hỏi thử xem thế nào.
“Hẳn là bên trên nghe được tiếng lòng của mình, nên mới thành toàn như vậy, lần này đi về, con sẽ thắp cho người chục bó nhang!!!” Minh Vương phấn khích thầm nghĩ, đôi mắt long lanh sáng rực nhìn mãnh trư như thấy nữ nhân.
“Không, không... ta muốn a! Ta là mười phần đồng ý!” Minh Vương sau khi nghe rõ Cốt Toại lời nói, liền lập tức nhảy khỏi xe.
Lúc này, phía trước xe hắn, khoảng cách chỉ còn hai mét là một tảng đá lớn, với tốc độ cực nhanh của chiếc xe, đã không thể phanh lại được.
Tiểu Thử tuy không vận dụng thần thông thiểm quang thuật, tốc độ lúc này cũng thường thường, nhưng nếu nói về vận tốc của nó, không loài nào cùng cấp có thể theo kịp. Đầu lợn rừng này mới cấp vương, đã có thể theo sát Tiểu Thử, không chịu thua kém, cũng đủ thấy đây là một đầu hung thú có tài, nếu được chăm sóc, nuôi dạy bài bản, sợ là sẽ thành Tiểu Thử thứ hai cũng lên.
“Ta chỉ là thấy ngươi hiện tại không được, nên mới đưa ra kiến nghị đổi toạ kỵ thôi. Nếu không muốn, thì thôi vậy...”
Vừa rồi thấy đối phương thể hiện trình độ, một đường bay qua hòn đá lớn, khiến Cốt Toại càng thêm thích ý, rất muốn sở hữu cái thứ kỳ lạ kia.
Thắng ngồi trên lưng Tiểu Thử đã nhìn hết thảy, hắn vừa phát hiện ra một bí mật động trời, người của Hắc Dạ đều là đám kì hoa, hết tên có hứng thú với côn trùng, lại tới tên có phấn kích với xương khô, hiện tại lại lòi ra thêm một tên thích kỵ lợn, thực con mẹ nó tam quan hắn bị lật đổ!
“Để ngài đợi lâu rồi. Vì lần này đi thu hoạch lúa về căn cứ, nên tôi phải điều động lượng lớn anh em Minh Vương bộ, cùng với ba con xe tải mới mượn được từ bên bộ phận Binh Vương, nên có chút chậm chạp.”
Cốt Toại vì không có phương tiện đi lại, lại lười không muốn bay, nên Thắng chỉ có thể gọi một đầu lợn rừng đi ra để Cốt Toại cưỡi.
Cũng chẳng mất bao lâu, công tác truyền dạy kĩ xảo các thứ đều được Cốt Toại tiếp thu toàn bộ, hiện tại y có thể tự tin ngồi trên chiếc Aprillia RVS4 Factory 2010 mà làm anh hùng xạ lộ.
Thắng nhìn cái đầu lâu trắng hếu đang điều khiển chiếc mô tô phóng tại phía trước, làm hắn bỗng nhớ tới một nhân vật siêu anh hùng trong marvel, ghost rider, ma tốc độ. Nếu cho đối phương sử dụng con HARLEY DAVIDSON PANHEAD CHOPPER độ CUSTOM, cùng một ngọn lửa bao trùm nữa thì đúng bài.
Cốt Toại không kịp chờ đợi, liền vít ga phóng đi trước, vốn xương cốt của y cứng rắn, nên mũ bảo hộ hoàn toàn không cần dùng, vì thể hiện độ ngầu, y chỉ thu mỗi bộ giáp mô tô của Minh Vương mà thôi.
Hình thể của Tiểu Thử cùng đầu lợn rừng kia vốn lớn, tuy không hùng dũng, oai vệ như hổ và sư tử, nhưng xét về sát khí từ hai đầu hung thú này thả ra, cũng không hề kém cạnh, trái lại còn hơn vài phần.
Nên khi vừa thấy đối phương dừng lại, tâm trạng lại như mới thoát c·hết, hắn không kịp nghĩ ngợi, lập tức đưa ra chủ ý đổi lợn lấy xe.
Vốn đang khó chịu trong người, nên Thắng có hơi sốt ruột, đôi mắt cứ đăm đăm nhìn về nơi gửi xe của chùa.
Thực là... khi một ai đó trở thành một tượng đài, dù cho có tỏ ra thô lỗ cũng được người khác khen có khí chất.
Minh Vương đẩy lên kính chắn gió, để lộ khuôn mặt có chút già dặn của y.
Thắng cùng Tiểu Thử, Cốt Toại đứng tại cổng chào đã chờ được năm phút, vẫn chưa thấy bóng hình Minh Vương đâu.
“Hú hồn.” Minh Vương cởi mũ bảo hộ ra, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Biết nói thế nói mãi vẫn vậy, Tiểu Thử chỉ có thể ủy khuất, thầm than số phận bạc bẽo, âm thầm cắn nuốt nỗi khổ này.
Còn đang miên man suy nghĩ, bỗng một tiếng rống lớn từ phía bên cạnh vang lên, đánh động hắn tỉnh hồn lại.
“Ta thấy ngươi là có vấn đề, nếu tiếp tục sử dụng thứ này để di chuyển, sợ là sẽ nguy hiểm.
Tiểu Thử cùng đầu lợn rừng kia chạy hùng hục, chẳng mấy chốc đã vượt qua ba chiếc xe tải chở đám binh sĩ của Minh Vương bộ, bắt kịp chiếc mô tô đang băng băng tại phía trước.
Đứng bên cạnh nhìn hai con hàng này làm trò, Thắng cũng là ngán ngẩm.
Nhìn con mãnh trư kia ngoan ngoãn chở Cốt Toại như vậy, hẳn cũng là một đầu sủng thú của tân thủ lĩnh, nếu được đối phương ban cho một con làm toạ kỵ, thì thực là tốt a!
Đám người Minh Vương bộ vừa thấy đội trưởng vít ga đi trước, cũng lập tức khởi động xe bốn bánh, ba con xe tải tại phía sau rồ lên vài tiếng liền bành bạch phóng đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.