Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 305: Đồ dởm
Nhìn chiếc xe dần khuất sau cánh rừng, chỉ còn lại khói bụi lượn lờ trên không trung, Bảo lúc này mới tỉnh táo lại, nhìn đống ấn phù trên tay, lại nhìn về phía xa, nơi chiếc xe đã khuất bóng.
Ngay khi Ánh khẳng định người tới là bạn cô nàng, hắn liền sầm mặt lại, trái tim quặn đau không thôi.
“Kh·iếp, anh bẩn bỏ mẹ ra!” Bảo kinh dị, vội vàng né tránh lá bùa nát đang bay tới.
Thì ra... khẩu vị của cô ấy thực sự mặn như vậy. Biết thế, ngày xưa mình cũng bẩn bẩn, bựa bựa có phải cua được cô nàng không! Cứ sợ làm mất hình tượng, nên lúc nào cũng thể hiện mình bóng loáng, giờ cảm thấy thật hối hận a!!!
Bảo trợn mắt, tức giận phỉ nhổ vài câu.
Hắn đã ở đây một thời gian, chưa thấy có ai xa lạ ra vào nơi này, chỉ trừ đội ngũ công nhân xây dựng, được nhà đại phú phía trong thuê mướn gần đây, tiến vào xây tường rào mà thôi, đâu có khách khứa nào đến thăm công trình đang thi công chứ, trong khi đó phía trong lại thuộc tư nhân.
“Vậy sao? Đối phương tự tin như vậy?” Người đàn ông có chút kinh ngạc. Giờ l·ừa đ·ảo cũng tự tin mười phần như thế sao?
Mà này, mấy thứ đó có tiền chưa chắc đã mua được đâu, nên giữ cho tốt!”
Xong xuôi đâu đấy, hắn mới ra hiệu cho người tài xế lái xe rời đi.
“Người anh em này, tôi là chở khách đi vào trong.”
Khiến hắn thất vọng là, đối phương trông khá nhem nhuốc, lôi thôi, tóc tai dài thượt, rối bù, quần áo thì nhếch nhác chả ra đâu vào đâu, đã thế còn không hề có ý tứ, cứ vậy ngồi khệnh khạng, tay móc mũi, ngồi gãi chim, trông chả khác mẹ gì một tên cái bang từ thời phong kiến xuyên việt tới.
Lá bùa sượt qua người Bảo, vô tình dính vào bảng điện tại cột điện phía sau hai người.
“Dừng lại, các anh định đi đâu?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sao người anh em? Bọn tôi qua được chưa?” Thắng nhàm chán, nhìn Bảo chằm chằm.
Moá nó, nếu đưa tiền thật thì em không nói, tên đó lại đưa em mấy tấm bùa này, có khác nào tip vàng mã cho oan hồn!?”
‘Không lẽ khẩu vị cô ấy mặn, thích những thành phần ất ơ như này hơn?’ Bảo sầu thảm thầm nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không những thế, đối phương còn nói thứ này có tiền cũng không mua được! Anh nói xem có tức hay không?”
Một đoàn hoả diễm đỏ rực bỗng nhiên rực cháy, quấn toàn bộ bảng điện vào trong. Dưới cơn nhiệt độ cao như vậy, bảng điện nhanh chóng c·háy n·ổ, phát ra vài tiếng đốp đốp, bùng bùng, kèm theo đó là những tia lửa bắn ra như pháo hoa, khiến cả cây cột điện chìm trong những âm vang rộn ràng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh, đáng nói là tên đó hành nghề l·ừa đ·ảo. Anh nhìn đi, trước khi đi, hắn còn thể hiện mình là đại gia, đưa em mấy tấm bùa này như đưa tiền tip.
Người đàn ông bên cạnh nghe vậy thì không nhịn được cười, cầm lên một tấm hoả phù nghịch ngợm nhổ vào trong đó một bãi nước miếng, sau đó trêu đùa vất về phía Bảo.
Mấy tháng trước hắn cùng cô nàng tám chuyện, được mời cafe các thứ, tưởng rằng đối phương kết mình, liền tỏ tình muốn kết đôi. Ai ngờ đối phương chỉ coi mình là anh trai, không có tư tưởng yêu đương trai gái, bởi cô nàng có người thương trong lòng.
Giải thích một chút:
“Bạn trai?” Bảo kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía Thắng, đánh giá một phen.
Tất cả mọi thứ, cả nhan sắc tới phong cách ăn mặc, đều không ra dáng người. Nếu để so sánh, hắn dám chắc đối phương không nổi một góc ngón chân của bản thân, chứ đừng nói sánh bằng.
Bảo nhìn Thắng, thực không dám tin Ánh lại qua lại với loại người này. Hắn vẫn có một niềm tin, rằng tên trước mặt này đang nói láo, muốn biết được thật giả, cứ gọi cho chính chủ là ra.
Thấy đồng nghiệp đi tới, Bảo mới kể lại chuyện vừa rồi cho đối phương nghe, không quên bồi thêm vài câu sầu khổ.
Mấy hộ dân gần đó bức bối từ trong nhà đi ra, hung thần ác sát chất vấn, nhưng khi thấy cây cột điện đang hừng hực trong ngọn lửa hung tàn, liền sợ hãi rụt cổ lại, sợ đen đủi, chẳng may mấy sợi dây điệt đang cháy rơi xuống đầu thì đúng là một năm chỉ về được có vài lần thăm nhà.
“Có, chỉ cần nhổ nước bọt, vò lát ròi quẳng đi... mẹ nó, nghe đã thấy vớ vẩn rồi.” Bảo vất đống ấn phù xuống đất, tỏ vẻ chán ghét.
Bị gọi tỉnh, Bảo ngơ ngác tỉnh hồn lại, vô thức gật đầu.
“Có chuyện gì mà chú mày bực tức như vậy?” Không biết từ đâu, chui ra một người đàn ông độ khoảng 37, 38 tò mò gặng hỏi.
“Yêu quái, mau chịu c·hết haha!”
Lúc đầu định cho đối phương vài tờ dẫn phù, nhưng cuối cùng cảm thấy không đáng, nên lôi ra mấy tấm ấn phù tặng người, dù sao mấy tấm này chỉ là loại cấp thấp, giờ chỉ dùng tới chùi đít, tác dụng không nhiều.
“Cái... cái này...”
Cho đối phương phòng thân, ít nhiều cũng có tí cơ sở sống sót tại đầu tận thế. Đầu tận thế, có xấp ấn phù cấp thấp này bên người, như có thêm một cái mạng nhỏ vậy.
Thắng vất cho Bảo một xấp ấn phù, không quên nhắc nhở đối phương.
Bảo, tên kiểm lâm của nơi này cầm theo một cây côn đặc dụng nhanh nhảu từ trong trạm bước ra, chặn lại đầu xe taxi đang chuẩn bị đi qua cổng.
Mười hai giờ kém, chiếc taxi đã nhanh chóng có mặt tại Bắc Sơn. Dưới sự chỉ dẫn của Thắng, bọn họ lại đi xuyên qua các khu dân cư ngoài rìa rừng, tiến tới cổng trạm kiểm lâm.
“Tôi là bạn trai Ánh. Lần này tiến vào, là muốn gặp cô ấy, phiền anh tránh qua một bên.”
Bùng!
Chương 305: Đồ dởm
Hiện tại thấy tình địch trước mặt, hắn phải nhìn xem đối phương có gì tài năng, lại chiếm được trái tim của vị thiếu nữ như tiên giáng trần này.
“Moá nó, thì ra tên này còn là một tên thần côn, một tên thầy bói dởm đi l·ừa đ·ảo người! Moá, chắc chắn cô ấy bị tên này lừa gạt, nên mới yêu phải người như hắn!”
“Thế đối phương có nói cách dùng không?” Tên đàn ông cợt nhả.
“Chở khách? Khách nào? Bên trong làm gì có nhà dân mà khách với khứa?” Bảo nghiêm giọng, chất vấn.
Nhìn cái thái độ ất ơ này, Bảo thực muốn hướng đối phương đánh vài quyền.
“Sao? Bọn tôi đi được chưa?” Thắng hơi thò đầu ra, nhìn Bảo.
Lúc này, Bảo và tên đồng nghiệp đã trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc lẫn kinh sợ xen kẽ nhau, không khép được mồm.
Hắn lấy máy ra, bắt đầu gọi cho Ánh. Thông báo tình hình cụ thể.
Người tài xế hạ kính xe xuống, hơi híp mắt hướng người kiểm lâm trước mặt giải trình. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mẹ nó, mới giữa trưa, thằng nào đã đ·ốt p·háo hoa? Không để ai nghỉ trưa hay sao!?”
Bảo bực bội, quơ quơ đống ấn phù trước mặt đồng nghiệp mình, nói tiếp.
Vì ấn phù chứa sẵn năng lượng pháp tắc, nên khi làm nó bị nát sẽ tự khắc đánh ra năng lượng bên trong. Về cơ bản loại này dễ sử dụng, lại nhanh chóng, nên không cần nhỏ máu, chờ đợi tận một phút giống đống bùa mà Thắng đã cho đám người Mạnh Điên.
Thấy đối phương không có ý tứ cho xe đi vào, Thắng hơi khó chịu, ngó đầu ra nói.
“Haha, chịu thôi, tại chú mày bỏ lỡ thì phải chịu, ai bảo ngu còn kêu ca cái gì.” Người đàn ông ha hả cười lớn, không hề có thái độ đồng cảm, hay an ủi ý tứ.
Với lại, nếu dùng ấn phù bằng giấy thường, sức mạnh của nó không gây nổi sát thương, nên vô dụng. Còn đống ấn phù mà Thắng vừa cho tên bảo vệ là ấn phù được hoạ trên giấy Hoàng Chỉ, tuy là loại cấp thấp, nhưng năng lượng chứa bên trong nhiều hơn, sức công phá cũng lớn hơn. Nên khi vừa vất ra, nó đã đốt trọn cây cột điện!
...
“Các anh đợi tôi gọi hỏi chủ nhà, xác minh có đúng là thật không đã!”
“Tốt, thấy anh trách nhiệm như vậy, tôi có món quà tặng cho anh. Đây là ấn phù gồm các hệ hoả, băng, lôi... chỉ cần nhổ nước bọt, vo lát chúng rồi quẳng ra ngoài là có thể kích hoạt phù. Hãy giữ lấy chúng, sau này sẽ cần dùng tới.
Từ sân bay Cát Bi Hải Phòng về tới Uông Bí, Quảng Ninh chỉ mất khoảng hơn tiếng, đi theo quốc lộ 10. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.