Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 316: tí thì lộ
Sáng hôm nay lên chỗ thầy nhậu, quá đà, khiến hắn cùng tên đồng nghiệp ngủ vắt lưỡi, li bì suốt mấy tiếng đồng hồ, giờ b·ị đ·ánh thức, làm hắn có chút khó chịu.
“Cô Ánh! Đất này nhà cô thực sự có tà! Ngay khi cô đi được vài ngày, mảnh đất này như có quỷ ám, tất cả công nhân bọn tôi đều không thể xây thêm một tấc! (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh Bảo, giúp em mở cổng với!”
“Cái gì!? Cô ấy đang ở đâu?”
Một tháng trôi qua, cũng là lúc Ánh trở về.
Ngoài những sự kiện lớn đó ra, cũng chẳng còn chuỗi sự kiện nào đáng chú ý tại trong tân hệ mặt trời.
Không đợi đối phương trả lời, Thắng lập tức tắt máy.
Không biết lý do vì sao, khi Bảo gọi nàng là sư mẫu, nàng thực phấn khích trong lòng. Nàng phấn khích không phải vì đối phương tôn thờ nàng, mà là vì đối phương coi nàng thành nữ nhân của Thắng, dù cho nàng và tên đó chưa hề xác lập mối quan hệ.
Cũng từ đấy, nàng coi chúng như con, chăm chút cho béo mầm.
“Cô nhìn tên kia, thấy đối phương đầu bị chảy máu không? Nhà hắn mới có người mất, tâm trạng không tốt, vừa rồi còn lấy đá đập đầu đến chảy máu, may là cứu kịp... nếu không, nơi này thực sự có án mạng!”
Nhưng mới bước ra khỏi cửa, nhìn thấy rõ phía ngoài là một chiếc xe quen thuộc, bên trong lại là người phụ nữ đó. Hắn liền hoảng sợ, vội vàng rụt cổ lại, quay trở về gian phòng, cầm máy điện thoại lên như muốn gọi cho ai đó.
Nhưng Ánh đâu có biết những thứ này, hiện tại nàng đang vui vẻ lái xe trở lại biệt thự đây.
Nhìn cô gái xinh đẹp đã đi xa, tên cai thợ vội lấy chiếc khăn lam, lau toàn bộ mồ hôi trên mặt, âm thầm may mắn, lẩm bẩm.
Tên cai thợ vừa mới an tâm thần sắc, đã ngay lập tức thay đổi sắc mặt, lắc đầu.
“Cũng may, người anh em tên Thắng kia lại là một thầy pháp cao tay. Bọn tôi đã phải cùng cậu ta dựng lên một điện thờ nhỏ tại trong sân cúng kiếng, đám hồn ma mới lúc này mới bị đuổi đi hết... nhưng đáng tiếc... cậu thanh niên đó...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe được lời hứa hẹn từ sư phụ mình, Bảo khoái, đôi mắt híp lại sung sướng.
Sau khi kết thúc tâm sự cùng Bảo, Ánh cũng nhanh chóng trở lại căn biệt thự. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước kia thì anh anh, em em. Tán tỉnh đủ mọi câu từ, hiện giờ kính cẩn, cứ như đối phương là người mẹ thứ hai vậy. Khiến Ánh có chút lúng túng.
Cai thợ đưa tay chỉ về phía công nhân mới bị đồng nghiệp đáp đá vào đầu, kể khổ.
Nhưng phải công nhận, kế sách này của người thanh niên đó thực sự hiệu quả, vậy mà có thể lừa dối đối phương...”
Bên trong trạm, Bảo mơ màng tỉnh dậy.
“Ngay cổng trạm a!” Bảo hơi ló đầu ra, nhìn ra phía ngoài.
Bảo cất điện thoại, nhanh chóng ra ngoài tiếp đón sư mẫu mình.
Vì chút chuyện riêng, cô nàng phải bỏ căn biệt thự tận một tháng để trở về nhà tại Hà Nội.
Thắng đang cơn mơ màng, liền lập tức tỉnh táo lại, vội vàng bật dậy như cương thi.
Đám công nhân cũng trở lại bức tường đá, hùng hục làm việc.
Cũng vì vậy các anh em công nhân, ai cũng kính nể và phục Thắng lắm. Vừa giỏi, lại biết chiều chuộng anh em!
Nghe vậy, Ánh liền không quản tới đám công nhân, nhanh chóng vọt vào biệt thự, xem xét tình hình của Thắng.
Vừa có tiền ăn nhậu, lại gọn gàng nơi thi công. Quả là một ý kiến tốt.
Nhưng vì đã hứa với Thắng, thay hắn chăm đàn gà rừng, cùng với đó là xây dựng một khu vực an toàn để bọn họ có thể sinh tồn tại trong tận thế. Nên nàng mới lựa chọn ở lại.
Tập tính của chúng rất lạ, ngoài việc cho ăn phải chờ đúng giờ ra, đám gà này còn rất thích sạch sẽ, luôn đi tắm trước năm giờ chiều, tranh nhau vào trong nhà đi ngủ.
Lúc đầu nàng còn cương quyết đuổi đám gà này ra ngoài, nhưng sau thấy chúng thực sự biết suy nghĩ, trước khi vào nhà là loại bỏ hết cát đất, thi nhau vào nhà tắm rửa ráy toàn thân, sau an vị tại trên giường, ỉa đái cũng đúng chỗ, nàng mới coi như đồng ý cho đám gà này vào ngủ chung.
Phải mất chín trâu hai hổ, cô nàng mới được cấp giấy phép cho xây dựng tại mảnh đất này, với mục đích chăn nuôi. Nhưng thay vì xây tường mỏng như trên giấy tờ đã ký, cô nàng tự ý mua thêm vật liệu, chỉ đạo đám công nhân xây dựng nên một bức tường thành.
Ngoài mong chờ nhìn thấy bức tường nguy nga mà mình thiết kế ra, nàng còn chờ mong nhìn đám gà rừng mà nàng chăm bẵm suốt mấy tháng.
Cũng vì vậy mà khi Bảo ra ngoài đón tiếp nàng, một câu rồi hai câu sư nương, khiến nhịp tim nàng đập loạn, như con hươu nai ngơ ngác trong rừng già, vô thức quên đi mục đích nhờ Bảo mở cổng.
Hứ.... hức....”
Nên ngay khi nghe được tên cai thợ nói vậy, nàng liền không kìm được lòng mà lạnh hết sống lưng.
Cũng vì vậy mà Ánh đã vô thức tin tưởng vào những lời nói của Thắng. Ngay khi chia tay đối phương, trở về căn biệt thự, nàng đã liên hệ với cha mình, nhờ vả, xin giấy đồng ý cho xây dựng tại mạnh đất quanh căn biệt thự.
Đám gà này không biết có phải là ăn phải linh đan diệu dược gì hay không mà con nào con nấy cũng khôn lanh thôi rồi, giống như một đứa bé 6 tuổi vậy.
Đám gà này cũng là một trong những nguyên nhân nàng thực thích trở lại căn biệt thự.
Tên cai thợ rơm rớm nước mắt, không biết từ đâu lấy ra chiếc khăn tay màu lam, chấm chấm lên khoé mắt.
Kính xe hạ xuống, Ánh hơi thò đầu ra, hướng về phòng kiểm lâm trước mặt hô lớn.
Sau nhiều ngày âm thầm theo dõi, nàng thấy đám gà rừng này ngày càng tinh ranh, lúc đầu thì khờ khạo, nhưng sau nhiều đêm ngủ cùng nàng, nhất là sau những lần nàng tu luyện Thanh linh công pháp, chúng càng quấn quýt bên nàng.
Đó là lý do vì sao Ánh lại để Thắng ra ngoài trông chừng, tránh đám công nhân đó táy máy tay chân.
“Sư nương, sư mẫu... người yêu thầy á! Là Ánh á!”
Cuối cùng nhận được một câu trả lời có chút thực thực, lại hư hư từ đối phương.
“Vậy hiện tại...?” Ánh lo lắng, đang muốn hỏi gì đó, thì tên cai thầu đã chặn họng nói tiếp.
Một tháng không gặp, Ánh thực nhớ mấy đứa con của mình.
Lúc này, Ánh đang bước xuống xe, muốn vào trong trạm để xem xét tình hình.
Nhưng rượu vào rồi, phê lòi mắt rồi, sao làm ra hồn được. Nên lúc này đây, đám thợ xây đang mắt nhắm mắt mở, trộn bừa vữa, tỷ lệ không đều khiến mấy bao xi bị hỏng.
Nước mắt này không phải là giả, hoàn toàn là thực. Vừa rồi ăn nhậu nhiều quá, khiến dạ dày y không chịu được mà đi nôn thốc nôn tháo, cũng vì vậy mà nước mắt tèm lem, vừa hay Ánh tới tìm, y liền diễn một vở tuồng khóc đến thương tâm.
Bực tức, Bảo nhăn mặt như đít khỉ, tính ra ngoài chửi đối phương một phen.
Nếu không phải lỡ tay ký hợp đồng, tôi thực không muốn tại trên mảnh đất này một phút giây nào hết!
“Làm sao!? Anh ấy làm sao?” Ánh lo lắng, vội tóm cổ áo đối phương.
Khoảng đâu đấy 20 phút, đống bát bĩa đã được rửa sạch sẽ đàng hoàng, gọn gàng tại ngăn bếp.
Nói tới cũng lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cô nàng không hề hay biết, tên này sau khi chịu trách nhiệm tiếp quản đống vật tư, liền cho người bán bớt để lấy tiền nhậu.
Chương 316: tí thì lộ
Có mấy tên thợ hồ phụ trách quẳng đá lên trên, vì đầu óc quay cuồng, không làm chủ được cơ thể, nên đáp mẹ nó vào mặt đồng nghiệp, khiến cả công trình ngập tràn những tiếng kêu ai oái.
Khi thấy công trình mình đang mong chờ vẫn chưa hoàn thành, nàng liền nhíu lại lông mày, âm thầm tức giận trong lòng, đi tìm tên Cai thợ kia chất vấn một phen.
Cũng vì số vật liệu đó mua thừa từ bên ngoài, không có hoạch toán đàng hoàng, nếu mất vật liệu, nhà thầu không chịu trách nhiệm như trong thoả thuận.
Lực tay hơi mạnh, khiến tên cai thợ có chút lảo đảo.
Cô nhìn xem, các công nhân tiếp nhận công trình này đều như dính phải bùa ngải, kẻ thì lờ đờ mất sắc, tên thì than khóc ỉ ôi! Trông có buồn lòng hay không!?
Rượu thuốc của sư phụ hắn không phải loại tầm thường. Đối với người thường thì nó chỉ giúp đề thăng khí huyết, còn đối với người tu luyện như hắn, rượu thuốc này có thể giảm bớt đi thời gian khổ luyện của bản thân, hỏi sao hắn không phấn khích cho được!?
Nghe vậy, Ánh liền run lên trong lòng.
“Giữ cô ấy lại khoảng 10 phút! Làm tốt, tôi sẽ cho cậu một bình rượu thuốc!”
Ngay khi Bảo tại cổng trạm câu kéo thời gian, Thắng tại bên này đang ra lệnh cho đám công nhân nhanh chóng thu dọn tàn cuộc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ăn uống lo đủ, dinh dưỡng ngập mồm, thường xuyên tắm táp, khiến lũ gà lông mượt như tơ, béo tròn xinh xắn, trông không khác nào các khối cầu thu nhỏ, biết đi.
Một chiếc xe Corolla Altis 2011 bon bon băng qua đoạn đường mòn gập ghềnh sỏi đá, đi tới cổng trạm kiểm lâm mới dừng xe lại.
Nàng không biết chúng giờ ra sao, dù sao trước khi đi, nàng cũng đã hướng Thắng dặn dò, phải cho chúng ăn cám dinh dưỡng, thường xuyên tắm rửa, trước khi ngủ thì kể cho chúng nghe câu chuyện nàng bạch tuyết và bảy chú lùn đây! Không biết giờ về, chúng có béo lên được tý nào không. Nàng thực lo quá.
Nếu đổi lại khi trước, nàng sẽ không tin vào mấy cái chuyện ma quỷ này. Nhưng sau khi cùng Thắng trải nghiệm thế nào là xác c·hết bật dậy, oan hồn tung bay, nàng liền thực tin vào thế giới tâm linh.
Vì bản thân chẳng mấy khi vào xem tình hình, diễn biến tại bên trong, nên Thắng, kẻ sáng tạo nơi này cũng không nắm bắt rõ tình trạng của tân hệ mặt trời, vẫn tại ngoại giới ăn chơi, say sỉn với đám công nhân xây dựng.
Nhậu thường xuyên, một tuần có 7 ngày thì nhậu hết 8 ngày rồi, tiền nào chịu cho thấu!? Tiện thấy đống sắt bên ngoài còn nhiều lắm, Thắng cho người khuôn bớt, bán đi cho đỡ chật công trường.
“May, không ngờ cô chủ nhà lại mê tín như vậy. Trên đời thì làm gì có ma quỷ.
“A, cậu ta vì đánh nhau với đám hồn ma, hiện tại đang trọng thương.”
“Cái gì về?”
“alo...?” Đầu máy bên kia nhàn nhạt vang lên một giọng nói, nghe như đối phương mới vừa ngủ dậy vậy.
Lúc trước cô nàng cũng không mấy vui vẻ khi ở đây, bởi không gian xung quanh quá hưu quạnh, bà Hồng cũng không còn bên người, nên tâm lý sinh ra chút cô đơn, nhớ nhà.
Không biết từ khi nào, tên đó đã nhảy vào trong đầu nàng, chiếm một vị trí trong tâm trí, khiến nàng dần dần trầm mê bên trong, luôn nhìn thấy hình bóng của hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.