Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 317: Diễn xuất thế đã ổn?
Sợ bị phát hiện, hắn lại thôi động huyết mệnh công. Lần này đã làm chủ tốt hơn, không để máu xổ ra ngoài như trước.
Nghe được lời nói của người mình yêu, Ánh đang thất vọng cùng cực liền bừng bừng hi vọng.
“Có... là có... nhưng cách này thực sự không thể dùng...” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vì đấu pháp với lũ hồn ma, dẫn tới khí âm hao mòn, khí dương bộc phát. Hiện tại cần cân bằng lại âm dương, mới có thể bình ổn lại tình hình hai cực!
“Không được... cách này quá trái với luân thường đạo lý... anh không thể vì bản thân, để em chịu thiệt được...” Thắng quả quyết lắc đầu, giọng hắn nói tuy yếu, nhưng rất kiên định.
Chương 317: Diễn xuất thế đã ổn?
Nhưng người ta là người ngoài, đâu có mang theo tình thương. Với lại, từ bé tới lớn, ngoài bà Hồng ra, thì các bảo mẫu khác đều không dám cùng hai chị em nhà nàng ăn cơm, đàng hoàng làm phận osin, giúp việc.
Với lại, đối phương cũng không hề tỏ ra thái độ thèm khát khi ở cạnh nàng giống những tên bạn trai cũ, cũng không chủ động nắm tay, hay các hành động dê xồm. Nên trong thâm tâm nàng, Thắng là một người đàn ông tốt, đáng để lương nhờ cả tương lai.
Nhưng vì vừa phải thôi động huyết mệnh công để đè ép tiểu đệ, lại phải điều khiển nhịp tim đập nhanh, đập chậm, khiến khí huyết tại trong cơ thể bị trào dâng, bắt đầu tìm chỗ để thoát ra ngoài.
Lúc đầu diễn xuất thì tốt lắm, nhưng vừa nói đến quan hệ trai gái liền không nhịn được mà nói một tràng, không vấp hay ho một câu. Cũng may, Ánh hiện tại đang cuống, không đủ tỉnh táo để nhận ra sự bất thường này.
“Khục... anh... cảm thấy rất hạnh phúc... khi em cũng có tình cảm với anh...
Khuôn mặt hắn lạnh tanh, không có tí gì gọi là cảm xúc đau lòng, trông rất gượng gạo. Nhưng vì Ánh đang mải lo lắng cho Thắng, nên không phát hiện khuôn mặt sượng trân này của Với.
Đánh nhau với oan hồn, hao tổn âm khí? Bố láo, nếu có hao tổn, cũng là hao tổn dương khí nha!
Ánh ôm Thắng không rời, miệng thì liên tục oán trách. Nàng lúc này thực ân hận, sao bản thân không hướng đối phương thổ lộ trước, sao cứ phải giữ giá làm gì!? Giờ thì hay rồi, người nam nhân mà nàng thực yêu đ·ã c·hết, âm dương cách biệt không thể gặp, mối tình mới nở hoa cứ vậy lụi tàn trong hương hoa.
“Không.” Thắng lắc đầu.
“Chưa c·hết!?” Ánh mơ màng, nước mắt nước mũi tèm lem nhìn về phía Với.
“Song tu? Là cái gì?”
Nhưng mới đây thôi, sau khi cứu sống người đàn ông trước mặt này, nàng mới cảm nhận được sự ấm áp, cảm thấy mình được quan tâm thế nào.
“Có tôi đây...” Cảm nhận cái lạnh giá từ đôi bàn tay của người nam nhân trước mặt, lòng Ánh lại quặn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy vậy, Ánh lại hỏi. “Ăn thịt người sao?”
“A... song tu chính là... khục, quan hệ nam nữ...” Thắng ho khan, vội vàng giải thích.
Những kiến thức y khoa của nàng về thuyết âm dương ngũ hành mà bà Hồng giảng cũng bỗng nhiên bốc hơi đi mất, lúc này đầu óc nàng rất đơn thuần, vô cùng tin tưởng những lời tên nam nhân trước mặt mà không hề hay biết, tên đó đang nói láo.
Không kịp được lòng mình, Ánh nức nở, ôm trầm lấy Thắng. Khiến đôi mắt đang khép hờ ti hí của hắn híp lại, âm thầm sung sướng. ‘a, thì ra cô ấy thực yêu thích mình! Con mẹ nó, khoái a!!!’
Cha mẹ nàng là người trăm công nghìn việc, nên gần như không có lúc nào bên cạnh, chăm sóc nàng. Chỉ có bảo mẫu giúp các nàng nấu nướng, chăm sóc mà thôi.
Với tại bên cạnh vẫn đang chú ý tới bên này, khi thấy Ánh dùng lực quá lớn, cu cậu liền lập tức ngăn cản hành động của Ánh.
Muốn làm được điều này, cần song tu. Cũng tức là làm việc trai gái... để bình ổn lại âm dương ngũ hành trong thân thể!”
“G·i·ế·t người sao?” Ánh sầu khổ, hỏi Thắng.
Ánh thẫn thờ, khuôn mặt đờ đẫn, nghệt ra tại chỗ.
Cũng từ những yếu tố này, nàng bất giác đã yêu hắn từ khi nào mà không hề hay biết.
Thắng lưu loát giải thích, không hề có trạng thái thổ huyết.
“Vậy là cái gì!?”
Thắng nắm chặt tay Ánh, miệng lẩm bẩm.
Nhưng vì là con gái, nàng thực sợ đối phương coi thành người phụ nữ dễ dãi trong yêu đương, nên không dám thổ lộ.
“Có cách? Cách gì!? Anh mau nói, em chắc chắn sẽ cứu được anh!”
Giọng điệu trầm thấp của Với khiến trái tim hoảng loạn của Ánh đứng lại một nhịp.
Máu mắt, máu mũi, máu miệng tèm lem. Nhưng vẫn không cản được một người có tình yêu say đắm.
“Sư phụ vì trị lũ ma quỷ tại đây, nên đã...”
Khuôn mặt Ánh lúc này cũng đang dán gần vào hắn, nên đã ngay lập tức phát hiện.
Thắng vẫn lắc đầu, khiến Ánh hoang mang lắm rồi.
“Ánh à. Trước khi tôi c·hết... tôi chỉ muốn nói rằng... tôi yêu em!”
Nói xong lời trăn trối, hắn liền nhắm mắt xuôi tay.
“Không, chắc chắn sẽ có cách cứu được anh mà!” Ánh lắc đầu, nước mắt dàn dụa.
Đương lúc loading toàn bộ câu nói của Với, thì một bàn tay lạnh ngắt đã tóm lấy bàn tay của nàng.
“Á.. Ánh...” Thắng cực nhọc, hơi nắm đôi bàn tay ấm áp của Ánh, miệng khép hờ lẩm bẩm.
Ánh vô thức, đưa mắt nhìn xuống, thì thấy Thắng đang mệt mỏi nắm tay nàng, đôi môi khô nứt mấp máy, như đang muốn nói gì đó.
Mùi hương từ cơ thể cô nàng toả ra, khiến hắn kích con mẹ nó thích, đầu óc lại mơ màng nghĩ tới cái cảnh hồng hào, trơn bóng khi trước, làm cu cậu tại bên dưới của hắn dựng đứng, chỉ thiên.
Tuy tim đối phương vẫn đập, nhưng nhịp tim này quá loạn rồi, sợ là nhảy thêm một hồi nữa, trái tim sẽ vì không chịu được áp lực mà dẫn tới nhồi máu cơ tim, ngừng lại...
“Không!!!” Ánh bất lực, ôm hai vai hắn lắc lư qua lại, như muốn kéo tên khốn này thoát khỏi tay tử thần, kéo về thực tại vậy.
Hiện tại đối phương vậy mà hướng nàng thổ lộ tâm tư, khiến nàng rất xúc động. Chỉ là, đối phương lúc này đã nhắm mắt xuôi tay, cái mạng nhỏ cũng treo lên gặp chúa trời, không còn có cơ hội cùng nàng nói chuyện yêu đương, khiến trái tim nhỏ bé cũng vì vậy mà quặn lại.
“Không...” Ánh không cam lòng, ôm lấy bàn tay lạnh ngắt của Thắng.
“Sao anh không nói sớm!?... em... em cũng yêu anh...”
Đáng tiếc... anh lại sắp c·hết... không thể trao cho em hạnh phúc...”
Ánh sau khi tu luyện Thanh linh công pháp, sức lực đã hơn người thường. Nên khi dùng lực lay động cơ thể Thắng, đã làm tên này bị choáng váng không thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mấy câu thuật ngữ này, nàng chưa từng tiếp xúc qua, nên nghe không hiểu.
Mạch đập rất loạn, lúc mạnh lúc yếu. Có lúc thì tưởng như máy khâu đang dập, có lúc lại chầm chậm như sên bò, thực khiến Ánh hoang mang.
“Đúng a! Sư phụ vẫn chưa có c·hết, vẫn còn một hơi sống. Chị là bác sĩ, mau tìm cách cứu sư phụ a!”
“Vì biết bản thân không thể sống được bao lâu... cộng với việc tôi không xứng... nên tôi thực không muốn em trở thành người yêu của kẻ sắp c·hết...”
Nàng sợ hãi, hoang mang, không biết phải làm cái gì. Là một bác sĩ lâu năm, đây là lần đầu tiên nàng thấy cảnh tượng hãi hùng này.
Nhìn khuôn mặt người mình yêu đỏ như gấc, Ánh còn tưởng bệnh tình đối phương đang chuyển biến nặng, nàng liền cuống quýt hẳn lên.
Sợ bỏ lỡ di ngôn của người mình yêu, Ánh vội nghiêng tai áp sát, muốn nghe lời trăn trối cuối cùng.
Thằng nhóc thực sợ sư nương ra tay quá mạnh, vô tình tiễn sư phụ mình đi tây thiên! Đến lúc đấy không cần diễn cảnh, sợ là sẽ c·hết thật nha!
Chỉ chờ có thế, Thắng liền khục một cái, miệng lẩm bẩm.
Ánh luống cuống vọt tới, đẩy Với ra khỏi bên giường, lo lắng cầm lên tay Thắng, bắt đầu kiểm tra mạch đập.
Cũng nhờ đối phương nàng mới hiểu được ý nghĩa gia đình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Theo như nàng thấy, mấy cái này đủ trái với luân thường đạo lý đi.
Cũng vì vậy mà nàng chưa từng được hưởng cái cảm giác đầm ấm trong bữa cơm.
Cũng vì vậy, thất khiếu của hắn lúc này đang chảy ra vài giọt máu tươi.
Ánh chạy một mạch từ ngoài sân vào trong căn biệt thự, ráo rác tìm kiếm thân ảnh của Thắng tại trong căn nhà. Không thấy đối phương tại phòng khách, nàng liền phi thẳng tới phòng ngủ của đối phương.
“Là.... song tu... khục.” Thắng xấu hổ, đỏ bừng cả khuôn mặt, ho ra một tiếng.
“Có chuyện gì vậy!?”
Sự sống của Thắng lúc này đang rất mong manh, giống như đang đi trên một sợi dây chỉ nhỏ, có thể đứt bất cứ lúc nào.
“Tâm nguyện của tôi là... muốn được cùng em nói chuyện yêu đương...”
Ngay lúc này đây, trong đầu nàng bỗng chốc hiện lên đủ loại hồi ức kỷ niệm. Những kỷ niệm mà nàng cảm thấy đẹp đẽ nhất, đáng lưu giữ nhất trong cuộc đời nàng.
“Sư phụ, ngài đừng c·hết...” Với cúi đầu, thương tâm gào khóc.
Vừa mở cánh cửa, nàng liền thấy Với đang một bên tận tình chăm sóc cho Thắng.
“Tôi... sắp c·hết rồi... Trước khi c·hết, tôi... tôi có một tâm nguyện...” Thắng thủ thỉ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Âm thanh quá bé, khiến Ánh phải dí tai tới gần hắn để nghe.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.