Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 328: Rời đi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 328: Rời đi


Từ ghế lái bước xuống một người đàn ông trung niên đã đứng tuổi. Chỉ thấy ông ta hướng Thắng mỉm cười, áy náy nói.

Trước khi rời xa, Ánh đã khóc sướt mướt. Tuy biết đối phương sẽ về, nhưng nghĩ tới cảnh phải 5 tháng sau mới được gặp mặt, khiến nàng đau lòng không thôi.

‘Vâng, anh là ai? Gọi tôi có chuyện gì không?’

‘Rồi, anh báo vị trí cụ thể, tôi sẽ qua đó ngay!’ (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không sao, dù sao tôi cũng mới tới.” Thắng khoát tay, tỏ ý không sao.

Chỉ nói bản thân có việc cần làm, rất quan trọng. Phải qua tết dương lịch hắn mới về được.

Suốt mấy ngày vừa rồi, đám bọn chúng không những được ăn tiên đan diệu dược còn được ăn đủ loại chất lượng giun đất. Nào là giun đất màu xanh, lại đến vàng kim sâu lớn. Nói chung là đủ loại sinh vật kỳ lạ có chứa hàm lượng dinh dưỡng phong phú.

“Vâng, là tôi!”

Khoảng đâu đó 35 phút, từ phía xa, Thắng thấy có một chiếc taxi đang nhanh chóng lao vọt về đây với tốc độ rất nhanh. Khi chiếc xe tới gần hắn khoảng 5 mét, liền dừng lại.

Dù sao tết âm lịch với tết dương lịch cũng cách nhau khoảng 1 tháng. Hắn chỉ cần phá hủy xong con tàu, rồi bay trở về là được. Hẳn là chưa tới tết nguyên đán hắn đã có mặt tại nhà Ánh rồi cũng nên.

Trời vừa có chút tia sắc, ba người bọn họ đã lục đục tỉnh dậy. Cơm cháo xong xuôi, Với cùng Ánh mới đưa tiễn Thắng rời đi biệt thự.

Biết đối phương không muốn gây khó dễ cho mình, lão tài xế cũng âm thầm thở nhẹ ra một hơi.

Chương 328: Rời đi

Lúc đầu lão định từ chối, nhưng nghe được đối phương sẽ trả tiền hậu hĩnh, liền ok nhận lời. Nhưng khi nằm trằn trọc một lúc, liền đem ra khoe với vợ.

Chính vì vậy, lũ gà này mới lưu luyến hắn, bá·m s·át không buông.

“Xin lỗi cậu, vì hôm qua cậu đặt xe hơi muộn, nên tôi tưởng cậu lừa. Chủ quan, tôi không đặt báo thức. Nên mới để cậu phải đợi...”

“A...a vâng.” Lão tài xế vội vàng tỉnh táo lại, theo bản năng gật đầu, nhanh chóng khởi động máy, chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nên Với chỉ có thể u buồn nhìn sư phụ rời đi mà thôi.

Ngày hôm trước, tức tối hôm 27. Thắng đã hướng Ánh cùng Với thông báo bản thân sẽ rời đi một thời gian.

Thì tại nơi nào đó của thành phố Uông Bí, đang có một nhà ba người cùng bầy gà loạn khóc gào trong đêm.

Bọn chúng thực không muốn tên đó rời đi, bởi khi đối phương đi rồi thì ai sẽ là người cho chúng tiếp tục dùng tiên đơn!?

Cũng đã hướng sư phụ khẩn cầu, cho bản thân đi theo phụ giúp. Nhưng đã ngay lập tức bị từ chối thẳng thừng, không chút thương tiếc.

Đầu dây bên kia vang lên những âm thanh gấp gáp, đối phương hẳn là đang cuống cuồng thay đồ.

“Anh là Đức? Tài xế taxi!?” Thắng hơi biến đổi giọng nói, trầm trầm hỏi lại.

Ám ảnh, Với lại phải ra chuồng gà ngủ cho đến sáng hôm sau...

Biết tâm tư của Ánh, Thắng chỉ biết gật đầu, an ủi cô nàng. Hắn không biết bản thân có về trước tết dương lịch hay không, nhưng về trước tết âm lịch hẳn là được.

“Chúng ta lên đường thôi. Tôi đang vội!” Thắng ngồi vào ghế sau, hướng lão tài xế thúc giục. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hôm nay đã là 28, đã đến ngày ước hẹn gia nhập q·uân đ·ội Hoa Kỳ với mác lính đánh thuê. Nên ngay khi trời ló dạng, Thắng đã tỉnh dậy, chuẩn bị cơm sáng cho Ánh cùng tên đệ tử của mình lần cuối cùng.

‘Alo, ai đấy!?’ Đầu máy bên kia vang lên một giọng nói ngái ngủ, hẳn là đối phương vẫn đang ngủ ngon, vừa rồi mới b·ị đ·ánh thức.

Niềm vui chưa ngấm bao lâu, liền bị vợ tát thẳng gáo nước lạnh vào mặt. Nói Thắng là kẻ lưà đảo. ở đời ai lại thuê một chuyến xe từ Uông Bí đi sang Hải Phòng lại mất tới 5 triệu? Tên đó cảm thấy thừa tiền hay sao?

Dù sao nàng cũng là phận nữ nhi, còn đối phương lại là trụ cột. Nàng không thể vì bản thân mà làm ảnh hưởng tới Thắng được. Lần này rời đi, đối phương hẳn là muốn chuẩn bị thứ gì đó để đón đỡ tận thế. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giờ nghĩ lại, lão mới cảm thấy mình thực ngu khi nghe theo lời vợ mình.

Tờ mờ sáng ngày 28/7. Khi bầu trời vẫn còn nhá nhem, không gian vẫn chìm trong im lặng.

Nàng muốn tết nguyên đán này sẽ được cùng người mình yêu đón giao thừa với gia đình mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Suốt mấy tháng vừa rồi, cu cậu luôn đi và ở cùng với Thắng. Trong lúc vô thức tên nhóc đã có chút dựa dẫm vào sư phụ mình, hiện tại phải rời xa, khiến cu cậu thực sự không đành lòng.

Thắng không phải kẻ tầm thường, sao không nhìn ra được chút tâm tình này của người mình yêu!? Hắn biết bản thân tạm thời không thể đưa cô nàng đến chân trời hạnh phúc, chỉ có thể an ủi phần nào trong đêm nay.

Ngoài Ánh cùng Với lưu luyến Thắng ra, còn có đám gà tại trong nhà kho cũng là như thế.

“Tôi đang tại ngã ba sông khoai. Đứng gần chỗ biển báo...” Thắng hơi nhìn về phía trước, nơi đó đang có một tấm biển báo to lớn sừng sững.

Nghe vậy, Ánh cũng là sốt ruột. Bởi nàng đang tính đến tết dương lịch sẽ đưa Thắng về ra mắt dòng họ, rồi cùng nhau đón tết nguyên đán đây. Dù sao bọn họ cũng đã ăn nằm với nhau, việc có con cũng là sớm muộn, sợ để lâu sẽ không hay.

Bởi bình thường khi theo sư phụ luyện công, mỗi lần Với bị sư phụ đánh, cu cậu cũng hay rên như vậy. Nhưng rên to hơn, không trầm thấp, nhẹ nhàng như của sư nương.

Để tránh hai người họ lo lắng, hắn không dám oang oang cái mồm, nói bản thân sẽ tham gia chiến trường Trung-Mỹ (Mỹ là người khởi xướng đánh, các đế quốc khác là đồng minh. Chỉ gửi quân qua cùng Mỹ chiến đấu với Trung Quốc. Nên cuộc chiến này được mệnh danh Mỹ -Trung).

Bình thường thằng nhóc Với sẽ ngủ tại lán trong rừng. Nhưng hôm nay nghe tin sư phụ sắp đi xa, cu cậu liền quyết định ở lại biệt thự một đêm, sáng mai sẽ cùng sư mẫu tạm biệt sư phụ.

Biết việc này quan trọng, Ánh không giận hờn vu vơ. Nàng chỉ hướng Thắng dặn dò, cố gắng xong sớm, rồi về nhà cùng nàng ra mắt dòng họ.

Với tuy buồn rầu, nhưng là một thân nam nhi. Cu cậu không hề khóc lóc, chỉ rực đỏ đôi mắt mà thôi.

Hôm qua lúc chuẩn bị đi ngủ, lão nhận được một cú điện thoại, đó là một người đàn ông, muốn đặt xe vào sáng sớm mai.

“Tối qua tôi đã hẹn anh, hôm nay...”

Cuối cùng, hắn đành phải để lại phương thuốc điều chế cho Ánh, để cô nàng ở nhà cho đám gà này ăn, thì đám gà này mới coi như hài lòng, buông tha cho hắn.

Thực khổ cho thằng bé, cũng tại đêm ấy, nó không chợp mắt được chút nào bởi những âm thanh ma mị tại gian phòng của sư phụ lại vang lên trong đêm. Người chưa trải sự đời như Với chỉ nghĩ sư phụ hẳn là đang đ·ánh đ·ập sư mẫu rất dã man đây.

Nghe được câu trả lời đầy chắc nịch của Thắng. Ánh mới an tâm phần nào. Tuy có chút ủy khuất, nhưng nàng không dám thút thít ra mặt, sợ đối phương lo lắng. Nên đành kìm nén trong lòng.

Tạm biệt bọn họ, Thắng một mình cuốc bộ ra ngoài đường lớn. Đi khoảng hơn hai chục cây số, hắn mới dừng lại, lấy một chiếc smartphone trong không gian ra khỏi, bắt đầu ấn gọi.

Nghe cũng có lý, nên lão già này mới không để tâm, khiến khách phải chờ mỏi mòn tận 35 phút.

Nhưng khi thấy thần sắc đối phương khó xử, nàng liền biết bản thân không nên quá ích kỷ. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, nàng quyết định ủng hộ đối phương.

Nàng là muốn bắt hắn về, giam lỏng luôn. Tránh đêm dài lắm mộng.

‘Ok, anh đợi tôi một chút!’

Dự tính đã lên, nhưng nay lại nghe được đối phương có việc quan trọng, cần phải làm trước khi tận thế đến. Ánh cũng rất muốn ngăn cản, bởi nàng sợ tên này sẽ không về kịp trước tết dương lịch, để cùng nàng về ra mắt dòng họ.

Ngay khi biết Thắng chuẩn bị rời đi nơi này, đầu gà trống đã dẫn theo các ái phi đi theo gào khóc, ngăn cản đối phương rời đi.

Nói rồi, tên tài xế taxi đã ngay lập tức tắt máy, không để Thắng kịp nói câu nào.

‘A, tôi nhớ ra rồi. Anh có phải anh Hùng? Người tối qua gọi hỏi đặt xe đúng không!?’

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 328: Rời đi