Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 329: Rời đi (2)
“Bọn tôi tới từ phương xa!” Monkey chầm chậm đáp.
Thắng thông qua lượng ký ức của Sát Lang, cũng có thể tự mình ngồi lái. Nhưng vì hắn lười, nên mấy chuyện này cứ vậy quẳng cho tên đồng nghiệp Monkey là tốt nhất.
Nghe vậy, người đàn ông trung niên kia mới gật đầu, không hỏi thêm câu gì nữa, chỉ hướng hai người đưa ra thẻ căn cước chứng minh thân phận.
‘Dạ không, mình là người yêu của ảnh. Bây giờ anh ấy đang ngủ, có gì thì nói lại với mình, rồi mình nói lại với anh ấy nha!’
Monkey nhún vai trả lời.
‘Dạ, alo. Alo ai đấy ạ? Alo?’ Bên kia đầu máy vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ của người phụ nữ, khiến Thắng nhíu mày nghi hoặc.
Dựa theo Monkey, Thắng cũng lấy ra tấm thẻ có hình cây s·ú·n·g hướng người đàn ông đưa tới.
Lão tài xế vẫy tay chào hắn rồi cũng đánh lái rời đi. Tuy lão rất tò mò, không biết vì sao người thanh niên này lại muốn đến một nơi đồng không mông quạnh này. Nhưng lão biết, con người đôi lúc cũng có bí mật riêng. Không nên quá tò mò, nếu không c·hết lúc nào không hay.
“Đây là một cơ sở nhỏ của tổng bộ. Phụ trách các thành viên cấp thấp. Mỗi một đất nước đều có một cơ sở như này nằm vùng. Thường các sát thủ đứng đầu bảng sẽ không biết tới các cơ sở này tồn tại.
Vì Monkey đang mải chú tâm vào điều khiển chiếc trực thăng, nên không có ai cùng hắn buôn dưa lê.
Sau khi kiểm tra động cơ các thứ, thấy mọi thứ ổn định, Monkey mới cho chiếc trực thăng phi hành.
Nhưng khi tới trung tâm của thành phố hoa phượng đỏ, chiếc xe vẫn lăn bánh, không có dấu hiệu dừng lại.
Monkey dẫn theo Thắng đi vào trong cabin trực thăng, không quên ngoái đầu lại hướng tên quản lý nói.
‘Sát Lang, anh đang ở đâu!?’
“Vậy hai vị có tự lái được không? Hay để tôi cho người...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngồi trong khoang máy bay, Thắng nhàm chán ngáp dài.
...
Phải tới khi ra hẳn vùng ngoại ô, không còn khu dân cư sinh sống, chiếc xe mới thả chậm tốc độ.
“Anh bạn trẻ, đã tới điểm cậu cần!” Lão tài xế ngoái đầu ra sau, niềm nở.
“Hai vị yên tâm, phía nhà nước đã có người lo rồi. Hai vị chỉ việc cất cánh bay thôi.” Tên quản lý mỉm cười, trả lời chắc nịch.
“Nơi này là...?” Thắng kinh ngạc, hướng monkey nhìn lại.
“Ồ, nếu vậy thì hai vị tính đi ngay hay là ở lại dùng bữa mới đi?” Tên quản lý lại tiếp tục hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Theo sự dẫn dắt của tên quản lý, hai người nhanh chóng đi ra sân sau.
Monkey điều khiển chiếc xe rời đi khỏi Hải Phòng.
Từ ghế lái, Monkey bình ổn bước xuống với tư thái chững chạc, khác hoàn toàn với thái độ cà lơ phất phơ như hôm nọ.
Nên khi tên quản lý tại đây thấy được thân phận của hai người, không tránh khỏi kinh hãi, thái độ cũng lễ phép hơn rất nhiều.
Nhìn chiếc trực thăng ngày càng bay cao, tên quản lý vẫn rất nhiệt tình đứng bên dưới vẫy tay chào tạm biệt, mặc cho sức gió thổi phần phật qua người. Chờ tới khi chiếc trực thăng bay xa, tên quản lý này mới dừng lại mỉm cười, tiến vào trong căn biệt thự.
“Cảm ơn bác tài. Đây là tiền công đã giao kèo. Bác kiểm tra xem có đủ hay không.” Từ trong không gian chiếc vòng, Thắng lấy ra một xấp tiền giấy, toàn là tờ 500k thơm phức đưa cho lão tài xế.
Tên quản lý khom người, đưa tay ra mời.
“Vậy sao? Nếu thế đợi tôi một chút, tôi qua ngay!”
“Đó là phương tiện do tổng bộ sắp xếp. Hai vị có thể sử dụng nó để tiến hành di chuyển...” Tên quản lý đi phía trước, không quên quay lại sau giải thích tận tình.
“Hai người là từ đâu tới?” Người đàn ông đảo mắt qua hai người rồi lạng nhạt hỏi.
Lần này hắn không trả lời, chỉ để giọng nữ kia tự biên. Cũng vì vậy, hắn mới phát hiện ra...
Thẻ căn cước ở đây chính là tấm thẻ đen ngòm có hình cây s·ú·n·g, bên trong tấm thẻ có chứa đủ loại dữ liệu về người sát thủ, gồm biệt danh cùng các cấp nhiệm vụ đã được hoàn thành.
Cũng chẳng mất bao lâu, cả hai đã có mặt tại một căn biệt thự hầm hố, đồ sộ.
Đang rối như tơ vò, không biết phải làm sao thì bỗng chiếc điện thoại đang tút tút, bỗng giọng nữ vừa rồi lại vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn chiếc xe đã đi xa, Thắng mới quay người, lấy con cục gạch ra ấn số. Chuẩn bị liên hệ với tên tây ba lô.
Tiếp nhận hai tấm thẻ, người đàn ông liền bỏ mặc hai người tại ngoài hành lang, đi vào một căn phòng gần đó.
‘Ờ, vậy thôi. Để lát ảnh dậy, mình bảo anh ấy gọi lại cho bạn nha!’
“Được rồi, nếu có dịp, tôi sẽ gọi cho bác!” Thắng gật đầu mỉm cười, chào hỏi xã giao vài câu rồi bước ra khỏi xe.
“Cái con mẹ gì thế này!?” Thắng nhăn nhó mặt mày, vừa tức giận lại khó hiểu nhìn vào chiếc cục gạch đang tút tút.
‘Dạ, alo. Alo ai đấy ạ?...Dạ không, mình là người yêu của ảnh...’
“Thì ra là hai vị sát thủ đầu bảng Sát Lang và Monkey. Thất lễ, thất lễ rồi!”
Sau một hồi ngồi nghe nhạc chuông lèm bèm, cuối cùng chủ nhân của đầu dây bên kia mới nhấc máy.
“Mẹ...” Vừa buồn cười, lại vừa tức tối. Hắn chẳng thể làm gì khác ngoài cười bất lực.
Phải đâu đó khoảng 20 phút, từ phương xa lái tới một chiếc bán tải nhỏ. Di chuyển tới gần Thắng khoảng 3 mét mới dừng lại.
Mới hôm trước đối phương còn nói sợ lộ bí mật này nọ. Giờ lại cho một người phụ nữ lạ cầm máy, không hề đề phòng, khiến Thắng thực sự khó hiểu.
Tất cả đồ đạc trang trí đều là vật có giá trị lên đến hàng tỷ đồng, cộng thêm lối kiến trúc nguy nga, khiến cả căn biệt thự bốc lên một mùi tiền, mùi của quý tộc.
Mẹ nó, tên tây mũi lõ kia rõ ràng đã hẹn hắn tại đồng không mông quạnh này chờ đợi, giờ ra không thấy người đâu, gọi điện lại không nghe máy, chỉ thấy một con dở nghe máy, khiến Hắn con mẹ nó lú cái đầu rồi.
Theo sự hướng dẫn của Monkey, hắn nhanh chóng tiến nhập căn biệt thự.
“Ây, cảm ơn cậu. Cảm ơn.” Lão tài xế híp mắt cười sung sướng, vui đến không ngậm được mồm. “Lần sau nếu cậu muốn đi đâu, cứ alo cho tôi. Tôi sẽ giảm 10% cho!”
‘Rồi, cảm ơn bạn... tút... tút... tút...’
Buồn chán, hắn quyết định thả hồn vào thức hải, xem ngân hà của mình đã phát triển tới đâu.
Chương 329: Rời đi (2) (đọc tại Qidian-VP.com)
Mỗi quốc gia đều có lãnh thổ, vùng trời riêng biệt. Nếu không được cấp phép, giấy tờ đàng hoàng mà bay lởn vởn trên trời, dễ bị coi là kẻ địch đang do thám.
Tôi cũng vừa mới biết có cơ sở này thôi. Nếu không phải lần vừa rồi tham gia cuộc họp tại tổng bộ, tôi thực không biết chúng tồn tại đây!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thắng nhíu mày lại, lạnh giọng.
Trong tổng bộ sát thủ, cũng có phân cấp và đãi ngộ khác biệt. Từ top 50 đổ về top1 là nhóm sát thủ được quản lý trực tiếp bởi tổng bộ, mọi dịch vụ lẫn đãi ngộ đều được hưởng ưu tiên, hơn nhóm sát thủ tại các vùng nhỏ lẻ rất nhiều.
Monkey mang theo Thắng tiến vào căn biệt thự gặp một tên đàn ông, hẳn là kẻ phụ trách tại nơi này.
Nói rồi, tên Monkey đó đã ngay lập tức tắt máy. Không để Thắng kịp ú ớ câu gì.
Chiếc xe mang theo Thắng rời đi thành phố Uông Bí, tiến nhập địa phận Hải Phòng.
Cùng đối phương bắt tay, hàn huyên một hồi, Thắng mới ngồi vào xe tên đó an vị tại bên trong.
Nghe được thanh âm của đối phương, Thắng liền tỉnh táo lại, vội vàng trả lời. “Tôi đang tại điểm hẹn, anh đang ở đâu?”
Với lại, lúc này đang là lúc quan trọng. Ngày bọn họ tiến tới căn cứ ngầm của Hoa kỳ tại biên giới Trung Ấn. Nên hắn có chút vội.
“Phương tiện mà tổng bộ chuẩn bị để đưa hai người tới vùng chiến sự đã được chuẩn bị tại phía sau. Hai người hãy theo tôi.”
Đâu đó khoảng 1 tiếng, người đàn ông đó mới vội vàng đi ra, niềm nở vui cười.
Sau căn biệt thự là một khoảng không rộng lớn, xung quanh bạt ngàn là cỏ, nhìn như một khu resort dành cho các vị đại gia có tiếng, có tiền. Giữa khoảng sân rộng lớn đó đang nằm một chiếc trực thăng.
Nghe vậy, Monkey mới yên lòng. Bắt đầu khởi động chiếc trực thăng, kiểm tra thử các nút. Là một sát thủ nằm trong top50, tất nhiên đám người bọn họ cũng đã được đào tạo qua cách sử dụng những loại phương tiện phi hành này.
“Khỏi cần.” Monkey đi bên cạnh khoát tay.
“Con mẹ nó, thì ra là nhạc chuông!” Thắng xạm mặt lại.
“Người!” Monkey không nói gì nhiều, chỉ nói đúng một câu, một từ mà thôi.
“Không được! Cô phải gọi cậu ta dậy ngay cho tôi, tôi đang rất bận!” Thấy đối phương đang có ý định cúp máy, Thắng liền vội vàng hô lớn níu kéo.
“Alo, tôi là Sát Lang. Cho hỏi đây có phải là số điện thoại của Monkey...?”
Thì ra từ nãy đến giờ, hắn toàn nói chuyện với nhạc chuông. Không phải người thật.
“Bọn tôi sẽ đi luôn, các anh hướng nhà nước báo cáo đi.”
“Ồ, vậy đặc sản quê hương của các anh là...?” Người đàn ông hơi nghiêng đầu nhìn Monkey.
Bên ngoài nhìn sơ vốn đã bề thế rồi, giờ nhìn nội thất bên trong, hắn còn thấy đáng sợ gấp mấy lần.
“Là vậy sao...” Thắng gật đầu coi như đã hiểu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.