Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 341: Dị nhân?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 341: Dị nhân?


“Tổng thống, đây là...?” Đám người chăm chú lên màn ảnh, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, không hiểu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi tại chủ vị.

Bên trong đang có một nhóm người ngồi nghị sự, trên khuôn mặt của bọn họ treo đầy sự tức giận.

Chỉ cần như vậy thôi là đã đủ cho gã vui mừng rồi.

“Cũng có thể hiểu như vậy... nhưng cô ta còn mạnh hơn thế nhiều. Mời các vị xem.”

“Ngài nói vậy là không đúng.

Tên trung tá híp mắt, đôi mắt ánh lên một sự phấn khích.

Một người đàn ông trung niên mắt xanh mũi lõ đập bàn đứng dậy, tức giận hô lớn.

Được gắn cái mác sở hữu sức mạnh hơn người không phải là ngoa. Tuy chỉ là đám tân binh lại bị địch nhân t·ấn c·ông bất ngờ nhưng mãnh hổ quân cũng không phải là hổ giấy.

“Cái này... thưa ngài, bên phía tiểu đoàn 2 đang cùng lính Nga giao chiến, sắp chiếm được thế thượng phong. Phải chăng vẫn rút về?”

“Vâng!”

“Báo cáo! Địch nhân đã toàn diệt...”

Siêu cấp chiến binh như mãnh hổ quân bọn họ có thể sản xuất đại trà. Nếu toàn dân bọn họ sử dụng thì sao chúng ta có cửa thắng?”

“Dù bên chúng ta có nhiều thêm binh sĩ thì khả năng thắng cũng không cao.

Mãnh hổ quân như thứ v·ũ k·hí s·inh h·ọc, luôn được sản xuất qua mỗi ngày, không khó đào tạo như lính chuyên nghiệp.

“Rõ! Tôi sẽ hướng các tiểu đoàn đưa ra chỉ thị.”

Phải đâu đó khoảng hơn tiếng đồng hồ, chiếc điện thoại nằm trên bàn mới rung lên từng hồi, đánh vỡ bầu không khí âm trầm ngột ngạt này.

“Tốt, cảm ơn anh Mã.” Tô Văn Minh hiền hậu mỉm cười, đưa tay đón chén yến sào đang để trong khay.

Nếu đối phương đã biết rõ vị trí của phòng thí nghiệm thì hắn cũng không chơi trò giấu giếm nữa, hắn quyết định chơi lộ thiên luôn.

Đứng bên cạnh hắn, tên quản gia thấy chủ tịch Tô đang nhếch mép mỉm cười, liền vội vàng bê khay yến sào tới gần, nói.

Dù vậy, gã vẫn kiên trì cầm khay đứng đấy, không dám nửa bước rời đi.

Lúc này đây, toàn bộ khu vực nhà ở, làng mạc trong tỉnh Thanh Hải đều đã bị san thành bình địa, đất đá ngổn ngang khắp nơi, xác người thì chất thành đống, máu tươi thì huyết hồng nhuộm đỏ cả một dòng Sông.

Dù mãnh hổ quân rất mạnh, s·ú·n·g đ·ạ·n không làm gì được đám người này. Nhưng bom thì khác, sức sát thương cực lớn. Không thể g·iết c·hết đám người nhưng khiến bọn họ tàn tật là có thể làm được. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cô ấy sao... đó là người Việt Nam...”

Đây mới chỉ là tân mãnh hổ quân, vậy đám mãnh hổ quân kỳ cựu tại tuyền tuyến còn mạnh tới mức nào? Chẳng phải bom đ·ạ·n cũng không sợ sao?

Nghe vậy, người đàn ông tên William mới hoà hoãn một chút, nhưng vẫn lo lắng phàn nàn.

Nếu Trung Quốc có thể sản xuất siêu chiến binh đại trà, chắc chắn sẽ không khuyến khích người trẻ tham gia nhập ngũ, đủ tiêu chuẩn mới tiêm huyết thanh.

Cũng vì vậy mà mấy ngày hôm nay hắn luôn lo lắng về tình hình chiến sự nước nhà.

Nhưng sau khi chứng kiến hết thảy, với chỉ ngàn tên mãnh hổ quân tân binh đã có thể tiêu diệt vạn tên lục quân bên địch, và t·hương v·ong cũng không gọi là lớn.

“Báo cáo... toàn bộ quân địch tổng một vạn tên đã bị tiêu diệt. Quân ta ngàn n·gười c·hết hai, thương tật hơn trăm người... thường dân c·hết hết...”

Đoạn, người đàn ông liền mở lên màn chiếu một đoạn video. Bên trong là một người phụ nữ bịt mặt không rõ dung nhan, nhưng với dáng người lồi lõm cũng đủ khiến đám người nơi đây hình dung ra diện mạo của nàng.

Trong khi đó dân số Trung Quốc lại rất đông, đứng thứ hai thế giới.

“May quá...” Tô Văn Minh thở ra một hơi.

Cuối cùng người đàn ông này cũng chịu dùng bữa rồi...

Bên trong chiếc điện thoại vang lên một đoạn âm thanh lạnh lùng.

Tuy biết nhà nước rất tin tưởng nhánh q·uân đ·ội này, nhưng hắn vẫn còn rất nhiều hoài nghi.

“Thưa ngài...” Đầu máy bên kia vang lên một giọng nói trầm thấp lại có phần cung kính phát ra.

Lầu năm góc, quận Arlington, Virginia, Hoa Kỳ.

Trong đó Hải Tây là nơi bị tập kích ác liệt nhất. Không chỉ có lục quân âm thầm tiến vào, mà ngay cả không quân cũng thả xuống lượng lớn binh sĩ, đánh cho tân mãnh hổ quân bọn họ trở tay không kịp, khiến dân chúng nơi đây c·hết không ít người.

Người đàn ông trẻ tuổi lắc đầu, hơi đảo mắt qua các nghị viên, sau đó lại nói tiếp.

Chủ quan, bọn họ không ngờ tới đám đồng minh Hoa Kỳ lại điên cuồng như vậy, tập kích Thanh Hải trong âm thầm. Bọn chúng đã đem một vạn tên lục quân đi xuyên qua đường rừng, đánh úp vào các tỉnh thành bao xung quanh khu căn cứ ngầm.

Theo năm ngón tay bóp lại, chỗ t·ên l·ửa đó cũng ngay lập tức nổ tung.

...

Chỉ thấy người phụ nữ đó đằng không một cái, tay trái vung ra, đống t·ên l·ửa đ·ạ·n đạo đang bay tới cũng ngay lập tức dừng lại.

Chủ tịch nước Tô Văn Minh đang nhăn nhó, nhíu mày ngồi trong phòng làm việc, trên bàn làm việc là một đống giấy tờ ngổn ngang, bên cạnh đống giấy tờ ngổn ngang là một ly rượu Mao Đài đã uống được gần hết.

“Tổng thống, cô nàng này ngài kiếm từ đâu vậy!?” người đàn ông tên William hào hứng đứng dậy, hỏi.

Khu căn cứ mới là thứ quan trọng, mất rồi thì coi như mất cả một nền văn minh, nên hắn không thể để chúng mất được.

Dù gã đứng ngay bên cạnh, giọng nói khá vang, đủ để người trong gian phòng nghe rõ nhưng chủ tịch nước vẫn đờ người, nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại đang nằm ngổn ngang trên mặt bàn, không hề để tâm tới người quản gia.

Bên phía Nga sau khi biết được sức mạnh khủng bố của mãnh hổ quân cũng đã cùng chúng ta gác lại mâu thuẫn, chung tay chống lại Trung Hoa”

Tên trung tá lúc này đang trầm tư suy nghĩ. Hắn không phải đang tiếc thương cho đám thường dân hay các anh em mới c·hết trận. Hắn chỉ đang suy tính về sức mạnh của chi q·uân đ·ội này.

Khói bay ngút trời, không còn chút sinh cơ.

Cách đây mấy hôm hắn vẫn còn lo lắng về sức mạnh của mãnh hổ quân. Hắn là người trong q·uân đ·ội, nhưng thuộc nhánh ngoài, không phải cao tầng nên nhiều thông tin cơ mật hắn là không biết, nên không rõ sức mạnh thực sự của mãnh hổ quân ra sao. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chủ tịch... đã ba ngày rồi ngài không ăn gì... ngài ăn tạm bát yến sào này...”

Đối phương đường đường là một tên đứng đầu đất nước, là người đưa đất nước bước tới tương lai quang minh, giống như thiên mệnh chi tử. Nếu vì ăn uống không đủ để đối phương dẫn tới bệnh tật, kẻ làm công tác quản gia như gã sẽ cảm thấy có lỗi với dân tộc.

“Thưa Trung Tá, bên phía ta thiệt hại hai người, đều là tân binh mới tiêm huyết thanh không lâu. Trọng thương thì có năm mươi sáu người, mấy anh em còn lại đa phần là b·ị t·hương nhẹ ngoài da, không đáng kể... c·hết chủ yếu là thường dân bản địa...”

Chương 341: Dị nhân?

G·i·ế·t sạch địch nhân khi chúng chiếm số lượng gấp mười lần, mà quân ta lại chỉ c·hết có hai chiến sĩ, trọng thương hơn trăm người... đủ thấy chi q·uân đ·ội này bá đạo tới mức độ nào.

“Thưa ngài, đã an toàn.”

“Với lại... không chỉ có Trung Quốc xuất hiện siêu chiến binh, bên này chúng ta cũng có siêu nhân tồn tại.”

Chỉ cần chúng ta diệt đám người này nhanh hơn tốc độ sản xuất thuốc... thì cuộc chiến này chúng ta vẫn thắng chắc!”

Từ hôm nghe tin địch nhân tập kích Thanh Hải bất ngờ khiến y đã lo lắng không thôi.

“Hẳn là vậy đi...” Vị tổng thống trẻ tuổi không trả lời rõ ràng, cứ để vậy cho đám người tự hỏi, tự trả lời.

Ông ta đã như vậy suốt ba ngày rồi. Cơm nước không dùng, chỉ chăm chăm vào chiếc điện thoại, thi thoảng chỉ làm một ngụm rượu khiến người quản gia đi theo bên cạnh phải lo lắng đến sốt ruột.

Một tên binh sĩ lưng hùm vai gấu hùng dũng bước ra nghiêm chỉnh báo cáo.

Rượu trong ly chỉ còn vài giọt, nhưng ông Tô vẫn không buồn rót thêm, khuôn mặt vẫn nhăn nhó nhìn về phía chiếc điện thoại như đang chờ đợi điều gì.

Vì Nga sẽ không để điều đó diễn ra.

“Khốn nạn, tôi khuyến nghị nên dùng bom nguyên tử đánh bọn chúng! Khoa học kỹ thuật của tương lai thì sao chứ? Chỉ một trái bom thôi là có thể đưa bọn chúng trở về với nguyên thủy!”

Nghe vậy, đám người liền tò mò đưa mắt nhìn lên màn chiếu.

“Ngài William xin bình tĩnh lại... việc sử dụng đầu đ·ạ·n h·ạt n·hân để t·ấn c·ông Trung Quốc là điều không thể.

Thế mới có cảnh ngồi thừ người ra như vừa rồi.

Chỉ cần rút hết toàn bộ mãnh hổ quân tinh nhuệ về khu căn cứ, thì chắc chắn bọn họ sẽ thắng lợi trận chiến này.

Binh đoàn bọn họ tổng cộng có 1000 người. Tất cả đều chỉ là tân binh mới được tiêm huyết thanh mãnh hổ không lâu. Vì kinh nghiệm không có nên được nhà nước lưu tại nơi này huấn luyện.

Một người khác ngồi cạnh nhẹ giọng nói.

“Cứ làm theo lệnh, không cần ham chiến!” Tô Văn Minh nghiêm giọng.

“Tốt... dọn dẹp chiến trường, mau chóng dựng tạm nơi đó làm căn cứ quân sự tạm thời...”

Dùng bom sao? Các ngươi dám sao? Dám thì cho máy bay thả bom nha, dùng đầu đ·ạ·n h·ạt n·hân mà đánh nha, để xem các ngươi có lấy được thứ đồ mình muốn hay không!

“Bên ta... có c·hết người anh em nào không?”

Từ điều này ta có thể thấy dược liệu của bọn họ không đủ, hoặc thời gian triết xuất, sản xuất huyết thanh không thể nhanh chóng được.

Lúc đầu hắn là muốn nhử địch về núi côn luân, bắt địch đánh theo lối đổ bộ, rồi sau đó dùng mãnh hổ quân đánh du kích.

Càng nghĩ, Tô Văn Minh càng khoái chí trong lòng.

“Vậy chúng ta phải làm sao? Sử dụng sức người để đánh?

Tốt! Vậy thì đến đây mà lấy, bước qua xác đám người mãnh hổ quân đi!

Sau trải nghiệm lần này, tên trung tá đã hoàn toàn tin tưởng vào nhà nước. Hắn dám khẳng định 100% Trung Hoa dân quốc bọn họ sẽ đứng lên thống trị toàn bộ thế giới... hiện tại chỉ có vấn đề thời gian mà thôi.

Bắc Kinh, tại một căn biệt phủ đồ sộ.

Các ngươi không thấy sức mạnh của đám người Mãnh Hổ quân đó sao!?

Tô Văn Minh cúp máy, khuôn mặt vừa mới u sầu nay đã rạng rỡ không ít khiến tên quản lý bên cạnh cũng vui lây vài phần.

Vừa nhìn, đám người đã nghĩ ngay đối phương phải c·hết không thể nghi ngờ. Nhưng diễn biến tiếp theo lại khiến bọn họ kinh hãi không thôi.

Bên trong màn ảnh, người phụ nữ kia đang ung dung đứng trước một màn mưa đ·ạ·n đạo, t·ên l·ửa, s·ú·n·g máy đều là oanh oanh đánh tới.

Tên trung tá hơi híp mắt lại, không tiếp tục để ý người binh sĩ kia, chỉ dặn dò vài câu liền phất tay một cái, ra hiệu cho đối phương rời đi.

“Cái này... cái này...” Đám nghị sĩ nhìn nhau, miệng há ra không khép lại được.

Siêu phẩm! Thực sự là siêu phẩm chốn trần gian.

“Đây chẳng lẽ là dị nhân trong truyền thuyết!?”

“Chủ tịch... ngài đã ba ngày không ăn gì... nếu hôm nay không ăn, sợ là sẽ không tốt cho cơ thể...”

Còn mãnh hổ quân được lưu tại Hải Tây, Thanh Hải chủ yếu là các binh sĩ mới được thu nhận không lâu, kinh nghiệm chiến đấu là không có.

Dù biết mãnh hổ quân bá đạo, nhưng dẫu sao đám binh sĩ đó cũng toàn tân binh mới thu nạp, được tiêm thuốc không lâu nên hắn thực lo lắng đám người này sẽ làm hỏng chuyện.

“Được rồi...” Tô Văn Minh nghe vậy mới hài lòng cúp máy.

Ông Tô Văn Minh đang đờ đẫn bỗng như thấy được quang minh, vội vàng tỉnh hồn đưa tay vớ chiếc điện thoại.

“Khu căn cứ thì sao?” Tô Văn Minh vội hỏi.

Đám người nhìn nhau nghị luận.

Còn dân chúng c·hết nhiều hay ít? Hắn thực không mấy bận tâm. C·hết nhiều thì đẻ nhiều, sợ gì mà không có nguồn lao động tự cung. Dù sao dân chúng của đất nước này cũng nhiều lắm, c·hết vài ba ngàn người của thành phố Hải Tây này có đáng là gì, chỉ cần ủng hộ thường dân sinh đẻ thì sợ gì không có thêm dân cư!?

Nhất là lúc này đất nước lại đang đương đầu với toàn bộ đế quốc lớn trên địa cầu, nếu vị chủ tịch nước này sảy ra mệnh hệ gì, gã thực sự là c·hết không có chỗ chôn! (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cô ấy là Hắc Dạ Xoa, một kỳ nhân muốn xin tham gia vào cuộc chiến lần này.”

“Lập tức cho tiểu đoàn 1, tiểu đoàn 2 và tiểu đoàn 3 rút về Hải Tây, Thanh hải. Còn tiểu đoàn 4 thì rút về dãy núi côn luân...”

Lần này đối đầu bọn họ là toàn bộ thế giới, trong khi đó chỉ có một mình Trung Quốc là đơn phương cô độc, dù cho chính quyền tiết lộ sức mạnh của mãnh hổ quân thì vẫn có nhiều người lý trí, không tin vào q·uân đ·ội mới lập này, trong số đó có hắn.

Con người chỉ là động vật tầm thường, dù có tập luyện khắc khổ, vượt cực hạn cỡ nào thì cũng không thể lấy thân đọ lại s·ú·n·g ống. Một thân đánh sáu, đánh bảy người thì chỉ có ở trên phim. Nên việc một tên lính mãnh hổ quân có thể lấy một địch mười, lại còn là mười người lính đặc chủng thì càng không thể nào làm được, nói đúng hơn là hắn không dám tin.

Tên binh sĩ nghiêm chào rồi nhanh chóng rời đi, để lại tên trung tá trầm tư suy nghĩ.

“Vậy sao...? được rồi, ngươi ra ngoài đi! Thu xác dân thường và các anh em, rồi dùng hoả thiêu đi... tránh để lâu sinh bệnh.”

Giờ địch biết rõ vị trí của khu căn cứ rồi, nếu để đám người mãnh hổ quân này tại côn luân núi thì có khác nào dâng thịt lên miệng mèo? Bọn người Hoa Kỳ biết được nơi đó không có thứ chúng cần, chắc chắn sẽ thả bom oanh tạc dãy núi, đưa mãnh hổ quân về chầu diêm Vương.

“rõ, thưa ngài!”

Thấy Tô Văn Minh đồng ý dùng bữa, tên quản gia mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi ổn định lại tình hình thế cục, tên trung tá trẻ tuổi này đã dẫn theo ngàn tên binh sĩ đánh cho một vạn tên c·hết như ngả rạ.

Chính vì vậy, để tránh nhánh q·uân đ·ội “cực phẩm” này bị hao phí vô ích, hắn đã ngay lập tức cho lệnh rút quân về Hải Tây, nơi có phòng thí nghiệm tồn tại.

Nếu không dùng tới v·ũ k·hí h·ạt nhân, sao thắng được cuộc chiến này!?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cũng vì vậy mà thường dân hay địch nhân đều c·hết hết, chỉ còn lại đám người mãnh hổ.

Với lại, ngài đừng quên... người Trung Quốc cũng sở hữu thứ v·ũ k·hí nguy hiểm này.” Một người đàn ông khác trông trẻ tuổi hơn trầm giọng nhắc nhở. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tên quản gia bâng lên một khay nhỏ, bên trong có đựng một bát yến sào nóng đang nghi ngút khói.

“Kỳ nhân? Là đám người tu luyện võ thuật đến mức có thể đao thương bất nhập? Không sợ s·ú·n·g ống sao?”

Muốn lấy được tài liệu nghiên cứu của mãnh hổ quân? Muốn thu con tàu có chứa nền khoa học tiên tiến?

Cuộc chiến giữa mãnh hổ quân và lực lượng đồng minh Hoa Kỳ đã kéo dài đến tận ba ngày trên toàn bộ vùng đất Thanh Hải.

“Ngài William cứ yên tâm. Dù cho đối phương có là voi thì cũng sẽ c·hết dưới miệng của đàn kiến khổng lồ.

Nhưng vì đám người này mới chỉ là tân binh, còn chưa điều khiển được sức mạnh của mãnh hổ huyết thanh, khiến bản thân tiến vào trạng thái cuồng dã, g·iết luôn cả địch nhân lẫn người thường.

...

Sau khi cúp máy, Tô Văn Minh lại tiếp tục đánh điện thoại, giống như muốn gọi cho ai đó rất quan trọng.

Đứng trước mặt người binh sĩ là một vị trẻ tuổi quân nhân, thoạt nhìn mới chỉ hai năm, hai sáu nhưng quân hàm đã là trung tá đang nghiêm mặt nhìn về phía tên binh sĩ vừa rồi, hỏi.

Chỉ với một ngàn người của chúng đã khiến mười ngàn người của chúng ta toàn diệt.

Hắn không cần biết cuộc chiến tại tuyền tuyến sắp thua hay sắp thắng, hắn chỉ cần biết khu căn cứ khoa học tại dưới thành phố Hải Tây an toàn là được.

Hiện tại nhận được tin tức tốt, địch nhân không những bị tiêu diệt hoàn toàn mà quân ta cũng không bị thiệt hại bao nhiêu... và quan trọng hơn hết thảy là khu căn cứ vẫn bình an vô sự.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 341: Dị nhân?