Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 348: Ngộ đạo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 348: Ngộ đạo


Nghe vậy, lão ta mới vỗ đầu một cái, thầm nghĩ. “Tên khốn Wolf này lừa ta, dám nói đám nhân tộc tại phía đông đã thông minh đến trình độ vừa sinh ra đã biết nói, lên năm là có trí tuệ hơn người. Đến mười hai là đốn ngộ pháp tắc.

Bài thơ tuy không hợp ý cảnh, nhưng vì bài thơ này khá thuận mồm, bản thân cũng thuộc một chút nên lôi ra ngâm nga. Ngâm bừa để xem tên nhóc Linh Tử có đốn ngộ được hay không, dù không ôm quá nhiều hi vọng, nhưng vẫn ấp ủ chút chờ mong.... biết đâu nghe nhiều, tên nhóc này bỗng nhiên sáng dạ, thành công đốn ngộ đạo thống riêng thì sao?

Chỉ là con trâu này hơi bé so với con mà lão già ngồi, tiếng kêu cũng nhẹ và thánh thoát hơn, hẳn là một con nghé. Tuy là nghé nhưng hình thể nó khá đồ sộ, trông không khác nào một con trâu trưởng thành.

Dù sao con tàu vẫn còn đang hỏng hóc, chưa hoàn toàn phục hồi, vẫn cần tới đám người này trợ giúp sửa lại. Cứ đợi đến khi c·hiến t·ranh nổ ra trên toàn bộ lãnh thổ Trung Hoa, đám binh sĩ cuống cuồng chiến đấu, tới khi đó trở lại thu huyết thanh và con tàu cũng không muộn.

“Khi thân tâm ta biết vừa đủ, không quá một cái gì thì tinh thần ắt sáng suốt, cơ thể tự khỏe mạnh.

“Được rồi. Nói tiên sướng là vì khi đắc đạo, con người ta sẽ không còn vô minh, mờ mịt. Bám chấp vào các sự vật, hiện tượng xung quanh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khâm thừa vạn lý tiếc gì thân đây.

Để tránh kế hoạch đổ bể, hắn đành hạ xuống nơi đây một đồ án truyền tống môn rồi chẹp miệng đi về.

“Đã hiểu chưa... Linh Tử?” Thắng hơi híp mắt, miệng cười để lộ hàm răng trên, bàn tay phải thì vuốt râu nhìn tên đệ tử, đắc ý hỏi.

Giận dữ hại can

Ngoài việc thoả mãn tinh thần, tiến vào để ngao du ngoạn thủy ra thì hắn còn muốn xem xem đám nhân loại tại phương đông đang sống qua thế nào.

Hoàng khủng sơ cuồng đối thánh quân.”

Tiểu thế giới của hắn, nơi các sinh vật có thể tự mình khai ngộ pháp tắc, từ đó tìm được ra tân đạo thống. Tuy chỉ là ngụy, nhưng rất tốt cho sự phát triển của hành tinh.

Thấy không thể đưa tên nhóc này trở thành kẻ đốn ngộ, Thắng chỉ có thể ngán ngẩm thúc vào bụng trâu, ra hiệu cho nó tiến về phía trước.

Bán đản yên hà lao dịch mã,

Suy nghĩ của Wolf, Thắng không hề hay biết, mà cũng chẳng mấy bận tâm. Chỉ là hơi thất vọng mà thôi.

“Vậy giờ con có cảm giác gì trong người không?” Thắng háo hức nhìn đứa nhóc.

Có một ông lão đang ngồi vắt vẻo trên lưng của một con trâu lớn, đưa tay vuốt nhẹ chùm râu dài dưới cằm tỏ vẻ cao nhân đắc đạo; hơi nghiêng người, đầu quay về phía sau, hỏi.

Thắng ngồi trên lưng trâu, lớn giọng nói.

Cũng vì vậy mà hắn không dám truyền thụ trực tiếp cho Linh Tử, chỉ có thể hồ ngôn loạn ngữ. Chém trên chém dưới, chém linh tinh loạn xạ để thằng nhóc tự đốn ngộ.

Vẫn ngốc tại chỗ, phải đến khi trâu mẹ đi được một quãng dài thì nó mới lẽo đẽo theo sau.

....

Khi đó, việc ăn uống cũng thuận mồm, giấc ngủ cũng không bị phá bĩnh bởi bệnh tật dằn vặt mỗi đêm.

“Con mẹ nó, rõ ràng thế hệ trước phàm nhân thông minh hơn người, sao đến lúc chủ thần vi hành lại xuất hiện toàn kẻ ngu? Chắc là tại đám nhân loại này sau khi trở thành bá chủ một phương liền lười nhác, hoá lại về ngu si. Khiến ta bị trách oan! Mẹ, đợi chủ thần rời đi, ta phải ‘chăm sóc’ đám người này thật chu đáo mới được!’

Buồn thì ỉa đái, tối về mộng tinh. Thi thoảng vào xem đám ngụy thần, ngụy tiên trong thức hải tranh đoạt. Lại hoá thành phàm nhân xuống trái đất du ngoạn.

“Um, con hiểu. Là ăn ngon sẽ thành tiên, ngủ ngon cũng thành tiên. Vậy giờ con cũng thành tiên rồi.” Thằng bé nhoẻn miệng cười, nụ cười đầy ngây ngô của một tên nhóc tuổi mười hai.

Cuối cùng hắn nảy sinh ra một ý, đó là vào đây sinh sống như một tên phàm nhân, ngao du ngoạn thủy.

Bất tri vi phú khởi tri bần.

Hư danh bỏ, mơ ước gì,

Ấy thế mà thằng nhóc này ngốc đến độ chả biết một cái gì. So với thằng cu Đinh Công Với, tên đệ tử thứ hai này còn ngố hơn!”

“Độn thế tòng y dưỡng nhất chân,

“Cứu người học thuốc dưỡng chân,

Lâm tuyền d·ụ·c liễu tam sinh đạo,

Nhưng dẫu sao đối phương cũng là đám thú đội lốt người, đều có giác quan nhạy bén không thể khinh thường. Hắn đành dùng chút thủ đoạn, thu hút đám thú nhân này rời đi rồi mới ẩn mình sau không gian mà đi vào trong căn cứ.

Ánh chiều tà buông xuống, phủ xuống hai thân ảnh một già một trẻ đang chễm trệ trên lưng trâu. Cùng với đó là một tiếng ngâm nga già dặn vang vọng khắp thiên địa.

Tại trong hư không, giữa trung tâm thiên hà. Wolf đang sợ hãi lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống.

Để xem tên này là bốc phét hay nói thực. Ngay khi hắn giáng trần đã thu mười tên đệ tử.

Chương 348: Ngộ đạo

Bởi hắn nghe được Wolf báo cáo, đám nhân tộc này giờ đang là sinh vật trí tuệ nhất tại phía đông, vượt qua cả yêu tộc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một cuộc sống an nhàn, bình đạm không khác gì tiên nhân khiến hắn thấu hiểu vì sao làm tiên lại sướng đến vậy.

Nên người đời mới nói, ăn được ngủ được là tiên!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nửa cõi ngựa chồn khói mây,

Đó chính là mục đích thực sự khi tiến vào đây nhận đồ đệ thứ hai.

Phía sau lão lúc này là một tên nhóc nhỏ tuổi; độ khoảng mười hai, mười ba đang liếm mút cây kẹo hồ lô, cũng đang ngồi trên lưng một con trâu.

“Ăn được ngủ được là tiên. Miễn không lo nghĩ là tiên hồng trần!”

Thắng gật đầu tự nhủ, không tiếp tục bận tâm. Suy nghĩ nhiều làm gì cho thêm đau đầu, thôi thì cứ sống nay c·hết mai đi, cho có hạnh phúc.

Nhưng kết quả cuối cùng chỉ có một tên đủ tiêu chuẩn... không, nói đúng hơn là miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn với cái danh ‘siêu trí tuệ’ mà wolf đã khoe khoang lúc trước.

Không còn điều gì để bận tâm nên cũng chẳng phải nhức óc, hắn cứ vậy bình đạm sống ẩn dật trong căn hầm trú ẩn như một tên cao nhân ẩn thế. Sống một cuộc sống đạm bạc suốt mấy tuần liền.

Linh Tử thấy vậy cũng thúc mạnh vào bụng nghé con. Tuy dùng rất nhiều lực nhưng da trâu vốn rất dày, hành động thúc vào bụng nghé của thằng nhóc không thể khiến nó cảm nhận được mệnh lệnh từ chủ nhân.

Khi tên nhóc này vừa nghe được lão hỏi liền trợn tròn con ngươi, nói.

“Vui quá hại tâm

Ba sinh rừng núi đạo ghi,

Suy nghĩ nhiều hại tỳ vị.”

Trước khi tiến hành xuyên không tới đây, hắn đã cho AI trên bộ đồ cùng AI trên phi thuyền liên kết thành một. Giờ muốn khởi động được con tàu bắt buộc phải có bộ quần áo phi hành gia khi trước, cùng sự vận hành của hắn thì mới kích hoạt trở lại được. Bởi hắn chính là phi hành trưởng.

Nếu tên nhóc Linh Tử này đốn ngộ một loại pháp tắc mới, chắc chắn trái đất sẽ đột phá.

Nhiều kẻ hơn người có thể từ bài thơ, câu văn của người khác mà tự ngộ đạo. Hắn cũng mang theo hi vọng đó mà ký thác lên người tên đệ tử thứ hai này.

Nhưng càng xuống sâu, trình độ bảo mật lại càng tăng lên theo từng tầng. Bắt buộc phải có mí mắt của các thành viên tham gia nghiên cứu thì nó mới chấp nhận cho vào. Nếu cố tình bắt 1 tên khoa học gia tới để mở cửa, khó tránh khỏi đả thảo kinh xà.

Tại sao lại nói làm tiên là sướng? Ngươi có biết không Linh Tử?”

Hắn cũng không sợ đám người này sẽ mò được trí tuệ nhân tạo bên trong con tàu, bởi muốn kích hoạt được trí tuệ AI, bắt buộc phải có bộ đồ phi hành gia của hắn.

Phú không hay biết biết bần làm chi,

(Sửa trong sửa chữa, trị trong trị liệu) (chứ không phải sửa trị trong dạy bảo, vì câu sửa trị thuận câu văn nên tại hạ dùng thế)

Khu cứ địa này chỉ đang trong quá trình xây dựng, nên cũng chẳng mất quá nhiều công sức để tiếp cận con tàu thời gian.

May mắn cho hắn.

Chính những thành phần thiên tài như vậy mới có thể kéo trái đất từ ngụy tiểu thiên thế giới cấp 1 đỉnh phong tiến vào viên mãn, chỉ còn chút xíu là đột phá đến cấp 2.

Suốt mấy tuần sống tại trong hầm trú ẩn, hắn đã quá nhàm chán với những sinh hoạt hằng ngày mà hắn nghĩ là tiên. Dù có vào không gian bên trong xem các nền văn minh phát triển thì cũng dễ dàng bị nhanh chán.

Đầy non hạc vượn tiễn ngày người đi,

Sau khi làm xong hết thảy, hắn còn định tiến sâu xuống bên dưới lòng đất để tìm kiếm huyết thanh đem về nghiên cứu. Xem xem thứ đó có tác dụng gì với các sinh vật tại trong thế giới thức hải hay không.

“Sư phụ, ta không biết a! Nhưng ta biết cây kẹo này rất ngon!” -3-

“Mẹ kh·iếp, tên khốn thiên đạo Wolf... trí tuệ hơn người phàm nhân của ta đâu!?” Thắng ngẩng đầu lên trời, đôi mắt u oán nhìn trời cao.

Nhưng vì sợ sống hàng ngàn năm trong này chỉ bằng một ngày tại ngoại giới sẽ khiến hắn nhanh chóng bị nhàm chán. Để tránh việc này sảy ra, hắn đã quyết định thả chậm tốc độ thời gian tại đây. Một năm trong này chỉ bằng một ngày tại ngoại giới.

“Chắc là vậy, chờ xong việc ở đây rồi về tìm sau cũng được.”

Đúng vậy, lão già này không phải ai khác mà chính là Thắng, người sáng tạo ra phương thế giới này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dịch:

Thật đáng chờ mong a! (đọc tại Qidian-VP.com)

Lo lắng hại phế

Sợ quá hại thận

Nếu không, dù cho có cung cấp đủ điện năng, sửa trị tốt con tàu thì cũng không tài nào kích hoạt được hệ thống chứ đừng nói đến tiến hành xuyên thời gian.

“Mà nhắc mới nhớ... bộ quần áo đó mình quẳng đâu rồi ấy nhỉ?” Thắng gãi gãi đầu.

Hư danh tự suỷ vô tha bí,

Nhưng vì thế giới này bắt buộc tự thân sinh mệnh phải đốn ngộ, nếu truyền công pháp trực tiếp như khi hắn cho đám nhân tộc thượng cổ thì khó mà giúp trái đất tấn thăng được.

Còn lo nhiều việc giúp vì thánh quân!”

Chính vì vậy mà hắn mới tự tin quẳng con tàu lại đây cho đám người đó sửa trị.

Mãn san viên hạc tống chinh nhân.

Khi đó, tâm thái của ‘tiên’ sẽ là không lo nghĩ, không phiền muộn, không vui vẻ, không khổ đau. Mà chính những tác nhân đó lại là yếu tố khiến cơ thể chúng ta khỏe mạnh, không bị mang bệnh.”

Bởi chúng như những bộ phim lịch sử bị chiếu đi chiếu lại vậy, cứ cách một đoạn thời gian là tộc này lên, sau đó cách mạng bùng nổ, tộc khác lại thế chỗ. Cứ vậy lập đi lập lại suốt hàng ngàn năm, xem nhiều tự nhiên sinh nhảm. Không còn hứng thú.

Vì không có pháp tắc ngụy trang hay ẩn thân loại hình, hắn đành phải dùng tới không gian pháp tắc để bẻ cong chiều không gian, ngăn lại hiện tượng khúc xạ ánh sáng tránh đám người kia không thể nhìn thấy chính mình.

Thắng lắc đầu ngao ngán.

“Sư phụ, kẹo ăn ngon, ngọt nha!” Linh Tử chớp mắt, cắn mút xiên hồ lô, nhoẻn miệng cười thoả mãn.

Nguồn: Hải Thượng Lãn Ông.

“Trong này không có...” Tìm trong không gian chiếc vòng, ngoài mấy tấm phù văn cùng đống đồ ăn, vật dụng hàng ngày ra thì không thấy có bộ trang phục phi hành gia nào cả. “Hay là mình để ở biệt thự?”

Luân phất nan từ vạn lý thân.

Sau khi tới nơi, hắn cũng nhanh chóng hạ xuống bên dưới một tầng trận pháp truyền tống, như vậy cũng coi như đại công cáo thành.

“Haizzz... thế nhân cứ tìm kiếm hạnh phúc, nhưng lại không biết rằng hạnh phúc chỉ ngay cạnh đây.

Lại nói về Thắng. Sau khi phục hồi lại chút thần hồn, hắn đã nhanh chóng tiến vào toà căn cứ khoa học bí mật của đám người Trung Hoa.

Sáng ăn rau măng, tối hốc củ cải.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 348: Ngộ đạo